Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm hôm sau, Cảnh Bình đến gặp Tú Nghiên, cùng Tú Nghiên nói cảm ơn.

Xem nét mặt rạng rỡ của Cảnh Bình, Tú Nghiên nhíu mày, " Phụ hoàng đồng ý?"

" Đúng vậy." Cảnh Bình cười cười, " Phụ hoàng đã đáp ứng hôn sự của ta cùng tướng quân.

 Hoàng tỷ lần này là nhờ có mưu kế của ngươi, nếu không ta cũng không dễ dàng gả cho tướng quân như vậy."

" Chúng ta là tỷ muội mà." Tú Nghiên cũng cười cười.

" Hoàng tỷ về sau có chuyện gì cần Bình nhi hỗ trợ, Bình nhi nhất định sẽ cố gắng làm." Cảnh Bình nói.

" Vậy cảm ơn Cảnh Bình hoàng muội trước." trên mặt Tú Nghiên lộ vẻ thản nhiên, lời khách sáo của Cảnh Bình, nàng tự nhiên sẽ không tin.

" Vậy, hoàng tỷ, hoàng muội đi trước." Nói chuyện xong, lát sau Cảnh Bình liền xoay người rời đi.

" Nghiên, tương lai nàng sẽ hận ngươi." Nhìn bóng dáng của Cảnh Bình, Tiểu Duẫn nói.

" Chính mình lựa chọn trách thì trách ai?" Tú Nghiên mỉm cười, vươn ngón trỏ, nâng cằm của Tiểu Duẫn, " Ta không biết bao nhiêu người hận ta, chỉ cần ngươi còn ở bên cạnh ta là đủ rồi."

" Nghiên, sáng sớm lại phát tình thật sự là..." Tiểu Duẫn mỉm cười.

" Tiểu Duẫn, da người dày lắm đi! Xem bản Công Chúa như thế nào thu thập ngươi."
*

Dùng xong bữa sáng, mọi người ngồi lên xe ngựa, đi đến một chỗ.

" Hoàng Thượng, phía trước sơn đạo khó đi, có hay không muốn đổi đường đi?" Lái xe hỏi Hoàng Thượng.

" Không cần quan tâm." Hoàng đế thản nhiên nói.

Xe ngựa đi một đoạn thời gian thì " Ầm vang" một tiếng, một tảng đá rơi xuống.

" mau, hộ giá, mau hộ giá!" mọi người sợ hãi quay đầu xe nhưng là đã không còn kịp. Tảng đá rơi xuống, vừa lúc trúng xe ngựa của Hoàng đế cùng Tú Nghiên. Xe ngựa cùng với tảng đá cùng nhau rơi xuống núi.

" Nghiên, cẩn thận." Tiểu Duẫn gắt gao ôm lấy Tú Nghiên, dùng thân thể bảo vệ Tú Nghiên, không cho Tú Nghiên chịu một tia thương tổn, xe ngựa kịch liệt chấn động, cuối cùng chịu không nổi liền bể nát. Tiểu Duẫn cùng Tú Nghiên hai người lăn ra ngoài. Tiểu Duẫn ôm Tú Nghiên lăn xuống chân núi.

May mắn trên đường có không ít nhánh cây vươn ra, cản trở tốc độ lăn xuống của hai người, Tiểu Duẫn cùng Tú Nghiên lăn xuống chân núi tốc độ cũng đã chậm lại.

" Phanh" một tiếng, Tiểu Duẫn thét lớn một tiếng.

Tú Nghiên ghé vào trên người Tiểu Duẫn, hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần.

Nhìn thấy trên mặt Tiểu Duẫn có vài vết thương, đau lòng muốn chết.

Tú Nghiên vuốt nhẹ vết thương trên mặt Tiểu Duẫn, động tác rất nhẹ nhàng, sợ làm Tiểu Duẫn đau, " Đau không, Tiểu Duẫn?"

" Khụ khụ, không có việc gì." Tiểu Duẫn ho khan hai tiếng nói, " Có thể được ôm Nghiên lâu như vậy, cũng rất đáng giá."

" Lúc này còn nói như vậy." Tú Nghiên trừng mắt nhìn Tiểu Duẫn, muốn từ Tiểu Duẫn đứng dậy, ai biết bàn chân vừa động thì cảm giác đau truyền lên, Tú Nghiên nhịn không được hô một tiếng.

" Nghiên, sao vậy, bị thương chỗ nào sao?" Tiểu Duẫn ngồi dậy, nhìn Tú Nghiên."

" Không, không có gì." Tú Nghiên theo bản năng đem chân phải rút lui.

" Để cho Tiểu Duẫn nhìn xem." Tiểu Duẫn nói xong, đưa tay cầm lấy bàn tay đang che mắt cá chân của Tú Nghiên lấy ra, phát hiện mắt cá chân đã sưng đỏ lên. Tiểu Duẫn có chút trách cứ nhìn Tú Nghiên, " Đều thành như vậy, còn nói không có gì, để vậy không được, nhanh lên tìm ngự y." Tiểu Duẫn nói xong liền đứng dậy.

" Mọi người chắc đang tìm chúng ta, chúng ta ngồi ở đây, chờ bọn họ đến đi." Tú Nghiên nói

" Này địa phương thoạt nhìn thật hoang vắng, cũng không biết khi nào thì họ tìm được." Nhìn xung quanh, Tiểu Duẫn thở dài, " bất quá cũng chỉ biết chờ mà thôi."

" Không có gì, ta nghĩ rất nhanh thôi." Tú Nghiên mỉm cười nói.

Ước chừng khoảng một nén nhang, vẫn không có người đến.

Mắt cá chân càng ngày càng đau, Tú Nghiên nhíu mày, nhịn không được đưa tay xoa bóp xung quanh.

" Nghiên, ngươi rất đau sao?" Nhìn biểu tình của Tú Nghiên, Tiểu Duẫn hỏi.

" Có, có chút." 

" Đều như vậy, còn nói có chút." Nhìn chỗ đau đã chuyển sang bầm tím, " Không được, cứ chờ như vậy, không biết khi nào họ tới. Nghiên, ở chỗ này chờ Tiểu Duẫn, Tiểu Duẫn đi tìm người."

" Trở về." Tú Nghiên gọi lại Tiểu Duẫn, " Ngươi cũng đang bị thương, đi đâu."

" Không có gì, chỉ là ngoại thương." Tiểu Duẫn nói, đưa tay vuốt ve hai má Tú Nghiên, " Tiểu Duẫn đi tìm người, Nghiên ở chỗ này chờ ta được không? Ngoan."

Nhìn thấy ánh mắt Tiểu Duẫn tràn đầy yêu thương, Tú Nghiên không biết tại sao, như là bị mê hoặc, liền gật đầu, nói tốt. Phục hồi lại tinh thần, Tiểu Duẫn đã muốn đi xa. Tú Nghiên đỏ mặt, thầm mắng mình một tiếng, sao lại để Tiểu Duẫn mê hoặc a.

" Có người sao? Có người sao?" Tiểu Duẫn kêu vài tiếng, nhưng mà không có ai trả lời, trong lòng không khỏi lo lắng, tình huống của Công Chúa, để càng lâu càng không tốt.

Nhìn thấy dòng suối, Tiểu Duẫn quyết định lấy một ít nước mang trở về. Không nghĩ tới lại thấy Hoàng đế, nằm dưới thân Hoàng đế còn có một người.

Tiểu Duẫn sửng sốt một chút, lập tức đi qua, đem Hoàng đế tách ra người kia. Dò xem hơi thở, phát hiện người kia đã chết, trong lòng Tiểu Duẫn có chút đồng tình, nhưng cũng không có lắm thương cảm.

Phát hiện Hoàng đế chỉ là hôn mê, Tiểu Duẫn cầm khăn tay dính thủy, nhẹ nhẹ nhàng lau mặt cho Hoàng đế, kêu to, " Tỉnh tỉnh, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng? Hoàng Thượng?"

Hoàng đế chậm rãi mở mắt, đập vào mắt hắn là đôi mắt trong suốt rất đẹp. Bởi vì cùng Tú Nghiên làm càn thói quen, cho nên dù đối diện cùng Hoàng đế, Tiểu Duẫn trong mắt cũng không có bối rối, vẫn như cũ bình tĩnh mang theo tia lo lắng. Này đôi mắt, có thể nói là đẹp nhất, Hoàng đế nhìn có chút ngây ngốc.

" Hoàng Thượng?" Tiểu Duẫn lại gọi một tiếng, Hoàng đế mới tỉnh lại.

" Tham kiến Hoàng Thượng." Tiểu Duẫn quỳ xuống, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịch, nghe vô cùng dễ chịu.

" Đứng lên đi." Hoàng đế nói xong, ho khan một tiếng, bàn tay chống đỡ muốn đứng dậy. Tiểu Duẫn giúp đỡ nâng Hoàng đế đứng lên. Quần áo của Tiểu Duẫn bị nhánh cây làm rách tung tóe, bên trong cái yếm màu đỏ mơ hồ có thể nhìn thấy. Một cỗ hương thơm nhàn nhạt xong thẳng vào mũi của Hoàng đế, làm cho người ta vô cùng thoải mái. Bởi vì bị Tiểu Duẫn nâng dậy, Hoàng đế vô tình chạm vào ngực của Tiểu Duẫn, chỉ cảm thấy nơi đó dị thường mềm mại, trong lòng không khỏi dâng lên ý niệm.

Nhìn kỹ Tiểu Duẫn, Hoàng đế phát giác, Tiểu Duẫn thập phần xinh đẹp. 

" Ngươi là?" Không biết như thế nào, lại cảm thấy nữ tử này vô cùng quen mắt.

" Nô tỳ là cung nữ bên cạnh Trưởng Công Chúa." Tiểu Duẫn cúi đầu nói, " Trưởng Công Chúa bị thương, nô tỳ là đi tìm người, không nghĩ tới gặp được Hoàng Thượng."

" như vậy a." Hoàng đế gật gật đầu.

" Công Chúa cách đây không xa, Hoàng Thượng muốn đi cùng Tiểu Duẫn?"

" đi thôi." Hoàng đế gật đầu, ý bảo Tiểu Duẫn dẫn đường.

Không bao lâu Tiểu Duẫn liền mang theo Hoàng đế tới chỗ Tú Nghiên.

Nhìn thấy Tiểu Duẫn, Tú Nghiên nói, ngôn ngữ mang theo một chút ý tứ làm nũng, " Tiểu Duẫn ngươi trở lại rồi, ngươi có biết ta đợi lâu lắm không? Ngươi nếu không trở về, bản Công Chúa sẽ đi tìm ngươi a." nói xong Tú Nghiên mới phát hiện bên cạnh Tiểu Duẫn còn có một người, người nọ rõ ràng là, Hoàng Thượng!

" phụ, phụ hoàng." Tú Nghiên kinh ngạc, muốn hành lễ, " nữ nhi gặp qua phụ hoàng."

" Ngươi đang bị thương, không cần hành lễ." Hoàng đế khoát tay, đi đến bên người Tú Nghiên, " Nhưng là hoàn hảo?"

" Chỉ bị thương nhẹ, không có gì." Tú Nghiên nói.

" Này đám nô tài, cư nhiên chọn đường nguy hiểm như vậy để đi." Hoàng đế tức giận.

" Phụ hoàng, là đột nhiên sơn đạo bị sụp đổ, bọn họ cũng không biết a." Tú Nghiên nhíu nhíu mày, " Nữ nhi chính là không hiểu đang êm đẹp như vậy, tự nhiên sơn đạo lại sụp đổ, nhưng mà trùng hợp lại rơi xuống chỗ của Phụ hoàng cùng nữ nhi."

" hừ." Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, " Chuyện này ta sẽ làm rõ ràng, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho mấy người đó." Hoàng đế đương nhiên biết chuyện này là sắp đặt.

" Công Chúa, trước lau mặt đi." Tiểu Duẫn đem khăn ướt ra, cẩn thận giúp Tú Nghiên lau mặt.

Hoàng đế không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tiểu Duẫn cẩn thận giúp Tú Nghiên. Đột nhiên phát hiện này cung nữ không chỉ xinh đẹp mà còn cẩn thận, liền động tâm.

Tiểu Duẫn giúp Tú Nghiên lau xong, ba người lại ngồi trong chốc lát, thì cũng có người đến.

Trước khi rời đi, Hoàng đế không đầu không đuôi hỏi Tú Nghiên, " Nghiên nhi, ngươi cung nữ, phẩm hạnh như thế nào?"

" Tự nhiên vô cùng tốt." Tú Nghiên nhíu nhíu mày, trả lời. Không biết tại sao Phụ hoàng lại hỏi như vậy, làm cho nàng vô cùng bất an, tựa hồ có chuyện không tốt sắp xảy ra.

" Tiểu Duẫn ngươi cùng phụ hoàng trong lúc đó có xảy ra chuyện gì không?" Tú Nghiên hỏi.

" cái gì cũng không có." Tiểu Duẫn lắc lắc đầu, " Tiểu Duẫn chính là tìm Hoàng Thượng, mang Hoàng Thượng tới nơi này thôi."

" Phải không..." Trong mắt Tú Nghiên hiện lên một tia trầm tư, ánh mắt của phụ hoàng nhìn Tiểu Duẫn, tuyệt đối không phải nhìn một cái cung nữ, mà giống như nhìn vật sở hữu của mình.

Bị ý nghĩ của mình làm nhảy dựng, Tú Nghiên cao thấp đánh giá Tiểu Duẫn một phen, da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, cả người chật vật không chỉ làm nàng mất đi xinh đẹp mà còn làm cho người ta thêm động lòng.

Trong đầu Tú Nghiên hiện lên một cái suy nghĩ, chẳng lẽ phụ hoàng.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro