Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau sự việc ở dịch quán, sự tích phong lưu của tướng quân ngày càng rầm rộ, lan truyền khắp nơi. Có người nói Vệ Trung thích nam nhân, còn tặng cho người ta tín vật, có người nói tướng quân không trả tiền, nhưng là mặc kệ nói như thế nào thì thanh danh của Vệ Trung hoàn toàn thối nát.

Cùng Hoàng đế dùng bữa, Tú Nghiên làm ra bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.

" Nghiên nhi, làm sao vậy?" Thấy vẻ mặt Tú Nghiên không thích hợp, Hoàng đế buông xuống chiếc đũa trong tay, thân thiết hỏi một câu.

" Không có gì." Tú Nghiên lắc lắc đầu, " Chỉ là do tối qua ngủ không ngon."

" Lời đồn về tướng quân, Hoàng tỷ ngủ không ngon cũng là đúng a." Cảnh Phong nói.

" Tướng quân?" Hoàng đế nhíu mày, tuy rằng hắn không có ra ngoài, nhưng mà lời đồn bên ngoài hắn cũng đã nghe. Nam nhân phong lưu là một chuyện nhưng là ảnh hưởng không tốt đến thanh danh thì thật không tốt, nhất là hắn còn có hôn ước với đứa con mà mình yêu thương nhất. Tướng quân thích nam nhân, lời đồn đãi này tự nhiên hắn sẽ không tin. Nam tử thì có cái gì tốt hơn nữ tử.

" Phụ hoàng, chuyện này nếu thật sự." Tú Nghiên dừng một chút, nói, " Nữ nhi tuyệt đối sẽ không gả cho tướng quân."

" Phụ hoàng đã biết." Tú Nghiên dù sao cũng là nữ nhi hắn yêu thương nhất, Hoàng đế cũng hy vọng nàng có thể được hạnh phúc.

Vệ Trung vẫn muốn cùng Tú Nghiên giải thích chuyện kia, phái người xin gặp mặt Tú Nghiên vài lần, Tú Nghiên mới đồng ý cùng hắn gặp mặt.

Vệ Trung trở lại phòng thì hạ nhận dâng lời một cái hà bao, nói là Tú Nghiên cho người đưa tới.

Vệ Trung vô cùng kinh hỉ, tiếp nhận hà bao. Mặt trên hà bao thập phần tinh xảo, còn tản ra một cỗ say lòng người mùi hương. Vệ Trung đem hà bao cất vào trong ngực. Càng nhận định rằng, Tú Nghiên là rất thích hắn, ngày trước là do ghen tuông mới bỏ đi.

Không biết tại sao, Vệ Trung có chút mệt mỏi, vừa lúc còn một lúc lâu nữa mới gặp Tú Nghiên, Vệ Trung liền nằm nghỉ trong chốc lát.
*

Xế chiều, Tú Nghiên mang theo Tiểu Duẫn bước vào Vệ Trung sân.

Không biết tại sao, sân nhìn thật im lặng.

Tú Nghiên ngoéo một cái thần, cấp Tiểu Duẫn nháy mắt, lặng lẽ đi tới phòng của Vệ Trung.

" Tướng quân, ngươi ở đâu?" Tú Nghiên ho khan một tiếng, gõ cửa. Trong phòng truyền ra mơ hồ không rõ thanh âm, tựa hồ là hai người. Tú Nghiên lại gõ cửa lần thứ hai, tướng quân vẫn là không có trả lời.

" Các ngươi lại đây." Tú Nghiên đối với vài thị vệ vẫy vẫy tay.

Thị vệ mặc dù không hiểu gì cả, nhưng là vẫn đi đến chỗ Tú Nghiên, " Công Chúa có gì phân phó?" Thị vệ quỳ gối hỏi.

" Tướng quân nhưng là ở trong phòng?" Tú Nghiên chỉ chỉ trong phòng hỏi.

" Khởi bẩm Công Chúa, tướng quân luôn tại ở trong phòng nghỉ ngơi." Cầm đầu thị vệ nói.

" Tướng quân hôm nay có hẹn cùng Bản Công Chúa, theo lý mà nói, không nên ngủ tới bây giờ a." Tú Nghiên nhíu nhíu mày, " Ta vừa mới nghe trong phòng truyền ra động tĩnh, có phải hay không ăn trộm thừa dịp tướng quân ngủ say, đối với tướng quân bất lợi?"

Nghe Tú Nghiên nói, thị vệ mới cảm thấy không đúng.

" Công Chúa, có thể để cho thuộc hạ tiến lên nghe thử?" thị vệ hỏi.

" Có thể." Tú Nghiên gật gật đầu, tránh ra một bên.

Thị vệ ghé vào trên cửa, quả nhiên nghe được một ít tiếng động.

" Công Chúa, thỉnh lui xa một chút." Thị vệ đưa tay nhẹ nhàng đem thân mình Tú Nghiên lui vài bước. Dùng sức đạp cửa phòng một cái.

" Tướng quân." Thị vệ quát to một tiếng, vọt vào phòng.

Cảnh tượng trong phòng lập tức làm cho người ta trợn tròn mắt. Thị vệ ngơ ngác đứng ở cửa, trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng như thế nào.

" Làm sao vậy?" Tú Nghiên tiến vào, " Bắt được... A" Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng Tú Nghiên kêu sợ hãi, lập tức che hai mắt lại chạy ra ngoài.

" Làm sao vậy?" Một thanh âm bỗng nhiên vang lên, nghe được tiếng kêu sợ hãi, Hoàng đế bước nhanh hơn đi đến bên người Tú Nghiên.

" Phụ... phụ hoàng.." Tú Nghiên vọt tới trước mặt Hoàng đế, quỳ xuống, nước mắt chảy xuống, " Nữ nhi khẩn cầu phụ hoàng bỏ đi hôn sự của nữ nhi cùng tướng quân."

" Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Hoàng đế nhíu mày, nhìn các thị vệ, bước lên, " Phát sinh cái gì, tại sao các ngươi đều tụ tập ở đây?"

Các thị vệ tránh ra, Hoàng đế đi vào phòng. Trong phòng tràn đầy mùi xạ hương, trên giường tràn đầy cảnh tượng. Này cũng liền thôi, mà làm cho người ta kinh ngạc đó là, hai người trên giường đều là nam tử! này nam tử vô cùng quen mắt, là A thanh.

" Vớ vẩn, quả thực vớ vẩn." Hoàng đế giận dữ, gầm lên một tiếng.

Trên giường, hai người đang triền miên liền bừng tỉnh.

Tướng quân nhu nhu xoa trán, nhìn thấy Hoàng đế đang tức giận, lập tức quỳ trên mặt đất, " Vi thần tham kiến Hoàng Thượng."

" Ngươi còn có mặt mũi tham kiến" Hoàng đế đạp Vệ Trung một cái, " Ngươi xem, ngươi đang làm cái gì?"

Vệ Trung dần dần tỉnh táo hơn, nhìn trên giường nam tử, nhớ lại chính mình vừa làm gì, sắc mặt liền xanh mét.

" Hoàng Thượng, thần oan uổng." Vệ Trung quỳ trên mặt đất, nói " Thần là bị người kê đơn tính kế."

" Tính kế?" Tú Nghiên cười lạnh một tiếng, " Xin hỏi tướng quân ngươi là muốn nói, ngươi bị hắn tính kế sao? Hắn là một nam tử, cho dù cùng ngươi hoan hảo, cũng không thể sinh con, càng không thể gả cho ngươi. Hắn làm hết thảy để làm gì?"

" Vi, vi thần không biết."

" Ngươi nói." Hoàng đế lạnh lùng, chỉ nam tử trên giường, " Chuyện gì đã xảy ra?"

" Khởi, khởi bẩm Hoàng Thượng." nam tử quỳ trên mặt đất, " Là tướng quân sai người đem thảo dân từ " Thanh phong lâu" đến đây, để cho thảo dân chờ ờ trong phòng, để đến tối phong lưu. Ai biết, lúc tướng quân tiến vào, không nói hai lời liền bắt đầu."

" Nói hưu nói vượn." Vệ Trung nổi giận mắng, " Bản tướng quân khi nào thì phái người tìm ngươi."

" Nếu không có sự cho phép của tướng quân, lấy thân phận của a thanh làm sao tiến vào được đây?" A thanh trả lời lại một cách mỉa mai.

" Tốt, tốt lắm, Vệ Trung ngươi tốt lắm." Phía trước bên ngoài lời đồn, Hoàng đế tuy rằng nói không tin, nhưng là cũng có nghi ngờ. Hiện tại thấy rõ ràng như vậy, còn có lời nói của A thanh, Hoàng đế cũng đã tin tướng quân là một kẻ đoạn tụ ( đọc truyện nhiều chắc mọi người cũng hiểu từ này rồi a, tóm lại là hủ đi). Cũng đúng, nam tử bình thường ai lại chịu đang lúc tuổi trẻ dạt dào, tráng dương, lại xuất chinh, sống cùng một đám nam nhân! Trừ phi hắn là đoạn tụ.

" Hoàng Thượng, vi thần oan uổng." Vệ Trung biết, chuyện này cho dù có nhảy vào Hoàng hà cũng rửa không sạch. Trong lòng cực kỳ hận người đã tính kế hắn, nhưng là trong lòng cũng tồn tại một phần sợ hãi. Kẻ này, đã bắt đầu tính kế hắn từ vài ngày trước, từng bước từng bước một, thẳng đến hắn không thể xoay người được nữa.

" Truyền ý chỉ của trẫm, hành vi của tướng quân không thích hợp cùng Trưởng Công Chúa, hai người hôn ước hủy bỏ." Hoàng đế lạnh lùng hạ lệnh, ánh mắt liếc nhìn a thanh, " Sự việc hôm nay, không thể đề cho người ngoài biết." ý tứ muốn giết chết a thanh.

" Vâng." Thị vệ trả lời một tiếng, liền mang a thanh ra ngoài.

" Nếu không phải Bình nhi nói, muốn nhìn xem Tú Nghiên cùng tướng quân quan hệ có tốt lại hay chưa, muốn trẫm đến nhìn xem, trẫm còn không có nhìn thấy trò hay đâu." Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo, xoay người rời đi.

Vệ Trung sửng sốt một chút, Cảnh Bình như thế nào lại bảo Hoàng đế đến đây, trừ phi....

Nhắc tới có ai đó tính kế hắn, ngẫm lại cũng chỉ có Cảnh Bình, Vệ Trung càng nghĩ càng thấy có khả năng xảy ra.
*

Trở lại phòng chính mình, Tiểu Duẫn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tú Nghiên, trong mắt tràn đầy khâm phục.

" Tiểu Duẫn, vì sao lại nhìn ta như vậy?" Tú Nghiên khẽ cười hỏi.

" Tiểu Duẫn thật sự càng ngày càng nhìn không thấu Nghiên." Hai tay nâng cằm, nhìn Tú Nghiên nói.

" Nhìn không thấu là tốt nhất." Tú Nghiên cong lại ngón trỏ, nhẹ nhàng búng cái trán của Tiểu Duẫn, " Bản Công Chúa phải có một chút khó hiểu. Như vậy ngươi mới luôn luôn để ý đến ta."

" Nghiên nói sai rồi." Tiểu Duẫn cười cười nói, " Tâm của Tiểu Duẫn đã muốn chặt chẽ ở trên người Nghiên, mặc kệ Nghiên biến thành dạng gì, đều thu lại không được."

" Ngươi a miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru." Tú Nghiên trừng mắt nhìn Tiểu Duẫn, nhưng là khóe miệng lại mỉm cười.

" Đương nhiên phải miệng lưỡi trơn tru một chút." Tiểu Duẫn nói, " Bằng không về sau Nghiên ghét bỏ Tiểu Duẫn thì sao?"

" A" Tú Nghiên nhéo Tiểu Duẫn vài cái, " Tiểu Duẫn ngươi muốn bị đánh đúng hay không? Cư nhiên còn bắt chước ta."

" Tiểu Duẫn không dám." Tiểu Duẫn một bên cười, một bên trốn tránh.

Tú Nghiên giơ nắm tay, đuổi theo Tiểu Duẫn.

Tiểu Duẫn bỗng nhiên xoay người một cái, Tú Nghiên không kịp dừng lại, lập tức nhào vào lòng Tiểu Duẫn.

Tiểu Duẫn thừa cơ đem cả người Tú Nghiên kéo vào trong lòng, " Tiểu Duẫn gần đây phát hiện một cái chân lý."

" Chân lý gì?" Nằm trong lòng Tiểu Duẫn, Tú Nghiên hỏi.

" Mỗi lần Nghiên đuổi theo Tiểu Duẫn, Tiểu Duẫn không cần phải trốn." Tiểu Duẫn cười cười, " Tiểu Duẫn hẳn là nên như thế này, xoay người lại chờ Nghiên nhào vào lòng mình."

" Tiểu Duẫn ngươi càng ngày càng tệ." Tú Nghiên đưa tay nhéo eo của Tiểu Duẫn, " Cư nhiên còn học tật xấu như vậy."

" Nhưng mà Tiểu Duẫn, cảm thấy đây là thật tốt a." Đem Tú Nghiên ôm càng chặt hơn, " Hơn nữa, Tiểu Duẫn biết Nghiên rất thích."

" Ai, ai sẽ thích." Tú Nghiên hừ nhẹ một tiếng nhưng không có cự tuyệt.

" Nghiên."

" Hửm?"

" Để cho Tiểu Duẫn ôm người nhiều hơn một chút."

" Bản Công Chúa từng nói không cho sao?" Tú Nghiên nhíu nhíu mày.

Tiểu Duẫn cười cười, " Thấy chưa, Nghiên thích được Tiểu Duẫn ôm."

" Tự kỷ."

" Đúng, Tiểu Duẫn thật tự kỷ."
*

Trước sân, Cảnh Phong nhìn hai người đang ôm nhau, không khỏi hít sâu một hơi, nói cho mình bình tĩnh, phải bình tĩnh. Hắn đã quen rồi không phải sao?

Không biết tại sao, Cảnh Phong không có lập tức rời đi, mà đứng ở xa nhìn hai người ôm nhau.

Hình ảnh hai nữ tử ôm nhau nhìn cũng rất đẹp đâu.

Cảnh Phong đỏ hồng mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro