Chương 19 - Tuyệt Vọng Thê Lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm sao vậy?"Mộ Dung Xung đem thân thể Bạch Nhạc kéo sát vào bên mình, nhãn thần tản ra quang mang ngạo nghễ, "Đường Môn thì thế nào? Một trăm một ngàn Đường Ảnh ta đều không quan tâm."

Mộ Dung Xung ghé sát bên tai Bạch Nhạc, tiếu ý tà mị mang theo ngạo mạn cùng khí phách, "Ai cũng đừng mơ tưởng chạm vào ngươi, Tiểu Bạch của ta, ngươi nghe, cho dù thiên địa thần quỷ dám vượt qua ranh giới, ta Mộ Dung Xung nhất nhất giết sạch."

Con ngươi giống như tử la lan tràn đầy hờ hững với thế gian vạn vật, trừ bỏ bạch y thiếu niên yêu hoặc này, đôi mắt sâu thẳm tựa sao đêm không dung được bất kỳ thứ gì khác.

Rất nhiều năm sau, khi Bạch Nhạc nhớ lại tình cảnh lúc ấy, dung nhan tà mỹ vẫn như trước nở nụ cười đầy thoải mái, vô cùng kiên định đồng dạng thốt ra một câu: Mộ Dung, thiên địa thần quỷ không thể ngăn cản, tử vong cũng đừng mơ tưởng đem chúng ta tách ra.

Tiếng quỷ khóc âm lãnh lại xuất hiện, phiêu đãng chung quanh hai người. Mộ Dung Xung thần sắc chợt liễm, đầu mi nhíu chặt bỗng chốc giãn ra.

"Xem ra, huyễn thuật có thiên y vô phùng đi chăng nữa cũng tồn tại sơ hở." Bạch Nhạc kiều mị cười khẽ, đồng thời xuyên thủng thần sắc trong tử mâu.

Bạch Nhạc gõ gõ vách đá ẩm ướt chung quanh, tiếng vang thanh thúy vọng lại như nước suối linh động, lòng bàn tay ngưng tụ một đạo diễm mang không dễ phát hiện.

Mộ Dung Xung dõi theo hành động của Bạch Nhạc, nụ cười thản nhiên thoáng hiện, lập tức lại nắm lấy cổ tay Bạch Nhạc hướng chỗ tối đi đến.

Nương theo tiếng quỷ khóc ngày càng rõ ràng, âm khí ẩm ướt lạnh lẽo bị một luồng gió mát thổi tan. Huyễn thuật biến ảo tới tấp hỗn loạn tầm mắt, nhưng không lưu lại chút dấu vết trong tầm mắt, không cách nào nhiễu loạn sự tĩnh định trong đáy mắt bọn họ.

Bỗng nhiên, diễm mang mỏng manh trong lòng bàn tay Bạch Nhạc nháy mắt dấy lên, khí tức ấm áp xua tan hơi nước ẩm thấp, hỏa mang chói mắt thắp sáng không gian hắc ám giống như lấy được tân sinh, đuổi đi vô tận linh hồn tử vong.

Ngay khi diễm mang bắt đầu thiêu đốt, Mộ Dung Xung cổ tay vừa chuyển, lực lượng vẫn âm thầm che giấu lấy tốc độ quyết tuyệt tản ra bốn phía. Bạch Nhạc còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy hết thảy hư vô huyễn cảnh chung quanh trong tiếng nổ vang thoát phá thành mảnh vụn. Huyễn ảnh rời rạc trong khoảnh khắc biến mất, quang mang tựa như thất thải lưu ly tản ra bao quanh hai người, thôn tính không gian hắc ám vô tận.

Hơi ẩm dần dần thối lui, Linh Lung huyễn thuật dưới ánh mặt trời chiếu xuống không còn tồn tại. Bạch Nhạc thu hồi diễm mang trong lòng bàn tay, trước mắt xuất hiện một tòa thành trì chân chính.

Ngay lúc đó, Mộ Dung Xung nâng tay lên, chưởng phong âm độc lấy tốc độ không ai có thể dự đoán đột nhiên phóng tới Linh Lung huyễn cảnh đang chậm rãi tan biến!

Đám 'Tử vong chi linh' trong truyền thuyết không thấy chân thân dưới một chưởng kia toàn bộ đều hiện hình!

Tiếng gào thét thê thảm cùng âm thanh hủy diệt giao nhau, vô số mảnh thi thể tàn đoạn bay lên không trung, ngổn ngang trước sau rơi xuống đất. Máu tươi còn chưa kịp từ thân thể chảy ra đã theo Linh Lung huyễn cảnh kéo dài vài dặm chôn vùi trong phế tích.

Mộ Dung Xung cư nhiên phá hủy bảo vật của Đường Môn Dương giới - Linh Lung 'bát cảnh'!

"Trong thiên hạ, e rằng chỉ Mộ Dung giáo chủ cùng Bạch trang chủ có thể dễ dàng thoát thân khỏi Linh Lung 'bát cảnh' nhanh như vậy." Một đạo thanh âm khàn khàn truyền vào trong tai hai người.

"Không cần lãng phí thời gian, Đường Ảnh ở đâu?"

"Tại hạ hiện tại có chút tò mò, các ngươi làm thế nào biết được sơ hở của Linh Lung 'bát cảnh'?"

Bạch Nhạc lạnh nhạt cười khẽ, căn bản không hề nâng mắt nhìn bóng người đang xoay quanh trên không trung, "Nếu Linh Lung bát cảnh hoàn toàn bị phong bế, người bên ngoài không có khả năng biết được phương hướng di chuyển của người bị vây bên trong." Dừng một chút liền nói, "Cho nên, huyễn thuật phong bế chỉ là giả tạo."

"Nhưng đám 'Tử vong chi linh' phiêu đãng khắp nơi này cố tình dán sát vách tường hành tẩu, còn có thể dễ dàng né tránh huyễn thuật, không chịu chút ảnh hưởng. Như vậy đã nói lên trong vách đá nhất định ẩn giấu cơ quan, chẳng những có thể tùy thời thay đổi bố trí huyễn thuật, còn có khả năng tương thông với ngoại giới"

"Bởi vì không khí bên trong quá mức ẩm ướt, lửa cơ hồ không thể bốc cháy. Cho nên chỉ cần men theo thạch bích hành tẩu, đợi đến khi ngọn lửa xuất hiện biến hóa, chứng minh không khí nơi này cùng không khí trong ảo cảnh bất đồng. Bởi vậy địa phương mà ngọn lửa biến hóa chính là nơi cách ngoại giới gần nhất."

"Quả thực không giống người thường." Thần bí nhân dừng một chút, "Linh Lung bát cảnh cũng vây không được các ngươi, xem ra các ngươi đúng là chủ nhân có thể ghép lại 'Vãn tích nguyệt hàn yên bí tịch'.

Bạch Nhạc đột nhiên nâng mi, huyết dịch toàn thân lâm vào chấn động, giống như trong khoảnh khắc muốn sôi trào thiêu đốt, vô pháp khống chế!

Từng chữ người kia nói ra phảng phất một lời nguyền, lại tựa như chú ngôn khắc sâu tận linh hồn, ở bên tai Bạch Nhạc không ngừng vang vọng. Huyết dịch lưu chuyển bắt đầu nóng lên, đôi mắt chợt nhiễm một tia huyết sắc.

Cảm giác lúc này, hệt như lần đầu hắn chạm vào những mảnh ghép kì bí kia, giống như có một đoàn liệt hỏa hừng hực thiêu đốt trái tim đang đập dồn, thiêu đốt toàn thân cao thấp một tấc cũng không chừa.

Nhàn nhàn tản ra ánh nhìn tràn ngập huyết sắc tà ác, ma diễm mà yêu dã.

Mộ Dung Xung tựa hồ nhìn ra Bạch Nhạc khác thường, vừa định trấn an tình tự trong con ngươi kia, hắn vô ý thấy được trên một tòa thạch thai tế thần cách đó không xa xuất hiện ảo giác kỳ dị.

Gió khơi dậy hỏa diễm thiêu đốt, loáng thoáng chiếu rọi vài đạo ảo ảnh. Hồng liên bùng cháy trong diễm hỏa nở ra cánh hoa yêu tuyệt, triêm nhiễm màu đỏ tươi như huyết sắc địa ngục, lại giống như ánh nắng lúc chiều tà. Sắc đỏ thuần túy như vậy, đẹp đẽ như vậy.

Nhưng hồng liên cũng bị trói buộc, bị một đôi cánh hữu lực quấn quanh. Hỏa phượng dường như giương cánh muốn bay nhưng lại bao lấy hồng liên đang thiêu đốt, dây dưa thật sâu, thật chặt chẽ. Chúng nó phảng phất hòa cùng một thể vô pháp tách rời, thét gào thức tỉnh linh hồn thiên cổ, thần thánh mà lộng lẫy.

Ảo giác này ???

Bỗng nhiên, một trận đau đớn không hề dự triệu xẹt qua lồng ngực Bạch Nhạc.

Trái tim đau đớn phảng phất đang đổ máu.

Mộ Dung Xung vươn tay chế trụ thân thể có chút lung lay của Bạch Nhạc, đưa hắn ôm vào trong ngực, đồng thời thừa dịp Bạch Nhạc không chú ý phá hủy dị cảnh đang biến ảo trước mắt.

"Vì cái gì? Ta cảm giác ... " Vân mi nhíu chặt, Bạch Nhạc gắt gao ôm ngực, kinh lạc toàn thân đều phập phồng chấn động.

Ảo giác này rất quen thuộc. Tâm của hắn vì sao đột nhiên đau đớn như vậy?

Mộ Dung Xung cẩn thận xem xét người trong lòng, hắn hơi rũ mắt, hôn lên mi tâm Bạch Nhạc, trấn an huyết dịch đang mãnh liệt lưu chuyển, bình ổn tình tự sôi trào, vẫn như trước nở nụ cười ôn hòa: "Ảo giác mà thôi, đừng để trúng chiêu của hắn ta."

"Không đúng! Ảo giác này ta nhất định đã gặp qua! Ta..." Mộ Dung Xung dán lên cánh môi Bạch Nhạc, ngăn cản y nhớ lại cảnh tượng chứng kiến vừa rồi, muốn dùng nụ hôn kịch liệt hòa tan lý trí của y.

Bạch Nhạc đột nhiên đẩy ra Mộ Dung Xung, không hề cùng hắn dây dưa. Huyết sắc trong ánh mắt dần thối lui, trở về băng lãnh sắc bén như trước.

"Mộ Dung giáo chủ, ngươi còn cố giấu diếm sao?" Thần bí nhân cười to, "Bạch trang chủ hẳn đã sớm phát hiện, nếu như mảnh ghép bí tịch kia được hoàn thành, Chu Tước phục sinh không thể nghịch chuyển. Đến lúc đó, mệnh kiếp buông xuống, Bạch Nhạc ngươi chắc chắn khó tránh."

Lời của thần bí nhân bỗng chốc bị cắt đứt, từ nơi bí mật trên cao rơi bịch xuống đất. Ngay khi thân thể tiếp xúc với mặt đất lập tức hóa thành một bãi máu đen.

Mộ Dung Xung thu hồi chưởng lực, thần sắc không chút thay đổi nhìn kẻ đã chết ngay cả thi cốt cũng không còn, phẫn nộ cùng âm ngoan che kín tử mâu.

"Hắn tùy tiện nói, ta sẽ không để ý." Bạch Nhạc đứng dậy, ngay khi Mộ Dung Xung vừa muốn giải thích giành trước nói một câu, dung nhan băng lãnh không chút xúc động.

Bạch Nhạc hướng Đế La Cung đi đến, không nhìn biểu tình lúc này của Mộ Dung Xung. Hắn khẽ cười lạnh, mang theo một tia ưu thương không người có thể phát hiện.

Mộ Dung Xung nhìn theo bóng lưng lay động phía trước, hai mắt khép lại, che giấu vẻ thâm trầm bên trong nhãn thần.

Bạch Nhạc, ta tuyệt không cho phép mệnh kiếp phát sinh. Gian phòng tối đen, chỉ có một tia nắng theo song cửa rọi vào, vẽ trên mặt đất từng vệt lốm đốm.

........

Một nữ tử đứng trước cửa sổ, cố ý tránh đi ánh sáng duy nhất chiếu xuống. Hắc sắc đoạn y không nhiễm một hạt bụi, mái tóc dài của nàng nhè nhẹ bay lên, ở trong gió từng chút một tản ra, đôi mắt kỳ dị khiến mọi người hễ gặp qua đều ấn tượng khó quên.

Xanh thẳm thâm trầm, u ám tịch mịch.

Mâu quang mỹ lệ làm như phủ lên quỳnh hoa ngoài cửa sổ một tầng ảm đạm.

Nàng lẳng lặng đứng đó, cảm nhận màn đêm dần buông xuống, hàn khí băng lãnh đem cánh hoa đào đáp trên đầu vai phiêu tán, âm thầm rơi xuống mặt đất không lưu chút dấu vết.

Nàng không hề đưa mắt nhìn người mới đến, thanh âm lạnh băng không một tia cảm tình vang lên, "Vì sao phải cải trang thành bộ dáng của Linh Lan?"

"Ngươi còn có thể nhận ra ta?"

Thanh y nam tử lặng yên dõi theo bóng lưng thon dài, nhãn mi bích lục lóe lên quang mang khác thường.

Thiếu nữ thoát tục mỹ lệ từng được xưng tụng là đệ nhất ám vệ của Đường Môn, hiện tại nghiễm nhiên trưởng thành một bộ dạng thanh nữ diễm lệ. Song điều duy nhất không biến đổi đó là thứ hàn khí bẩm sinh tản ra từ sâu bên trong cốt cách, vẻ sát lãnh trong bóng đêm vĩnh viễn vô pháp hòa tan.

Bỗng nhiên, cổ họng thanh y nam tử bị một cánh tay hữu lực bóp chặt. Thường Hi mạnh mẽ đẩy hắn áp sát vách tường, một lọn tóc tuyết trắng rũ xuống, hai tròng mắt kỳ dị tràn ngập băng hàn cùng phẫn nộ, "Ngươi dựa vào cái gì giả dạng thành Linh Lan? Dựa vào cái gì có được hết thảy những thứ thuộc về nàng? Ngươi căn bản không xứng!"

Lâm Lãng cười nhẹ, nhìn vào đôi mắt kì dị gần trong gang tấc, không chút tức giận, "Nếu ta cho ngươi biết, đây là tâm nguyện của nàng trước khi lâm chung nhờ ta làm như vậy, ngươi sẽ tin tưởng?"

Thường Hi thân mình khẽ run, ngay cả thanh âm cũng trở nên khô khan, "Người đó khi lâm chung thế nào lại cùng loại người như ngươi ở một chỗ?"

"Muốn ta nói cho ngươi hết thảy sao, Linh Lung?"

Lâm Lãng có thể cảm thấy bàn tay chế trụ yết hầu của hắn đang run lên nhè nhẹ, thản nhiên nói, "Ngươi không phải không biết, mười năm trước, Đường Môn bị địch nhân tập kích, Linh Lan muốn nhân cơ hội giết chết Đường chủ. Biết rõ là không có khả năng, nhưng nàng vẫn cố gắng đi làm."

Ngón tay run rẩy rời khỏi cổ Lâm Lãng, trước mắt Thường Hi dần hiện lên tràng cảnh một mảnh phế tích bị lưỡi lửa nhấn chìm.

"Vì cái gì?"

"Bởi vì Linh Lan có bệnh, sống không quá một tháng." Lâm Lãng nhẹ nhàng mở miệng, dừng ở đôi mắt chớp động của Thường Hi, "Nàng đem tất cả độc môn tuyệt kỹ đều truyền cho ta, bảo rằng vạn nhất nàng thất bại, dặn ta vô luận thế nào cũng phải cứu ngươi thoát ly Đường Môn."

Khóe môi Lâm Lãng treo lên tiếu ý, giống như đang thuật lại một sự kiện nhỏ bé không đáng kể.

"Ta sở dĩ có thể từ Tu La ma cảnh thăng lên thành ám vệ bên cạnh Đường môn chủ cũng là vì nguyên nhân này có được tuyệt kỹ của Linh Lan."

"Nhưng Linh Lan đã chết!" Ánh mắt Lâm Lãng vẫn thản nhiên như trước, lại toát ra một tia châm chọc, "Linh Lan cái gì cũng tốt, chỉ có một tật xấu không cách nào đổi được."

Lâm Lãng từ từ tiếp cận Thường Hi, một loại tình tự phức tạp lưu chuyển nơi đáy mắt, nhàn nhạt phun ra ngữ khí trào phúng, "Nàng rất dễ tin tưởng người khác."

Đầu ngón tay nhấc lên lọn tóc trên trán Thường Hi, thập phần ái muội đặt bên chóp mũi hít nhẹ, Lâm Lãng mỉm cười thỏa mãn, "Nàng tin tưởng ta, lại không biết......"

Đột nhiên, một thanh đoản kiếm ngay tại trước mắt Lâm Lãng xẹt qua quang mang lóa mắt tựa thu thủy, xé rách khí tràng chung quanh, trí mạng mà nguy hiểm.

Lâm Lãng nghiêng người né tránh, một luồng mặc phát trên trán nhẹ rơi xuống, ở trong gió lay động.

"Linh Lung, tính tình của ngươi vẫn nóng nảy như vậy."

"Ngươi phản bội Linh Lan!"

"Hà tất nói ra những lời khó nghe như vậy." Lâm Lãng thở dài, "Linh Lan nói thế nào cũng là hảo bạn hữu của ta, nếu nàng đem tuyệt kỹ truyền cho ta, đương nhiên ta phải thay nàng hảo hảo chiếu cố ngươi."

"Câm miệng!" Hàn quang trong tay áo chợt hiện, nhãn mâu tà dị như muốn đâm thủng toàn thân Lâm Lãng.

Trong ánh mắt của Lâm Lãng tràn đầy tiếu ý nhu tình, giả dối khiến Thường Hi chán ghét đến cực điểm, "Linh Lung, ngươi là tâm can của Đường môn chủ, hiện tại Đường chủ tân sinh quật khởi có thể nào thiếu ngươi?"

Thường Hi hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nhìn thanh y nam tử, "Đừng vờ hảo tâm, ngươi dụ ta mắc bẫy quay về Đường Môn còn không phải để ngươi tại trước mặt lão ta nhiều hơn một phần công lao?"

"Phần công lao này so với Linh Lung nhà ngươi tính là cái gì?" Ngữ khí Lâm Lãng thực bình tĩnh, ngón tay lướt nhẹ qua đường nét thanh tú trên gương mặt Thường Hi, nhãn mâu bích lục như cười như không, "Linh Lung, mười mấy năm không gặp, ngươi vẫn dễ nhìn như vậy."

Thường Hi một phen nắm lấy cổ tay Lâm Lãng, hung hăng đẩy hắn ra, trong mắt tràn đầy căm hận cùng khinh thường, "Mỗi một câu của ngươi đều khiến ta toàn thân ghê tởm."

Đôi mắt hơi nheo lại, tản ra biểu tình âm lãnh, "Ngươi vốn là người của Đường Môn, lần này trở về cũng đừng mơ tưởng có thể quay lại bên người Bạch Nhạc!"

"Ngươi cản ta không được!"

"Ta không ngăn cản ngươi, chỉ muốn nhắc nhở một câu." Lâm Lãng hé miệng cười, "Người tới hôm nay cũng không ít đâu."

Thân mình Thường Hi chấn động, hai tròng mắt kỳ dị ẩn ẩn hiện lên bất an.

Lâm Lãng xem xét thần sắc của Thường Hi, nhẹ nhàng cười khẽ. Hắn nâng tay lên, làm như đang khống chế thứ gì.

Ngay lúc đó, trên vách tường u ám mơ hồ chớp động gợn sóng ảo ảnh.

Thường Hi nắm chặt đoản kiếm, nháy mắt cứng đờ.

Thân ảnh nhàn nhạt, thần minh tối cao trong lòng nàng.

Cung chủ...

Bàn tay Lâm Lãng khẽ đảo, biến ảo ra một cảnh tượng khác:

Trong mê cung thân hình nhẹ như gió, yến vĩ hoa ngân nơi đuôi mắt vô cùng rõ ràng.

Là nàng ta!

Đôi mắt kỳ dị xẹt qua quang mang sáng rực, mang theo khiếp sợ cùng bất khả tư nghị. Loại cảm tình phức tạp này ẩn sâu không thấy đáy, hai tay dần phát run, suy nghĩ trống rỗng nhộn nhạo gợn sóng lay động trái tim đóng băng đã lâu.

"Nàng ta thế nào lại đến đây?!" Tiếng rống giận dữ bạo phát mà ra, hình ảnh ngắn ngủi trong chớp mắt đảo điên thần kinh thác loạn mê mang của Thường Hi. Nỗi lo lắng khủng hoảng đột nhiên nảy sinh tựa sóng cuồng ập đến thôn phệ toàn bộ lý trí.

Trình Phi Ngư không biết chết sống kia có biết nơi nàng tới là địa phương nào?

Nơi này là Đường Môn! Địa vực có vào nhưng không có ra.

Trước đây, Thường Hi nhiều lần tự mình tìm cớ, cố gắng rời xa người luôn làm cho nàng cảm thấy sinh mệnh thực khoái hoạt đó.

Thường Hi nguyên bản nghĩ rằng mình không có cảm tình, nhưng sự cho tới bây giờ, trái tim tĩnh như mặt nước lại vì thân ảnh nhẹ như yến kia mà xúc động, vì nụ cười sáng lạn kia mà giãy dụa vùng vẫy. Tiếu dung như quang minh phá tan hắc ám, hòa tan hết thảy ký ức đẫm huyết sắc, giúp nàng một lần nữa cảm nhận được nhân sinh tốt đẹp.

Thường Hi khẽ nhắm lại hai mắt, không nhìn thần tình nôn nóng của người bên trong ảo cảnh.

Nữ tử có nụ cười tinh thuần kia, trời sinh hẳn là nên được sống trước ánh sáng, mà chính mình, sớm đã một thân huyết tinh, lưng đeo vận mệnh cả đời bị nguyền rủa, thế nào có thể hy vọng xa vời một hạnh phúc ấm áp?

Nàng cùng y, rõ ràng không phải người cùng chung một thế giới.

"Để nàng đi!" Thanh âm băng lãnh vang lên, Thường Hi bình ổn lồng ngực không ngừng phập phồng, mười ngón đâm sâu vào trong lòng bàn tay.

"Ta đây không làm chủ được." Lâm Lãng nở nụ cười, "Ngày đó khi ta mang ngươi rời đi, người kia tức giận cực kỳ, mấy trăm tên ám vệ đều bị nàng giết sạch. Mà lần này lại đến chui đầu vào lưới, đến tột cùng là vì ai, trong lòng ngươi liệu có chút manh mối?"

Thường Hi nhanh chóng xoay người, lại hung hăng chế trụ cổ Lâm Lãng, thanh âm lạnh lẽo lộ ra vẻ áp bách: "Nếu ngươi dám động nàng, ta thề sẽ lột da ngươi!"

"Kẻ nhập Đường Môn đều phải chết, đây là quy củ Đường chủ định ra, người kia làm thế nào thoát thân còn phải xem ý tứ của Đường môn chủ." Lâm Lãng nhẹ vỗ về ánh mắt kì dị của Thường Hi, tựa hồ rất yêu thích biểu tình lúc này của người trước mặt, "Bất quá ta muốn nàng ta không thể thoát thân, bởi Đường chủ sẽ không cho ngươi ly khai. Không chỉ là nàng ta, còn có vị trang chủ chí cao vô thượng trong lòng ngươi chỉ sợ cũng...."

Lâm Lãng còn chưa nói xong, ngực đã trúng một chưởng của Thường Hi trong cơn thịnh nộ. Ánh mắt của nàng phản chiếu thân ảnh hắc sắc lóe lên rồi biến mất, lưu lại phẫn nộ cùng hàn lãnh.

Lâm Lãng ôm ngực, tiếu ý không đổi, ho ra vài ngụm máu.

Thường Hi đi đến Tu La ma cảnh ám lãnh uy nghiêm, cảm tình phức tạp áp chế trong lòng khiến dung nhan thanh tú thêm vài phần băng hàn. Đám ám vệ chung quanh không dám ngẩng đầu lên nhìn đệ nhất ám vệ của Đường Môn, nữ tử bị nguyền rủa này chỉ có thể khiến bọn hắn e ngại chùn bước.

Bên trong Tu La ma cảnh âm trầm quyết nhiên, sa trướng tầng tầng lớp lớp tung bay che giấu bóng người tại nơi cao nhất, hoa hồng đen thẫm rải chung quanh giao thác như độc xà, ma lệ mà tà ác.

Tĩnh mịch vô thanh giống như quỷ ngục, tản mát tội ác hàn lãnh khiến người ta hít thở không thông.

Dưới bậc thang hai bên đứng một nam một nữ, bọn họ nhìn Thường Hi đi vào đại điện, trong mắt nhất thời lộ ra quang mang kinh ngạc cùng không dám tin.

"Linh Lung" - Linh Nguyệt Linh Tử kinh hô ra tiếng, hai tròng mắt kỳ dị kia vĩnh viễn đều động lòng người như vậy.

"Người của ta, ngươi đã trở lại sao?"

Thanh âm nặng nề khàn khàn từ phía sau sa liêm đen thẫm truyền tới, vang vọng khắp đại điện, hư vô mờ mịt lại chấn nhiếp vạn phần.

Thường Hi nâng mắt, lạnh lùng nhìn người ở trên chủ vị tối cao, chỉ bằng thanh âm nàng có thể cảm giác được công lực của Đường Ảnh lúc này đã đạt đến đỉnh phong.

Cơ hồ là tồn tại không thể chiến thắng.

Đường Ảnh!

Ma quỷ đáng giận này thu lưu nàng, lại mang đến cho nàng ác mộng đen tối cả đời đều khó có thể phai nhạt.

"Linh Lung của ta, ngươi cuối cùng cũng đã trở lại!" Thanh âm của Đường Ảnh mang theo nhàn nhạt lãnh đạm cùng trào phúng, "Xem ra Bạch Nhạc chung quy vẫn không thu lưu được ngươi."

"Không!" Thường Hi kiên định phủ quyết, "Ta không còn làLinh Lung, cuộc đời này chỉ có một thân phận là Thường Hi."

Đường Ảnh ở trên cao trầm mặc hồi lâu, sau bật cười ra tiếng. Thanh âm khàn khàn kia làm cho Thường Hi có thể tưởng tượng, phía sau sa liêm che giấu một gương mặt của quỷ đang vặn vẹo phẫn nộ đến mức tận cùng.

Giọng nói Đường Ảnh tản ra âm độc cùng lạnh lẽo, "Ngươi không phản bội Bạch Nhạc, lại phản bội bổn môn. Linh Lung, ngươi đúng là hảo hài tử ta một tay tài bồi ra. Ta một tay dưỡng ra Linh Lung hoàn hảo, cư nhiên lại trung tâm như một với kẻ khác.  Còn là một tên yêu nhân nơi chốn đối nghịch với ta."

Trong ngực Thường Hi tranh đấu không ngừng, khó có thể cân nhắc giữa lời thề và trung nghĩa khiến Thường Hi lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng cùng vô lực.

Để mặc mái tóc trong gió tung bay, Thường Hi bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất, tròng mắt tà dị lóe lên kiên nghị quyết tuyệt, "Linh Lung tự biết hổ thẹn với môn chủ tài bồi, chỉ muốn khẩn cầu môn chủ buông tha cho những người đến Đường Môn hôm nay, Linh Lung vô cùng cảm kích."

"Vô cùng cảm kích?" Đường Ảnh bỗng nhiên cuồng tiếu lộ ra vô tận trào phúng, giống như tiếng ma quỷ rít gào chấn động huyết dịch mỗi người trong đại điện, "Ta buông tha bọn họ đổi lại một tiếng 'vô cùng cảm kích' của ngươi, Linh Lung, kết cục của việc phản bội ta ngươi không phải không biết, ngươi hôm nay có phải cũng muốn nếm thử loại tư vị sống không bằng chết đó?"

"Chỉ cần ngài có thể buông tha bọn họ, Linh Lung cam nguyện thụ phạt." Thần tình băng lãnh của Thường Hi không một chút dao động, giống như việc đang nói đến căn bản không phải sinh tử của nàng. Đôi con ngươi kỳ dị kia rốt cuộc không còn chứa đựng bất kỳ cảnh sắc nào trên thế gian, nhìn thấu hết thảy, tuyệt vọng mà thê mỹ.

"Giỏi cho một Linh Lung!" Thanh âm của Đường Ảnh mang theo độc ác cùng không cam lòng, tiếng cười quỷ dị âm trầm khiến người ta khiếp sợ không thôi, "Nếu ngươi tâm ý đã quyết, vậy ta thành toàn cho ngươi."

Thường Hi đột nhiên nâng mắt, nhãn thần thê mỹ cùng đêm tối giao hòa lóe lên vẻ vui mừng.

"Chỉ cần ngươi có thể tiếp được ba chưởng của ta, việc hôm nay liền xóa bỏ."

"Ngài nói thật sao?"

"Ta có khi nào lừa gạt ngươi, hài tử của ta."

Linh Tử Linh Nguyệt đứng ở một bên nhất thời kinh sợ, không hề phản kháng thừa nhận ba chưởng của Đường chủ, đó rõ ràng là tự tìm tử lộ, Linh Lung sao có thể chịu được kiểu chết thế này?

Thường Hi đứng dậy, không một chút do dự, mâu quang sáng ngời làm cho người ta khó có thể dời đi tầm mắt, ngữ khí kiên định không có nửa phần dao động.

Linh Lung, mang theo dáng vẻ lạnh lùng thoát tục mà bọn họ từng vô cùng kính sợ, hiện tại cư nhiên làm ra quyết định như vậy.

Nàng rốt cuộc là vì ai?

Vì thần minh trong tâm khảm của nàng? Hay là vì một nụ cười sáng lạn vô tà?

Vô luận là ai, chỉ bởi bọn họ đã từng tồn tại trong lòng nàng, tại thời điểm sinh mệnh lạnh lẽo hờ hững trao cho nàng ủng hộ cùng hy vọng.

Một đời bị nguyền rủa, có được ấm áp quan tâm, cho dù thập phần ngắn ngủi, nhưng đối với Thường Hi mà nói như vậy đã đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro