Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hôn lễ của Cảnh Bình rất nhanh thì tới ngày, bên trong phủ tướng quân, vô cùng náo nhiệt.

Tú Nghiên cùng Tiểu Duẫn đúng giờ đến phủ tướng quân, nhìn không khí náo nhiệt ở đây, Tú Nghiên thở dài một tiếng, này không khí vui vẻ có thể kéo dài đến bao lâu. Khi nào thì Cảnh Bình sẽ hối hận với quyết định của mình.

Tiểu Duẫn đứng ở phía sau Tú Nghiên, nhìn bốn phía, nói " Nghiên nơi này cũng thật náo nhiệt a."

" Hôn lễ của Công Chúa đương nhiên phải náo nhiệt." Tú Nghiên mỉm cười nói.

" Nhưng mà Nghiên sẽ không có được hôn lễ như vậy." Trong mắt Tiểu Duẫn hiện lên một tia tiếc hận, nói " Nghiên, ngươi có hay không trách Tiểu Duẫn?"

" Vì sao trách ngươi?" Tú Nghiên quay đầu nhìn Tiểu Duẫn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

" Bởi vì là Tiểu Duẫn, Công Chúa vĩnh viễn sẽ không có một hôn lễ như thế này." Nhìn Tú Nghiên, ánh mắt Tiểu Duẫn tràn đầy ôn nhu.

" A" Tú Nghiên khẽ cười một tiếng, " Từ khi bắt đầu ở cùng với ngươi, Bản Công Chúa đã biết vĩnh viễn sẽ không có long trọng hôn lễ. Nhưng là tính sao?" Kiếp trước, nàng đã có hôn lễ như vậy, cũng từng khát khao sẽ có cuộc sống hạnh phúc, nhưng là cuối cùng, không phải là kết cục như vậy sao. Kiếp này cái gì nàng cũng không cần, chỉ cần có thể cùng người yêu một chỗ, so với cái gì cũng quan trọng hơn.

" Nghiên thật sự sẽ không tiếc nuối sao?" Tiểu Duẫn hỏi. Đối với mỗi nữ tử mà nói, có được một hôn lễ long trọng, trở thành một tân nương hạnh phúc không phải là ước mơ cả đời sao?

" Vì sao ta phải tiếc nuối?" Tú Nghiên nhìn Tiểu Duẫn nói, " Bản Công Chúa muốn là ngươi, cũng không phải là một cái hư vô nghi thức. Một cái nghi thức cũng không bằng tình cảm thật sự của Tiểu Duẫn. Huống hồ ở trong lòng ta, một hôn lễ long trọng cũng không bằng Tiểu Duẫn một câu thích."

" Nghiên...." Tiểu Duẫn ôn nhu nhìn Tú Nghiên. Tiểu Duẫn chưa bao giờ biết, Công Chúa cũng sẽ nói ra những lời như vậy.

" Có được những lời này của Nghiên, tối nay Tiểu Duẫn ngủ cũng sẽ cười a." Tiểu Duẫn mỉm cười nói.

" ngươi tối nay ngủ mà cười, chẳng phải sẽ quấy rầy giấc ngủ của ta sao?" Tú Nghiên trừng mắt nhìn Tiểu Duẫn, nói.

" Vậy tối nay Tiểu Duẫn sẽ ngủ tại phòng mình." Tiểu Duẫn cười nói.

" Ngươi dám!" Tú Nghiên hung hăng nhìn Tiểu Duẫn, " Phòng ngươi cùng phòng của Bản Công Chúa ngươi chọn cái nào."

" Này còn cần lựa chọn sao?" Tiểu Duẫn cười cười, " Phòng vừa lạnh, vừa buồn như phòng của Tiểu Duẫn, sao bằng phòng của Công Chúa a"

" Coi như ngươi thức thời." Tú Nghiên vừa lòng gật đầu, nói, " Lần sau ngươi còn nói muốn phân phòng ngủ, ngươi liền ra hậu viện ngủ luôn đi."

" Hậu viện lạnh như vậy, vạn nhất Tiểu Duẫn không cẩn thận bị bệnh, không phải Nghiên sẽ đau lòng sao?" Tiểu Duẫn mỉm cười nói " Hơn nữa nếu Tiểu Duẫn bị bệnh, sẽ không có ai chiếu cố Nghiên đâu."

" Nếu biết như vậy, liền thức thời giúp ta." Tú Nghiên mở miệng nói.

" Vâng, Tiểu Duẫn đã hiểu." Tiểu Duẫn mỉm cười nói.

Trước cửa đột nhiên náo nhiệt hơn, chắc là kiệu hoa của Cảnh Bình đã đến. Tú Nghiên đối với quy trình của hôn lễ cũng không có hứng thú, nàng thà rằng cùng Tiểu Duẫn nói chuyện còn hơn đi xem này nọ. đối diện chỗ ngồi của Tú Nghiên còn có mấy người cũng ngồi im. Những người này đều tự cho mình là người quyền cao chức trọng.

Không lâu sau Vệ Trung liền mang theo Cảnh Bình tiến vào trong.

Cảnh Bình mặc hỷ phục, thân hình yểu điệu, thoạt nhìn có chút động lòng người. Trên mặt Vệ Trung tràn đầy hạnh phúc cùng tươi cười, chính là nhìn kỹ một chút trong mắt của hắn có một tia không kiên nhẫn. Tú Nghiên không khỏi nghĩ đến, có phải kiếp trước hắn cùng là như vậy không đối với mình tràn đầy không kiên nhẫn?

" Nghiên, suy cái gì mà nhập thần vậy?" Nhìn Tú Nghiên thất thần, Tiểu Duẫn hạ thấp thắt lưng, ở bên tai nhỏ giọng hỏi.

" Không có gì." Tú Nghiên lắc đầu nói, " chính là cảm thấy có chút buồn."

"A" Tiểu Duẫn khẽ cười nói, " Không khí nào nhiệt như vậy cũng chỉ có Nghiên nói buồn thôi."

" So với nhìn mấy thứ này, Bản Công Chúa càng thích nhìn Tiểu Duẫn a." Nghiêng đầu nhìn Tiểu Duẫn.

" Tiểu Duẫn cũng càng thích nhìn Nghiên a." Tiểu Duẫn cười cười trả lời lại.

" đúng rồi, Tiểu Duẫn." Như là nhớ tới cái gì, Tú Nghiên nói.

" Sao?" Tiểu Duẫn khó hiểu, " Làm sao vậy?"

" Bản Công Chúa thêu cho ngươi cái yếm, ngươi có mặc trên người?" Tú Nghiên nhìn nhìn ngực của Tiểu Duẫn, tựa hồ muốn nhìn thấu vào trong.

" Nghiên, buổi sáng không phải Nghiên đã thấy Tiểu Duẫn mặc vào rồi sao?" Tiểu Duẫn bất đắc dĩ trả lời. Mấy ngày trước, nàng cùng Công Chúa thêu đồ nhưng là so với thêu mấy bộ quần áo, Tú Nghiên lại thích thêu đồ bên trong hơn. Cuối cùng thêu một cái yếm tặng nàng, ở trên còn có một con chim Dạ Oanh, vô cùng sinh động.

" Hơn nữa." Tiểu Duẫn nói, " Đây chính là do Công Chúa tự tay thêu a, Tiểu Duẫn đương nhiên mỗi ngày mặc trên người."

" Mỗi ngày đều mặt cho dù ngươi không chê bẩn, bản Công Chúa cũng ghét bỏ." Tú Nghiên liếc nhìn Tiểu Duẫn.

" Ai bảo Công Chúa chỉ thêu một cái a." nhìn Tú Nghiên đáy mắt Tiểu Duẫn tràn đầy ôn nhu.

" Ngươi là muốn ta làm thêm đi." Tú Nghiên nói.

" Nghiên cảm thấy như thế nào thì như thế." Tiểu Duẫn cũng không cãi lại.

" được rồi, ta sẽ làm thêm cho ngươi." Tú Nghiên nói.

" Tiểu Duẫn cảm ơn Công Chúa a." Tiểu Duẫn cười nói, " về sau Tiểu Duẫn chỉ mặc yếm do Nghiên thêu, nếu đều bẩn hết Tiểu Duẫn nghĩ không mặc gì cả."

" Ngươi, không e lệ." Tú Nghiên trừng mắt nhìn Tiểu Duẫn. Chính là không biết tại sao nghĩ đến Tiểu Duẫn không mặc gì cả, nội tâm bắt đầu nhảy nhót, Tiểu Duẫn không mặc cái gì ở trong vô cùng mê người a.

" Tiểu Duẫn không e lệ, Nghiên sẽ e lệ sao?" Tiểu Duẫn cười nói, " Nghiên, ngươi dám nói, bây giờ trong đầu ngươi không có nghĩ đến hình ảnh Tiểu Duẫn không mặc cái gì đi?"

" Mới, mới không có." Tú Nghiên đỏ mặt phản bác.

" Nếu không có vì sao Nghiên đỏ mặt a." Tiểu Duẫn cười khẽ.

" Bản, bản Công Chúa chỉ là nóng mà thôi." Tú Nghiên cố ý phẩy phẩy tay, thuận tay cầm lấy chén rượu trên bàn uống sạch. Rượu theo yết hầu chảy xuống, Tú Nghiên thè lưỡi, " Cay quá." Uống xong một chén rượu trên mặt Tú Nghiên liền ửng đỏ.

" Công Chúa nơi này toàn là rượu mạnh." Tiểu Duẫn lấp tức đưa cho Tú Nghiên một ly trà, " Nghiên, uống chút trà đi."

" Ừ." Tú Nghiên ngoan ngoãn cầm chén trà uống.

" Nghe nói nơi rượu đều của tướng quân đem từ bên ngoài vào." Tiểu Duẫn nói, " Đều là rượu mạnh, Nghiên vừa mới uống một ly, nên trở về sớm sao?"

" ừ, tốt." Tú Nghiên dị thường nghe lời. Nàng đã muốn say rồi, tuy rằng ở ngoài không có sơ hở, nhưng là nàng biết nàng đã say. Nàng uống rượu không tốt cho lắm.

" Lát nữa phải tranh thủ về sớm." thừa dịp mình còn thanh tỉnh, Tú Nghiên nói với Tiểu Duẫn.

" Nghiên, không phải ngươi say rồi chứ?" nhìn hai má phiếm hồng của Tú Nghiên, Tiểu Duẫn hỏi.

" Ai, ai nói bản Công Chúa say." Tú Nghiên cậy mạnh nói, " Này chỉ là phản ứng tự nhiên."

Phát hiện Tú Nghiên nói chuyện cũng không lưu loát, Tiểu Duẫn có chút buồn cười, Công Chúa khi say rượu càng thêm đáng yêu a.

" Nghiên, Tiểu Duẫn giúp người lấy một chút canh giải rượu đến?" Tiểu Duẫn hạ thắt lưng, ở bên tai Tú Nghiên hỏi một câu.

" Không, không được đi." Tú Nghiên giữ chặt tay Tiểu Duẫn nói, " Một bước cũng không cho rời đi Bản, Bản Công Chúa."

" Ngoan, Nghiên, Tiểu Duẫn rất nhanh liền trở lại." Tiểu Duẫn trấn an nói.

" Không cho." Tú Nghiên gắt gao nắm lấy tay Tiểu Duẫn, " Ngươi nếu dám đi bản Công Chúa sẽ không cần ngươi nữa!"

Tiểu Duẫn bất đắc dĩ.

" Bản Công Chúa nói không có say chính là không có say!" Tú Nghiên cầm lấy bầu rượu rót thêm một chén, cầm lấy chén rượu uống sạch, " Ngươi xem ta còn có thể uống thêm a."

" Nghiên, đừng." sắc mặt Tiểu Duẫn khẽ biến, lập tức cầm lấy chén rượu, " Tiểu Duẫn tin tưởng Nghiên không có say, rượu không tốt cho sức khỏe, không cần uống được không?" Công Chúa hiện tại đã muốn say, nếu uống thêm một chén nữa sẽ say thật sự a.

Tiểu Duẫn nói chuyện vô cùng ôn nhu, có một chút thỉnh cầu, Tú Nghiên cười cười, " Tốt, nghe Tiểu Duẫn."

Tiểu Duẫn thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng Công Chúa say, nhưng là thực nghe lời, như vậy là tốt rồi. chính là Tú Nghiên nói câu tiếp theo làm cho Tiểu Duẫn đau đầu đến cực điểm.

" Này rượu, bản Công Chúa không uống, vậy Tiểu Duẫn uống đi." Tú Nghiên nói.

" Nghiên, Tiểu Duẫn cần phải tỉnh táo." Tiểu Duẫn có chút bất đắc dĩ nói. May mắn mọi người đều chú ý đến hôn lễ, không có chút ý đến hai người.

" Ngươi uống hay không?" Tú Nghiên nheo mắt lại, trong mắt tràn đầy nguy hiểm. Có lẽ do say rượu, giờ phút này biểu tình của Tú Nghiên càng tăng thêm yêu mị cùng cuốn hút, Tiểu Duẫn theo bản năng nuốt nước miếng.

" Uống , Tiểu Duẫn uống." Tiểu Duẫn đưa tay cầm lấy chén rượu giả bộ uống, lặng lẽ đem rượu đổ vào tay áo. Rượu do Công Chúa rót nàng cũng muốn uống a. đáng tiếc bây giờ nàng không thể say, nếu không sẽ có phiền toái.

Nhìn thấy Tiểu Duẫn uống xong, Tú Nghiên có chút vừa lòng gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro