Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm tướng công cáo lão hồi hương, Kỷ Chiêm nhậm chức Trung Thư Lệnh, chưởng quản Trung Thư Tỉnh.

Trung tâm chính vụ bận rộn, Kỷ Chiêm lại mới tiếp quản, cả ngày đi sớm về trễ, bận đến không thấy bóng dáng đâu.

Gần đây, mỗi đêm  Kỷ Chiêm về đến phủ, trăng  đều đã lên giữa trời, Vệ Liên Cơ và tiểu Tư Viễn đã say giấc trong phòng ngủ. Hắn không đành lòng quấy nhiễu mộng đẹp của hai mẹ con, sau khi tắm rửa xong thì nghỉ ngơi ở thư phòng.

Hắn ngủ ở thư phòng liên tiếp nửa tháng, trời còn chưa sáng lại vào triều. Lang quân trở thành Tể tướng tân nhiệm, hai vợ chồng đã nửa tháng không nói được mấy câu, huống chi là cùng chung chăn gối, triền miên quấn quýt.

Trong lòng Vệ Liên Cơ cực kỳ không vui.

Hôm nay, mặt trời lặn, hoàng hôn buông xuống, quan viên trong triều tốp năm tốp ba từ trong cung hạ giá hồi phủ, còn Vệ Liên Cơ ngồi trên xe ngựa từ từ đi vào hoàng thành.

Khi Vệ Liên Cơ tới Trung Thư Tỉnh, trong điện chỉ còn vài triều thần vẫn lật xem công văn hồ sơ vụ án dưới đèn. Thấy Hoa Dương công chúa tới, họ vội vàng tiến lên hành lễ, báo rằng Kỷ tướng công đang làm việc trong thư quán  ở Trung Thư Tỉnh.

Vệ Liên Cơ vẫy tay, ý bảo triều thần cứ làm tiếp việc của mình, rồi ra lệnh cho thị nữ chờ ở bên ngoài, một mình nàng tự đến thư quán của Kỷ Chiêm.

Gõ cửa hai tiếng, không đợi chủ nhân lên tiếng, nàng đã đẩy cửa bước vào.

Kỷ Chiêm ngồi  nghiêm chỉnh trước án thư, xử lý mấy chồng tấu chương thật dày do địa phương trình lên triều đình. Nghe thấy tiếng động, hắn vừa định mắng thì thấy người tới, nét mặt lập tức bớt đi ba phần nghiêm túc, trong mắt thoáng ý cười.

Kỷ Chiêm còn chưa kịp  đứng lên, Vệ Liên Cơ đã chạy tới ôm lấy vòng eo thon gầy của hắn, cười ngọt ngào gọi: "Chiêm ca ca!"

Kỷ Chiêm cũng vòng tay ôm nàng, cười nói: "Lớn ngần này rồi còn làm nũng, không biết xấu hổ."

Vệ Liên Cơ chu miệng thổi bay lọn tóc vương trên má, thản nhiên nói: "Ta vẫn còn nhỏ."

Đôi mắt ướt át của nàng chậm rãi lướt qua khuôn mặt thanh tú và bờ vai rộng của Kỷ Chiêm, tay vuốt ve quan bào ở phần bụng dưới của hắn: "Ca ca, bộ quan phục này của chàng đẹp quá."

Quan phục của Tể tướng Đại Vệ là áo bào màu tím, kết hợp với đai lưng bằng ngọc để phân biệt phẩm cấp. Màu sắc u ám lạnh lẽo ấy mặc trên người Kỷ Chiêm, khiến hắn càng đẹp như bạch ngọc, cao quý tao nhã.

Kỷ Chiêm nhìn ra ngoài cửa một vòng, nhẹ giọng ngăn cản: "Liên Cơ, đừng làm loạn."

"Ta sắp chết đói rồi, ca ca mau cho ta ăn." Vệ Liên Cơ làm nũng, ưỡn thẳng bầu vú đầy đặn cọ vào ngực Kỷ Chiêm, ngón tay mềm mại lướt qua cơ bụng rắn chắc của hắn, càng ngày càng đi xuống.

Hầu kết giật giật,  Kỷ Chiêm kiềm chế dục vọng mãnh liệt trong cơ thể, ép bản thân bình tĩnh, nói: "Hôm nay ta sẽ hoàn thành công việc sớm, về phủ cho nàng ăn."

"Không!" Vệ Liên Cơ từ chối, nhẹ giọng nói: "Ta muốn ngay bây giờ."

Nàng kéo tay hắn đưa xuống dưới váy: "Muốn ca ca đút cho ta."

"Không được." Kỷ Chiêm rút tay về, dịu dàng giải thích: "Đây không phải nơi có thể làm bậy."

Điện Trung Tỉnh là trung tâm triều chính, cách Thái Cực Điện nơi hoàng để ở chỉ trăm mét, trong ngoài thư quán còn có đại thần túc trực.

Vệ Liên Cơ nâng cằm, vừa quyến rũ vừa kiêu ngạo: "Có làm hay không, nơi nào không quan trọng, do ta định đoạt."

Nói xong, eo khẽ đong đưa, vạt váy lướt qua, nàng bước tới khóa chặt cửa lại.

Vệ Liên Cơ quay đầu mỉm cười với Kỷ Chiêm, tháo đôi giày vàng, cởi váy lụa mềm, chỉ để lại áo ống và quần lót, đi chân trần tới trước mặt hắn.

Đang là ngày hè,  trời không lạnh. Ánh đèn leo lét trong thư quán phản chiếu thân hình quyến rũ mê người của mỹ nhân, hàng lông mày được vẽ tỉ mỉ, đôi mắt như giận nhưng không, toát lên vẻ quyến rũ tự nhiên.

Tiểu công chúa mười bảy tuổi kiều diễm như trái đào non, trông có vẻ lớn mật, nhưng thực ra lại rất ngây ngô.

Năm hai mươi ba tuổi, nàng thành thục quyến rũ như quả vải chín mọng trên cành, hái về bóc vỏ, nước quả ngọt ngào chảy tràn trong miệng.

Nàng luôn biết cách dụ dỗ, mê hoặc hắn.

Kỷ Chiêm nhìn đến đỏ mắt, yết hầu lên lên xuống xuống, bụng dưới nóng bừng, cự vật ngẩng đầu thức tỉnh.

Quả vải đỏ không sợ chết, thướt tha bước đến trước án thư, đẩy tấu chương sang một bên, vịn cổ Kỷ Chiêm rồi bò lên bàn.

Nàng tách hai chân kẹp lấy eo hắn, rồi lại kéo tay hắn đưa vào trong quần mình, chạm vào âm hộ ẩm ướt.

Vệ Liên Cơ ưỡn hông, thúc giục bằng chất giọng đầy quyến rũ: "Mau tiến vào, cho ta ăn."

Kỷ Chiêm bế nàng lên, cùng ngồi trên chiếc ghế gỗ đàn hương, xé toạc quần lót của nàng rồi  đâm hai ngón tay vào.

Hoa huyệt chật hẹp mềm mại, ngón tay thô ráp, lối vào co rút, Vệ Liên Cơ sướng đến mức hai mắt hơi híp lại, đôi môi đỏ mọng hé mở: "A... Ăn được ngón tay của  ca ca rồi."

"Ngon không?" Kỷ Chiêm đưa đầu ngón tay lên, mò mẫn trong hoa tâm, quen cửa quen nẻo chạm vào khối thịt nửa cứng nửa mềm trên thành âm đạo, nhẹ nhàng moi móc.

Chưa được mấy chục lần, hai chân Vệ Liên Cơ đã đạp loạn xạ rồi hạ xuống, miệng kêu lên thất thanh: "Ca ca nhẹ chút... Ô ô... Ân a a... Sắp bị chàng moi ra rồi!"

Kỷ Chiêm cúi đầu ngậm lấy môi nàng, cười khẽ: "Liên Cơ, đừng kêu to thế, bị người  bên ngoài nghe thấy, danh dự của ta có thể mất sạch đấy."

Ngoài miệng hắn bảo nàng đừng kêu to, nhưng tay lại không khách khí chút nào, moi khối thịt non mềm kia,  thỉnh thoảng còn dùng vết chai mỏng ở ngón giữa cạ vào, ngoáy ngoáy mấy lần, khiến dâm thủy chảy xuống đầy ống tay áo hắn.

Vệ Liên Cơ nước mắt lưng tròng, cắn chặt môi rên nhẹ: "A a a... Ca ca giỏi quá!"

Kỷ Chiêm rất quen thuộc với thân thể của nàng, và biết cách giúp nàng nhanh chóng đạt cực khoái.

Nhưng một lúc sau, tiếng rên rỉ yếu ớt của Vệ Liên Cơ bắt đầu  thay đổi, tiểu huyệt cũng co rút có quy luật. Khi đầu ngón tay Kỷ Chiêm đang ra sức moi móc khối thịt kia không buông, chợt nghe người  trong lòng nức nở một tiếng, run rẩy lên đỉnh.

Ái dịch cao trào làm ướt áo bào trang trọng, Kỷ Chiêm rút ngón tay ra, áp hạ thân dâng trào dục vọng lên người nàng,  đôi mi xinh đẹp khẽ chớp, dụ dỗ: "Liên Cơ, ngồi lên đi."

Đã lâu không ăn, Vệ Liên Cơ vô cùng thèm muốn. Nàng ngoan ngoãn ngồi lên đùi hắn, tiểu huyệt nhỏ xinh nuốt ngọc hành thô to từng chút một, hoa tâm ngứa ngáy lâu ngày được thỏa mãn.

Nàng nhẹ nhàng gọi: "Ca ca thật lớn, bị chàng lấp đầy rồi!"

"Cho nàng, ngoan ngoãn ăn đi, đừng nói chuyện."

Kỷ Chiêm hôn lên môi nàng, ôm lấy eo thon, đi vào toàn bộ rồi lại rút ra một nửa, mỗi lần đều đâm vào thật sâu, khiến hoa tâm co rút, siết lấy quy đầu to lớn.

Bên trên hắn mút cái lưỡi đinh hương của nàng, còn côn thịt thô to bên dưới lại quất vào tiểu huyệt mềm mại không chút thương tiếc. Từ hoa tâm đến cổ tử cung đều bị hắn xâm chiếm, nước từ nơi giao hợp chảy ra ào ạt.

Hoa tâm tê dại, bất lực phun ra từng dòng chất lỏng dấp dính, cổ tử cung run rẩy mở ra, ngậm lấy nửa quy đầu, nhưng lại bị người tàn nhẫn đâm vào.

Đau một chút, nhưng sướng nhiều hơn, Vệ Liên Cơ bị kích thích đột ngột buộc phải đạt cực khoái.

Có thứ gì đó nổ tung trong cơ thể, cảm giác sung sướng muốn chết lập tức bao phủ toàn thân. Những tiếng thét chói tai bị chặn lại trong cổ họng, nàng chỉ có thể mở to đôi mắt đẫm lệ, ngốc nghếch nhìn  lang quân đưa mình lên đến đỉnh cực lạc.

Tí tách tí tách, nước từ hạ thể nhỏ xuống đất dọc theo chân hắn.

Khi nàng phun nước, Kỷ Chiêm cũng mạnh mẽ lao tới mấy chục cái, nhắm ngay miệng tử cung, tinh quan buông lỏng, rót tinh dịch đầy bụng nàng.

Toàn thân Vệ Liên Cơ run lên, mắt trợn trắng, trong lúc hắn bắn tinh, nàng khóc thút thít, run rẩy cao trào không ngừng.

"Ca ca, Liên Cơ chết mất..." Trong dư vị kéo dài, một giọng nói yếu ớt cất lên.

Kỷ Chiêm không rút dương vật ra, chỉ ôm nàng, vỗ nhẹ vào lưng giúp nàng bình tĩnh lại.

Vệ Liên Cơ nhắm mắt lại, khẽ tựa trong vòng tay hắn, mỉm cười mãn nguyện.

——

Tháng hai hoa nở, tình cờ gặp được một người, bên nhau cả đời. Gặp được hắn chính là điều tuyệt vời nhất trên đời này.

Kỷ Chiêm đến Trường An, Trường An của Vệ Liên Cơ mới có mùa xuân.

Từ đó, nương tựa vào nhau, mùa xuân ngập tràn Trường An.

HOÀN

P/S: Cảm ơn các nàng luôn ủng hộ truyện suốt thời gian qua. Hẹn gặp lại mọi người trong dự án mới 😘❤️❤️❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro