Chương 18 - Đường Môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gì?

Thanh âm bình thản vang lên, lại giống như lưỡi đao nháy mắt xuyên qua tâm linh hai người.

Mang theo một tia buốt nhói, một tia chấn động.

Đó nguyên bản không thuộc về cảm xúc hai người nên có, bọn họ từ trước đến nay luôn coi thường sinh mệnh, vậy mà sẽ có một ngày vì một hài tử mà dấy lên bi thương giấu trong đáy lòng.

Mộ Dung Xung và Bạch Nhạc bất tri bất giác nhớ lại quá khứ, ký ức giống như từng mảnh rời rạc phản chiếu khoảng thời gian bình tĩnh độc thuộc hai người.

Nụ cười nữ tữ tinh thuần cùng ánh mắt trong suốt kia tựa như ảo giác, cho dù trần thế phồn hoa ô uế cũng không cách nào làm vấy bẩn.

Hai đại yêu ma vốn sinh tồn trong huyết sắc luyện trì, khi bọn họ nhìn đến đôi mắt thuần chân linh động ấy, trái tim chết lặng không có chút cảm giác cơ hồ ngầm được tịnh hóa.

Hắc bạch song bảo giống như lưu vân biến ảo ở trong gió phần phật rung động, từng đợt gợn sóng nhè nhẹ khẽ nhộn nhạo nơi đáy lòng.

Tiếng cười của nàng càng lúc càng quỷ dị thê lương, thân thể bị xé rách dần dần mất đi tri giác, mục quang mơ hồ ẩn ẩn kính sợ sâu sắc cùng bất khả tư nghị.
Nguyên lai, hai nam tử này sớm đã biết rõ hết thảy.

Nguyên lại đêm hôm đó, bọn họ tranh đoạt ‘Tiểu Yến Nhi’ không phải bởi háo thắng hay giận dỗi, mà là đem màn diễn này giấu kín sâu thêm một tầng, không muốn cho đối phương biết được, không muốn để một nhân vật nguy hiểm như nàng tiếp cận người kia.

Linh Lung ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xanh lam cao vợi, đau đớn mãnh liệt làm cho thân thể của nàng ngày càng nhẹ bẫng, nhẹ đến mức như thể nửa khắc sau sẽ tan thành mây khói.

“Đều tại ta nhập diễn quá sâu, ngược lại bị các ngươi lợi dụng, bại lộ vị trí của U ám chi giới.”

Linh Lụng nở nụ cười thoải mái, thối lui sát ý, ôn nhu uyển thuận. Thần trí nàng bắt đầu tan rã, thanh âm trầm thấp áp lực lẩm bẩm:

“Ta vốn tưởng rằng trên đời này tình yêu không thể tin tưởng, chủ nhân từng nói trên đời này không có ái tình….”

“Linh Lung.”

Bạch Nhạc biểu tình vẫn lãnh ngạo như trước, nhưng thanh âm chợt nhẹ như gió thoảng, “Trước kia ta cũng như ngươi, không hiểu ái, không tin ái.”

Bạch y nam tử không nhìn nữ tử dần mất đi hô hấp, xoay người hướng U ám chi giới đi đến. Mái tóc dài phóng khoáng tung bay, ở trong gió tản ra bốn phía, ngữ thanh băng lãnh mà không mất ý vị vang lên:

“Nhưng hiện tại, ta Bạch Nhạc đã học được, cái gì gọi là ái tình.”

Quang mang trong đáy mắt Mộ Dung Xung lóe lên rồi biến mất, nụ cười thản nhiên như hoa anh đào nở rộ, ánh mắt thâm tình tràn ngập một mạt bạch y phiêu dật.

Mây mù vẩn đục như cánh chim đen ngòm, bầu không khí ẩn ẩn huyết sắc mơ hồ tỏ khắp U ám chi giới.

Khí tức quỷ dị kinh khủng như hắc sắc triều thủy, đem hắc bạch song ảnh hai loại màu sắc chậm rãi nhấn chìm.

Bầu trời tối đen đem mây mù thôn tính, gió lạnh thét gào như có thể phiên chuyển phong vân, giương nanh múa vuốt lượn lờ trong huyết sắc.

“U ám chi giới!”

Khi Trình Phi Ngư mệt mỏi chạy tới, vừa vặn U ám chi giới mở ra, thân hình nhẹ nhàng rơi vào vực sâu không đáy bị hắc sắc bao trùm.

“ Tiểu Quân Dao, U ám chi giới không phải nơi ngươi muốn là có thể tiến vào! Bên trong cơ quan trùng điệp, ngươi đừng có ….”

Lục Lệ Thành còn chưa nói xong, phía trước nào thấy thân ảnh của Trình Phi Ngư?

Lục Lệ Thành không còn cách nào khác, mũi chân khẽ điểm, theo đám hắc sắc vân vụ biến mất trong địa vực hôn ám sâu không thấy đáy.

U ám chi giới, âm thanh mơ hồ như có như không vang vọng. Không gian u ám trống trải vắng lặng, vong linh thê quỷ khóc tố, một phiến địa ngục tử khí hãi nhiên.

Vách tường ẩm ướt lồi lõm như liệt thú ngoác rộng bồn máu dữ tợn, vô số ám đạo khúc chiết thỉnh thoảng có ánh sáng nhu hòa chiếu rọi.

Không khí băng lãnh như ngàn năm vùi lấp trong bóng tối, mùi vị hủ mục quanh quẩn không tan.

Mộ Dung Xung cùng Bạch Nhạc chậm rãi dung nhập vào hắc ám, nhãn thần cả hai tản ra quang mang đặc hữu sáng lạn.

“Ngươi không làm chuyện khiến ta lo lắng không được sao?!”

Mộ Dung Xung bất ngờ chế trụ thắt lưng bạch y nam tử, kéo hắn kề sát lồng ngực mình. Khẩu khí lãnh liệt tràn đầy mệnh lệnh cùng uy hiếp.

Trái tim nhảy lên cách một lớp y bào giữa hai người trở thành tiếng vang duy nhất trong màn đêm vắng lặng.

“Vậy còn ngươi?” Bạch Nhạc quay lại ôm lấy cổ Mộ Dung Xung, ghé sát vào gương mặt hắn, cảm thụ hơi thở của đối phương, “Ngươi âm thầm điều tra Đường Môn, một mình đối phó với lão ta, sau đó thì sao?” Bạch Nhạc dừng một chút, “Ở sau lưng ta mưu tính làm thế nào đi giết Đường Ảnh?”

Con ngươi mang theo chút tức giận phản chiếu đôi mắt đối phương sâu thẳm, như muốn xuyên thấu hết thảy những gì ẩn giấu bên trong, “Ngươi làm chuyện ngu xuẩn so với ta ít? Bảo ta làm sao không lo lắng?”

Mộ Dung Xung thật sâu nhìn bạch y nam tử trước mặt, nguyên bản đầy một bụng khí rốt cuộc nói không nên lời.

Người này khiến hắn vừa yêu vừa giận lại muốn sủng nịch cả đời cũng không đủ, hắn không biết nên làm thế nào mới phải.

“Mộ Dung, ngươi có biết hay không, ta….” Lời chưa ra khỏi miệng đã bị nụ hôn cuồng dã kịch liệt ngăn chặn, lực đạo mạnh mẽ nóng bỏng khiến lý trí hai người thành một mảnh trống rỗng.

Hai cánh môi dây dưa không cho phép kháng cự trong khoảnh khắc dấy lên tình ái sôi trào.

Khí tức tử vong khủng bố chung quanh đều bị ngăn trở bên ngoài, nụ hôn khí phách mà triền miên làm cho bọn họ không muốn tách ra, nguyện khoảnh khắc này trở thành vĩnh cửu.

“Chúng ta đều rất ngốc, có phải không?” Lửa nóng ôn tồn không ngừng tăng lên, Mộ Dung Xung nở nụ cười đầy tà khí, nâng chiếc cằm của người trước mặt, chậm rãi làm sâu thêm nụ hôn chiếm đoạt, “Cho dù là thế, ta vẫn không thích ngươi đi làm những chuyện ngu xuẩn như vậy!”

“Ngươi không thích cũng phải chấp nhận, Mộ Dung, ngươi phải biết, một khi ta đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi!”

Bạch Nhạc mạnh mẽ rời khỏi cánh môi nóng rực của yêu tà nam tử, ánh mắt lóe ra quật cường cùng kiên định, “Ta chưa bao giờ cho rằng việc này là ngu xuẩn, chỉ cần vì Mộ Dung Xung ngươi, ta Bạch Nhạc cho dù xuống địa ngục cũng đáng giá.”

Mộ Dung Xung phút chốc giật mình sửng sốt, lập tức siết chặt cánh tay vòng bên hông Bạch Nhạc, cúi đầu ngậm lấy cánh môi của người trong lòng.

Hơi thở mê hồn nóng bỏng tản ra giữa nơi hai người gắn bó, tình niệm ba đào mãnh liệt thiêu đốt lan tràn khắp toàn thân, giống như trải qua ngàn năm ràng buộc, chú định cả đời bảo hộ.

Không khí ẩm ướt vây quanh bốn phía, tiêu điều mà trống rỗng. Hành lang hôn ám thâm u lấp lóe hai đạo yêu mang tuyệt mỹ.

“Tiểu Bạch của ta, ngươi rốt cuộc muốn ta phải thế nào?”

Hắn đã không biết nên làm thế nào để yêu người kia.

Sâu trong tâm Mộ Dung Xung, cho dù đào rỗng tất cả những gì hắn có, cho dù đem tình yêu của hắn vét cạn gần như không còn cho yêu nghiệt trước mắt, cũng không đủ!

Mộ Dung Xung ôm chặt nam tử trong lòng, như thể muốn đưa y dung nhập vào trong thân thể của chính mình. Hai mái tóc dài mềm mại rũ xuống dây dưa cùng một chỗ, mồ hôi ướt át thấm đẫm mái tóc hai người, nhưng không cách nào ngừng lại cuồng nhiệt ôm hôn.

Tiểu Bạch của hắn, giống như trời sinh là để hắn yêu đến điên cuồng, yên cạn sinh mệnh, yêu tận linh hồn

Bạch Nhạc kịch liệt đáp lại đầu lưỡi không ngừng dây dưa, thân thể bị siết chặt, ngay cả hô hấp cũng bị người trước mặt cướp đi không một chút dư thừa.
Trầm hương bao bọc lấy hai người, trở thành mùi hương duy nhất trong không gian âm lãnh.

Cảm thụ được yêu tà nam tử đối với mình điên cuồng xâm chiếm, đáy mắt Bạch Nhạc hiện lên nồng đậm tiếu ngân.

Mộ Dung ngươi lại thất khống sao?

Ta cả đời sai lầm lớn nhất, thất bại lớn nhất, đều là vì ngươi.

Ngươi không thể khống chế, so với ta thất bại thảm hại có thể sánh bằng sao?

Hắn Bạch Nhạc ngạo thị thiên hạ, lại vì nam nhân này mà thua đến vô pháp xoay người.

Sai lầm lớn nhất là gặp hắn, thất bại lớn nhất là yêu hắn. Kết quả, thua đến mức hắn không còn là chính mình. Thua cả một đời, thua đến vạn kiếp bất phục.
Mộ Dung của y, giống như trời sinh là để khiến hắn bị cướp đi trái tim.

Ngay lúc đó, thanh âm trầm đục lướt qua bên tai hai người, ánh nhìn nháy mắt giao nhau, phút chốc như nhận ra điều gì.

Bỗng nhiên, vách tường bốn phía chung quanh bắn ra vô số độc tiễn, trong bóng đêm vẽ nên từng đạo quang mang nhu lượng.

Chưởng phong mạnh mẽ phá tan thạch bích cứng rắn, cùng với một tiếng nổ vang thật lớn, vực sâu hôn ám nhìn không thấy đáy như nhận được mệnh lệnh. Đáy vực sâu thẳm trong khoảnh khắc nổi lên vô tận quỷ hỏa, bụi bặm tan đi chậm rãi hiển lộ một thành trì hư vô mờ mịt.

Vách đá vỡ tan, độc tiễn đột ngột xuất hiện, vực sâu bị lấp đầy. Một tòa cung điện to lớn nguy nga phảng phất được tu kiến tại địa ngục xuất hiện trước mắt hai người.

Thế giới hắc ám đẫm huyết sắc, kinh khủng lại khiến người ta ca thán!
Một thanh âm khàn khàn truyền vào trong tai Mộ Dung Xung cùng Bạch Nhạc:

“Mộ Dung giáo chủ, Tịch Phong trang chủ, tại hạ đợi đã lâu.”

Một mảnh hư vô, dòng khí quỷ dị hắc ám vô pháp áp chế. Hắc ám đế quốc mờ ảo tựa huyễn ảnh tản ra huyết khí lạnh lẽo, kiến trúc nhìn như thực chất lại không thể chạm vào, tiếng khóc nức nở không dứt bên tai như những linh hồn cô tịch khóc than không tìm thấy đường luân hồi, bị giam hãm bên ngoài cánh cửa địa ngục.

Chẳng lẽ đây là U ám huyễn cảnh của Đường Môn?

Tiếng cười hung ác chói tai vang vọng hồi lâu trong không gian phong bế. Bóng đen hư ảo thỉnh thoảng qua lại như con thoi, phảng phất u linh phiêu đãng tản ra âm khí lành lạnh.

Mộ Dung Xung và Bạch Nhạc đứng lặng tại không gian bị huyễn ảnh bao vây, trên người tản ra ma tính tà khí cùng U ám chi giới hòa hợp, giống như bọn họ mới là chưởng khống giả nắm trong tay nơi thế gian địa ngục này, yêu độc khiến lòng người sợ hãi.

“Linh Lung ‘bát cảnh’, không thực không huyễn, thông đến quỷ ngục, chỉ vào mà không có ra.”

Bạch Nhạc nhìn về phía yêu tà nam tử đứng ở một bên, nhếch môi mỉm cười, “Nói như vậy, nơi đây vẫn là Đường Cảnh Dương giới?”

“Nhị vị nói không sai.” Thanh âm khàn khàn phảng phất từ bốn phía truyền đến, làm cho không ai có thể phân biệt nguồn âm ở nơi nào.

“Xem ra Đường môn chủ của các ngươi đây đã chuẩn bị tiếp đãi chúng ta?” Mộ Dung Xung tà mị cười khẽ, thần tình mang theo vẻ suy ngẫm, nghe không ra chút cảm xúc.

Bạch Nhạc cười lạnh: “Theo như ngươi nói, Đường Ảnh đã biết trước chúng ta sẽ tới đây, cho nên bố trí cơ quan tại U ám chi giới, làm một chiêu ‘Gậy ông đập lưng ông’?”

“Bạch trang chủ quả thực cao minh, Môn chủ của chúng tôi vì nhị vị mà chuẩn bị lễ ra mắt rất ngoạn mục, chỉ cần nhị vị có thể thông qua Linh Lung ‘bát cảnh’ lập tức có thể nhìn thấy.”

Lọn tóc buông xuống, che khuất một nửa phượng mi yêu mị, tà khí lãnh diễm ẩn sâu nơi đáy mắt. Bạch Nhạc vừa muốn cất bước, cổ tay nháy mắt bị một bàn tay hữu lực chế trụ.

Mộ Dung Xung nắm lấy cổ tay Bạch Nhạc, bởi lực đạo quá mức cương ngạnh, lòng bàn tay dần thấm ướt mồ hôi.

Ánh nhìn lại một lần nữa giao thác tình tự nóng bỏng, cánh tay càng thêm siết chặt không chút buông lỏng.

Nhãn thần Mộ Dung Xung tản ra khí tức không thể kháng cự, hai người trong không gian hư ảo hành tẩu, Mộ Dung Xung cứ như vậy gắt gao nắm lấy Bạch Nhạc, giống như đang giam cầm một phần sinh mệnh không thể thiếu, không chấp nhận chia lìa hay thất lạc.

Bạch Nhạc cảm thụ lực đạo cường ngạnh trên cổ tay, cảm thụ độ ấm trong lòng bàn tay yêu tà nam tử, chợt cảm giác, có thể hưởng thụ ấm áp vây quanh chặt chẽ như vậy là thời khắc hắn hạnh phúc thỏa mãn nhất.

Mộ Dung Xung không nói một câu, gương mặt tuấn mỹ yêu dị nghiêng nghiêng giống như ảo giác, trở thành toàn bộ thế giới phản chiếu bên trong ánh mắt.

Bỗng nhiên, thần sắc hai người đồng thời hiện lên một tia âm lãnh quỷ dị.

Không gian phong bế mờ ảo tuy rằng không ngừng biến hóa cảnh tượng, nhưng tựa như đoạn đường hắc ám không có điểm cuối, mặc cho bọn họ di động như thế nào, chung quy vẫn không thể đi ra phiến kết giới hư vô này. Hai người dừng lại tại chỗ, phảng phất lạc mất phương hướng.

“Linh Lung huyễn thuật?” Bạch Nhạc cả kinh, ngưng mắt nhìn về nam tử đang rũ mâu mỉm cười.

“Là ta đánh giá thấp huyễn thuật kết giới của Linh Lung ‘bát cảnh’.”

Bạch Nhạc lạnh nhạt nói, “Nếu Linh Lung ‘bát cảnh’ là Đường Ảnh  đích thân bố trí, như vậy hắn nhất định cũng tu luyện U ám nhẫn thuật.”

Mộ Dung Xung nâng lên con ngươi, trong mắt lấp lóe quang mang sáng bóng, “Có lẽ hắn tu luyện không chỉ U ám nhẫn thuật, còn có….”

Một lát trầm mặc.

Tà ác đế hoàng, không thấy chân thân. Đường Ảnh khi trọng sinh đến tột cùng võ công tu vi như thế nào? Sở hữu dã tâm càn rỡ ra sao?

Đáy lòng Bạch Nhạc không khỏi nổi lên gợn sóng bất an.

Cằm bị nhẹ nhàng nâng lên, Bạch Nhạc từ trong suy nghĩ sâu xa hồi thần, nhìn Mộ Dung Xung tiếu dung đầy ắp nhu tình, gợn sóng nhộn nhạo nhanh chóng bị hòa tan dưới nụ cười bình yên ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro