Chương 30. Ô ô, ra rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Kỷ Chiêm chủ động nói muốn giúp nàng, Vệ Liên Cơ hưng phấn đến mức chân mềm nhũn.

Tay nàng quấn lấy cổ hắn, miệng thì thầm làm nũng: "Muốn..."

Kỷ Chiêm ngầm hiểu, ôm nàng lên giường.

Vệ Liên Cơ không thể chờ nổi, tự cởi xiêm y, mở rộng hai chân, gác lên vai hắn.

Nàng vội vàng thúc giục: "Kỷ Chiêm, ăn ta, ăn ta đi..."

Trông nàng lúc này vừa phóng túng vừa buồn cười, cũng thật đáng thương.

Kỷ Chiêm cố ý trêu nàng: "Liên Cơ tự tách ra cho ta xem trước nào."

Vệ Liên Cơ say đến mức toàn thân khô nóng, bị hắn khiêu khích như vậy, càng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Nghe vậy, nàng không chút ngượng ngùng đưa hai tay xuống, tách khe hẹp kia ra.

Hai cánh hoa phấn hồng mở ra để lộ âm hạch, thịt mềm và cái miệng nhỏ chặt khít có thể khiến người ta tiêu hồn thực cốt.

Có dịch thể trong suốt chảy ra từ trong hoa huyệt, nàng đã ướt đẫm rồi.

"Chiêm ca ca, hôn ta đi, ngứa, ngứa quá..." Nàng rên rỉ động tình.

Kỷ Chiêm nhắc nhở: "Liên Cơ, nói rõ ràng, hôn chỗ nào."

Ánh mắt Vệ Liên Cơ mị hoặc, đầu ngón tay xoa nhẹ lối vào, cắn môi kêu lên: "Khó chịu... Muốn Chiêm ca ca hôn hoa huyệt của Liên Cơ..."

Kỷ Chiêm nâng mông nàng lên, cúi đầu ngậm lấy nơi hồng hào kia.

Đầu lưỡi mềm mại cọ xát thịt mềm xung quanh và âm hạch rồi mới tiến vào trong lỗ nhỏ.

Âm đạo nhỏ hẹp, tầng tầng thịt mềm chen chúc bị đầu lưỡi đẩy ra. Hoa tâm run rẩy, trào ra nhiều nước hơn, bị môi lưỡi hắn đón được, nuốt hết từng giọt.

Hắn bắt chước động tác ra vào của ngọc hành, để mặt lưỡi thô ráp cọ xát vào phần thịt mềm.

Đầu lưỡi tiếp tục đi vào thật sâu, chọc vào hoa tâm đang co thắt, còn liếm láp cả khối mị thịt phía trên âm đạo.

Vệ Liên Cơ sướng đến phát khóc, hai chân kẹp chặt cổ chàng, đưa mông lại gần hơn.

Đôi môi đỏ mọng của nàng hé mở, không ngừng thì thào: "A... Kỷ Chiêm, liếm thật thoải mái... Thoải mái muốn chết... Thật tuyệt..."

Được lang quân cưng chiều liếm huyệt, không chỉ sinh lý sung sướng, mà còn kích thích  cả tâm lý.

Cảm giác được âu yếm, quý trọng làm người ta say mê, hoa huyệt tê dại.

Khoái cảm như thủy triều ập tới mãnh liệt, đưa nàng lên đỉnh cao của dục vọng.

Âm hạch bị cắn nhẹ, cảm giác nóng bỏng lan ra khắp tứ chi, rồi sau đó là hư không vô tận. Không thể kiểm soát nổi nữa, một dòng chất lỏng trào ra khỏi cơ thể nàng.

"Ô ô... Ra rồi... Bị chàng liếm ra rồi..."

Vệ Liên Cơ cắn mu bàn tay, rên rỉ vì sung sướng.

Kỷ Chiêm nâng mông nàng lên, uống từng ngụm dâm thủy trào ra.

Nước chảy quá nhanh, hắn không cẩn thận bị sặc, bèn quay mặt đi, ho khan một tiếng.

Hắn cắm hai ngón tay vào trong âm huyệt, đâm vào hoa tâm, chậm rãi quấy đảo thịt mềm đang co chặt, kéo dài dư vị cao trào của nàng.

Hắn hỏi: "Liên Cơ, thoải mái không?"

Vệ Liên Cơ bị ngón tay của hắn kích thích, ánh sáng trắng không ngừng hiện lên trước mắt. Cái cổ trắng như tuyết ngửa ra sau, nàng thét chói tai.

"Chiêm ca ca, a a a, chết mất, ta bị chàng làm chết mất... Ô ô... Sướng quá..."

Kỷ Chiêm: "Phun thêm một lần nữa."

Hắn dùng thêm sức, đầu ngón tay đỉnh vào hoa tâm đang co rút, đâm thật sâu vào nơi mềm mại, lầy lội.

"Đừng... A a a a a..."

Vòng xoáy của cao trào lại cuốn lấy Vệ Liên Cơ. Nàng run rẩy, khóc lóc, hoa huyệt nhỏ bé mong manh lại trào ra một dòng nước trong.

Cơ thể cong lên rồi rơi xuống, Vệ Liên Cơ mềm mại thả mình xuống chăn bông.

Kỷ Chiêm gập hai chân nàng lại trước ngực, để ngọc hành sưng to nhắm ngay cửa huyệt còn đang phun nước, thúc mạnh vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro