Chương 6 - Tái Khởi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm thu canh ba, nguyệt hắc phong cao, Đồ Mi Sơn nổi gió lạnh lẽo có một loại quỷ dị cùng thê lãnh không nói nên lời.

Tiếng sói tru không dứt bên tai, như vô số hồn phách u oán phiêu phù trên đỉnh núi tối đen kéo dài liên miên không dứt.

Khi Mộ Dung Xung cùng Tử Mặc tới Đồ Mi Sơn, tiếng va chạm sột soạt truyền đến bên tai hai người.

Mộ Dung Xung khẽ nhướng ánh nhìn, khóe môi nổi lên một mạt tiếu ngân tà mị thản nhiên.

Trước ngôi mộ, một thân ảnh bạch y yêu diễm dưới bầu trời u ám không trăng không sao, bất nhiễm bụi trần phảng phất nét tao nhã thanh lãnh.

Nhìn không rõ biểu tình giờ khắc này của bạch y nam tử, nhưng bóng dáng thon dài cao ngạo kia đang tản ra khí tức áp bách lạnh như băng.

“Mộ Dung giáo chủ nếu có hứng thú với cỗ thi thể này, không bằng đến đây nghiên cứu một chút?”

Mộ Dung Xung cười khẽ, chuyển thân đi đến bên người bạch y nam tử, chỉ thấy quan tài của Lâm Tử Kỳ đã bị mở ra, bụi đất pha lẫn mùi rữa nát tràn ngập Đồ Mi Sơn hoang vắng u tĩnh.

“Ta hôm nay mới biết, nguyên lai Bạch trang chủ có sở thích đào móc thi thể người chết?”

Bạch Nhạc lạnh lùng liếc nhìn tên ma đầu kia, khinh thường tranh chấp với loại thú vị nhàm chán của hắn, lãnh mị nhếch môi, “Mộ Dung giáo chủ, người bị ngươi giết chết, ngươi tới nơi này không sợ bị quỷ hồn nhập thân?”

Mộ Dung Xung rũ mi, như cười như không, “Bạch trang chủ, nếu ngươi thật sự cho rằng người là ta giết, cần gì phải tới nơi này?”

Bạch y nam tử sửng sốt, không biết nên đáp lại thế nào.

Ánh nhìn đảo qua cặp đôi mắt hổ phách sâu thẳm, nhộn nhạo tiếu ngân say lòng người, “Chẳng lẽ Bạch trang chủ đến đây để chiêu quỷ?”

“Đúng vậy, bổn trang chủ chính là đến chiêu quỷ.”

Bạch Nhạc nâng lên cằm đại ma đầu, đôi mắt híp lại, “Kết quả quỷ chiêu không thành, lại đưa tới một tên vô liêm sỉ.”

Khóe môi Bạch Nhạc vạch nên một đường cong đầy khinh miệt, còn không quên châm chọc.

“Nếu đúng là đại ma đầu ngươi giết, phỏng chừng ngay cả thi thể của Lâm Tử Kỳ cũng tìm không thấy.”

Mộ Dung Xung hất nhẹ chiếc cằm tinh xảo, đẩy ra bàn tay đang nắm lấy cằm hắn, thập phần phối hợp đáp lại, “Chỉ có tiểu hồ ly ngươi là hiểu ta.”

Hắn hơi ghé mắt, nhìn thi thể đã thối rữa được phân nửa của Lâm Tử Kỳ, đáy mắt lập tức xẹt qua một đạo quang mang u lãnh ngoan độc.

Từ khi Lâm Tử Kỳ chết thảm đến hiện tại, thời gian không đến hai ngày, lúc này đã vào mùa thu, vì sao thi thể lại hư thối nhanh như vậy?

Mộ Dung Xung cúi người bên thi thể, tuấn mi ngầm nhíu chặt, chỉ thấy hạ thân của thi thể đã bắt đầu thối rữa, nhìn không ra có gì khác thường.

Mộ Dung Xung đảo qua thi thể, mục quang sắc bén cuối cùng rơi vào trên cổ Lâm Tử Kỳ.

Một đạo kiếm quang không chút lưu tình xẹt qua mà chết.

Nhưng Lâm Tử Kỳ thân là võ lâm nguyên lão, có thể nào lại bị chế trụ yết hầu dễ dàng như vậy mà không gây ra một chút tiếng động?

Suy nghĩ một lát, Mộ Dung Xung chăm chú nhìn vào phần cổ họng của Lâm Tử Kỳ, đồng tử thâm u chợt co rút…

Dấu vết đen sẫm lại ẩn ẩn nhàn nhạt màu băng lam, cực kỳ nhỏ bé, dùng mắt thường cơ hồ không thể nhận ra.
Đây là…

“Thật quỷ dị, có phải không?”

Bạch Nhạc nở nụ cười, thần sắc trong đáy mắt trầm xuống.

Mộ Dung Xung vừa định lật qua cánh tay của Lâm Tử Kỳ, một chiếc bạch phiến nháy mắt chặn trước mặt hắn.

Đôi mi lướt qua một tia lạnh lùng bất mãn.

Mộ Dung Xung cười khẽ, cầm lấy bạch ngọc phiến bạch y nam tử đưa cho hắn, dùng đầu phiến nâng lên bàn tay Lâm Tử Kỳ, tiếu ý tà mị càng sâu thêm vài phần.

Chỉ thấy trên đầu móng tay phân bố từng vệt ám lam không đều, lấm tấm mà dày đặc.

“Ta nghĩ đại ma đầu ngươi hẳn là rõ ràng nguyên nhân cái chết của lão gia hỏa này.”

Là bọn hắn. . . Mộ Dung Xung đứng dậy, đi đến trước mặt bạch y nam tử, nở một nụ cười thần bí khiến người ta đoán không ra.

Thủ pháp sát nhân che giấu tai mắt kẻ khác.

“Đã tra xong?”

Đầu ngón tay của Bạch Nhạc lướt trên khuôn mặt tinh xảo của đại ma đầu, qua đến nơi cằm, đẩy lên, “Chúng ta cũng nên tính sổ.”

“Đúng là nên tính sổ.” Tử mâu hơi nheo lại, “Tử Mặc, phong quan!”

Tử Mặc cùng Vô Nhai ngơ ngẩn nhìn theo hai thân ảnh biến mất sau cánh rừng, nhưng không có bất cứ biểu tình ngạc nhiên nào.

Bởi bọn họ sớm đã thành thói quen.

Quan tài được đóng lại, bụi đất rơi rụng, hai nam tử thập phần thức thời ăn ý cùng hóa gió rời đi.

Sau khi trở về từ Vạn Kiếm sơn trang, lửa giận của hai người vẫn không chút giảm bớt.

Một hắc y nhân đứng trên nơi cao, hắc nổi bật rõ ràng, chiếc mặt nạ chỉ che khuất nửa bên mặt trơn bóng lạnh lẽo, chăm chú nhìn một màn diễn ra trong rừng, ước chừng đã nửa canh giờ.

“Hộ pháp.”

Mười gã hộ vệ phía sau hắc y nhân đứng lặng hệt như cương thi, nếu không phải một người trong đó mở miệng, cơ hồ khiến người ta không cảm giác được bất kỳ khí tức gì.

“Đường chủ có lệnh, để hộ pháp nhanh chóng trở về!”

Mây đen che lấp mặt trăng, Mộ Dung Xung lười biếng đùa nghịch chiết phiến trong tay, ánh mắt thâm u khó dò.

“Độc mà Lâm Tử Kỳ trúng là gì?”

Động tác tay của Mộ Dung Xung chợt cứng đờ, hắn nhìn thật sâu vào đôi mắt màu hổ phách cánh môi khẽ mở, “Không có gì, chỉ là một loại độc bình thường mà thôi.”

“Vậy sao?”

Bạch Nhạc nhướn mày, tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ ẩn trong đôi mắt bình tĩnh vô ba kia, “Nếu là độc dược bình thường, vì sao trước khi chết không có dấu hiệu? Người tưởng ta là ai? Lâm Tử Kỳ rõ ràng là trúng độc mà chết, chẳng qua có người dùng kiếm khí để đánh lạc hướng chú ý, không lẽ cả việc này ngươi cũng không để ý?”

“Sao phải để ý? Người trong thiên hạ nhìn ta như thế nào có quan hệ gì đâu?"

Mộ Dung Xung hơi nheo mắt, bờ mi chớp nhẹ, “Tựa như lúc trước Thiên Tinh thành bị hủy, ngươi chẳng phải cũng không quan tâm sao?”

“Hai chuyện này không giống nhau!"

Bạch Nhạc có thể không chú ý trên mình có bao nhiêu nợ máu, có thể phớt lờ nỗi oán hận cùng khinh thường của người trong thiên hạ đối với y, nhưng cái chết của Lâm Tử Kỳ y không thể không quan tâm.

Chuyện lần này có liên quan đến người duy nhất tồn tại trong lòng kia, bởi lần này có người đã chạm vào điểm mấu chốt của Bạch Nhạc.

“Bạo vũ lê hoa châm, huyền hỏa kiếm trận, Thiên Tinh thành, Lâm Tử Kỳ, ngươi cho rằng đó chỉ là trùng hợp?”

Bạch y nam tử nheo lại cặp mâu, “Hay là đại ma đầu nhà ngươi đã biết được điều gì, cố ý giấu ta?”

Mộ Dung Xung cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ có ánh mắt trầm xuống khiến người ta không thể xâm nhập, ngay cả Bạch Nhạc cũng không thể nắm giữ được bất kỳ dấu hiệu gì từ trong đó.

“Đừng nhìn ta như đồ ngốc, ngươi nghĩ rằng ta không nhận ra được điều gì sao?”

Bạch Nhạc khóe môi khẽ nhếch, “Năm đó độc môn ám khí Bạo vũ lê hoa châm của Đường Môn không hề tuyệt tích, có phải thật bất khả tư nghị?”

Lập tức dừng lại một chút, “Phương pháp phối trí Bạo vũ lê hoa châm không có khả năng tiết lộ ra ngoài, trừ phi…"

“Ta cho rằng Bạch trang chủ hẳn là nên trở về hảo hảo hỏi một chút Thường Hi hộ pháp của ngươi.”

Mộ Dung Xung ngắt lời Bạch Nhạc, cười nhạt, “Nếu ngươi cũng hoài nghi là người mất tích năm xưa, ta nghĩ Thường Hi rõ ràng hơn bất kỳ ai khác.”

“Người kia đã chết hay chưa không trọng yếu, quan trọng là…”

Băng mâu hổ phách của Bạch Nhạc lóe lên quang mang lãnh lệ, “Kẻ sau lưng hắn đến tột cùng là ai?”

Mộ Dung Xung cả kinh, nhìn về phía bạch y nam tử, thần sắc nơi đáy mắt có chút ngưng trọng, ngay sau đó liền giãn ra.

“Ngươi cho rằng một Linh Lung có thể có bản lãnh cao như vậy sao?”

Bạch Nhạc cười lạnh, “Trừ phi Đường Môn năm đó đông sơn tái khởi, nếu không, cho dù bản sự của Linh Lung có lớn đến đâu cũng không có khả năng hủy diệt cả tòa Thiên Tinh thành!”

Mộ Dung Xung ôm lấy thắt lưng Bạch Nhạc, kéo y kề sát vào trong ngực mình, ba quang trong đôi mắt bắt đầu nhộn nhạo, “Không cần suy đoán về việc này, cũng không được tiếp tục tra cứu!”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì ta không cho phép!”

“Vì sao ngươi không cho phép?"

Bạch Nhạc dùng lực, đem đẩy Mộ Dung Xung áp lên nhuyễn tháp bên cạnh, vỗ nhẹ lên mi mục hiện ra thần sắc không như trước kia, hổ phách lấp lóe quang mang nhu hòa, “Có vẻ như ngươi giấu ta rất nhiều chuyện.”

“Nghe lời ta, đừng tiếp tục suy nghĩ về việc này.”

Mộ Dung Xung vùi đầu Bạch Nhạc chôn sâu vào trên hõm vai mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của y, thanh âm ôn hòa lướt qua bên tai Bạch Nhạc “Đừng tùy hứng.”

“Ta không tùy hứng!”

Bạch Nhạc hôn nhẹ phần cổ của đại ma đầu nhẹ giọng nói, “Tựa hồ ngươi đang lo sợ điều gì?"

Rốt cuộc là đại ma đầu này che giấu quá sâu, hay là linh cảm mơ hồ đột ngột sinh ra kia, tóm lại vào giờ khắc kia, Bạch Nhạc từ trong đôi mắt kia nhìn thấy vẻ thâm trầm phân vân không xác định, khiến người ta không nhịn được mà đau lòng.

Mộ Dung Xung hơi khép mắt, như thế cố tránh né Bạch Nhạc đang nhìn thẳng vào hắn, chiếc cằm bị đẩy nhẹ, thanh âm êm ái ôn nhuận lướt qua bên tai.

“Kỳ thực ngươi sớm đã bắt đầu hoài nghi, có phải hay không?”

Đầu ngón tay Bạch Nhạc lướt qua khóe môi quyến rũ của Mộ Dung Xung, “Rốt cuộc ngươi đã tra được những gì? Rốt cuộc suy nghĩ chuyện gì? Vì sao ta không thể nhìn thấu?”

Trong mắt thế nhân, bọn họ đối lập, bọn họ là tử địch, nhưng tại một khắc kia Bạch Nhạc nhìn thấy nam nhân này, tựa hồ đã ngầm xác định, y cùng Mộ Dung Xung chắc chắn sẽ dây dưa lẫn nhau cả đời.

Từ lúc ấy bắt đầu, Bạch Nhạc mỗi thời mỗi khắc đều muốn giữ lấy nam nhân này.

Có lẽ bởi tính cách kiêu ngạo trời sinh, Bạch Nhạc không muốn thuần phục, càng không muốn thỏa hiệp, nhưng tâm hết lần này đến lần khác lại rơi vào tay giặc, muốn hiểu rõ hết thảy những gì thuộc về nam nhân, muốn nắm bắt mỗi một tia ba động trong từng cử chỉ, làm cho nam nhân chân chân chính chính trở thành của mình, chân chân chính chính thuộc về chính mình.

Song vào lúc này, Bạch Nhạc không thể nhìn thấu ánh mắt kia, quang mang ám tử tan đi khí phách sơ cuồng, chỉ còn ưu lo u ám như lãnh thủy.

Mộ Dung Xung nâng lên khuôn mặt Bạch Nhạc, nhìn y hồi lâu, ngay sau đó ôm lấy cổ y, cứ như vậy không hề báo trước phóng túng hôn lên.

Nụ hôn ấm áp ẩm ướt phất qua gương mặt yêu mỹ, hai đầu lưỡi câu hồn mang theo tương tư quyến luyến, cảm thụ được nhịp tim đập của đối phương, cảm thụ lẫn nhau lửa nóng, dùng nụ hôn vỗ về vết thương ẩn giấu trong đáy mắt của người kia.

Đôi mái tóc vây quanh hai cỗ thân thể yêu mỹ, gió mát thổi qua pha lẫn hương thơm từ trầm hương, như si như túy.

Mỗi khi nhìn đến đôi mắt hổ phách này, Mộ Dung Xung lại muốn hôn y, giống như đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn vẫn không đủ.
Rốt cuộc là sợ hãi cái gì???

Mộ Dung Xung hơi rũ xuống mi mắt, một mạt tiếu ý chua xót thoáng hiện.

Bạch Nhạc, ngươi nói Mộ Dung Xung ta sợ cái gì đây? Đến khi ngươi hiểu được rốt cuộc ta sợ việc gì, lúc đó cục diện sẽ như thế nào?

Mộ Dung Xung nhẹ vỗ về gò má bạch y nam tử, đáy mắt tràn đầy chuyên chú cùng nhu tình.

“Ta tuyệt không để cho bất luận kẻ nào thương tổn đến ngươi!”

Ánh mắt bạch y nam tử xẹt qua một tia kiên định, “Cho dù Đường Môn đông sơn tái khởi thì thế nào? Cho dù người trong thiên hạ đều cùng chúng ta là địch thì thế nào? Ai dám tổn thương Mộ Dung Xung ngươi, ta sẽ khiến bọn họ phải trả giá bằng máu."

Mộ Dung Xung gắt gao ôm lấy thắt lưng Bạch Nhạc, xoay người đặt y dưới thân, đôi mắt sâu thẳm lướt qua một tia ám trầm, u tối như mực, thâm tử như lan, nồng đậm nhu tình mật ý, tựa hồ có thể đem Bạch Nhạc hút vào bên trong, nhìn không thấy đáy.

Mộ Dung Xung hơi trầm xuống, như thể chứa đựng toàn bộ vực sâu trong thiên địa, mang theo cô tịch cùng bi thương, khiến tâm bạch y nam tử từng chút một co rút đau đớn.

Mộ Dung Xung hôn nhẹ lên đôi mắt hổ phách rực rỡ tuyệt mỹ, thanh âm như khắc sâu vào tận linh hồn vang lên, “Nếu thực sự có ngày đó, ta chắc chắn sẽ vì không chịu nổi đau thương mà hủy diệt cả thiên hạ này, đi tìm ngươi."

“Không có ngày đó, tin ta, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.”

Bạch Nhạc ánh mắt chợt lóe, cánh môi lướt nhẹ qua dung nhan yêu dị như an ủi, mang theo vẻ lưu luyến khó có thể dứt bỏ, từng nụ hôn nồng đậm tình ý nối tiếp nhau liên miên không dứt, phảng phất giờ khắc này hết thảy ngôn ngữ đều trở nên dư thừa, chỉ có không ngừng đòi lấy, hôn môi, ôm nhau thật chặt, mới có thể tìm thấy vĩnh hằng.

Tấm mành che gió khẽ phất, vầng trăng tỏa sáng mông lung như nhìn thấu hết thảy thịnh thế phù hoa.

Một cơn gió mạnh mẽ thổi qua, lay động cánh hoa trên đào hoa thụ, từng phiến lá cùng tàn hoa đón gió tung bay.

Ngay lúc đó, một tiếng động vang lên giữa trời đêm, một con phi điểu toàn thân xích hỏa đáp xuống trên bệ cửa sổ, hình dạng giống như ưng, lại tựa như phượng hoàng.

Ánh mắt sắc bén như ưng, đôi cánh hoa lệ tựa phượng hoàng.

Lông vũ phảng phất ngọn lửa đang thiêu đốt chậm rãi phiêu động theo làn gió, giống như linh vật do thiên địa biến ảo mà thành, thần thánh khiến người ta không thể khinh nhờn.

Nghe tiếng, Mộ Dung Xung đi đến trước bệ cửa sổ, vỗ nhẹ lên thân chim xích hỏa rực rỡ, ánh mắt xẹt qua một tia ôn nhuận nhu hòa.

“Xích Hỏa?"

Bạch Nhạc chăm chú nhìn theo ánh mắt ôn nhuận như nước của Mộ Dung Xung, khóe môi dần dần băng lãnh, y cẩn thận đánh giá phi điểu đỏ rực như máu, thanh âm ám lãnh: “Nó gọi là Xích Hỏa?”

Mộ Dung Xung vuốt nhẹ đầu Xích Hỏa, yêu dị cười khẽ, hắn lấy ra tín thư treo trên cổ Xích Hỏa, đôi mi đảo qua nội dung trong đó, đồng tử thâm u có chút suy ngẫm.

Một lát sau, mảnh giấy trên đầu ngón tay như ngọc hóa thành tro tàn, Mộ Dung Xung nhướng mắt, vỗ vỗ thân mình Xích Hỏa, cùng với một tiếng kêu phá không, bóng ảnh hỏa hồng bay vụt qua màn mây, biến mất trong gió.

Mộ Dung Xung cười khẽ, “Xích Hỏa rất thích ngươi.”

“Vậy sao?”

Đôi mắt hổ phách khẽ nhíu, mang theo một tia u ám, băng hàn mà thanh lãnh, Bạch Nhạc lạnh lùng nói: “Nhưng ta không thích nó.”

Mộ Dung Xung nâng lên cằm Bạch Nhạc, thanh âm từ tính trầm thấp như tiếng nước chảy nỉ non, cười nhẹ mà không mất ôn nhu, “Xích Hỏa là loài thông linh, chỉ cần là người ta thích, Xích Hỏa liền thích.”

Giờ khắc này, trong mắt Bạch Nhạc chỉ có một nam tử mang tên Mộ Dung Xung.

Về sau trong vô vàn đêm tối tịch mịch, Mộ Dung Xung luôn có thói quen đứng trước bệ cửa sổ, lấy tay vỗ nhẹ vũ mao của Xích Hỏa, đáy mắt thâm tình sáng ngời như hoa tử lan.

Tinh quang như đuốc, tràn ngập vô tận cô đơn thanh lãnh, Mộ Dung Xung nhìn Xích Hỏa, bao giờ cũng lặp lại một câu "Hỏa nhi, hắn là Bạch Nhạc của Mộ Dung Xung ta, là Bạch Nhạc của một mình ta."
Ngươi nhất định sẽ thích y.

Bởi vì ta yêu y.

Từng mảnh thi hài tàn phá cùng ưng thứu bay đầy trời, vạn mã thiết thương, vô số linh hồn bị chôn vùi trong đêm tối, một tòa cung điện nguy nga cổ lão hóa thành đất đai khô cằn.

Một khắc kia, trong mắt Thường Hi tràn ngập vô tận tuyệt vọng, ngọn lửa lan tràn không ngừng thiêu đốt thân mình bị oán niệm nguyền rủa, mang theo ký ức của quá khứ đau thương đồng thời hủy diệt.

Nàng từng chút một moi móc bùn đất pha lẫn máu tươi, quỵ dưới cơn mưa lạnh lẽo mai táng thân thể của một người, không có điên cuồng suy sụp, không có bi thương tê tâm liệt phế, trái tim từng tràn đầy nồng đậm luyến ái đi theo người chết cùng nhau nằm xuống đất ngủ yên, từ nay về sau, hóa thành băng phong tịch mịch.

Linh Lung…Linh Lung....

Thường Hi không ngừng lặp đi lặp lại cái tên này.

Cảm thấy hổ thẹn với tình yêu của nàng, lại không cách nào cùng nắm tay đến bồi hoàn.

Ngọn lửa chói mắt thiêu rụi thành trì cổ lão, phiến vực sâu hắc ám này chung quy đã trở thành ký ức của một mình Thường Hi.

Trong làn khói lửa mông lung, Linh Lung nở một nụ cười mỹ lệ nhất thế gian, nụ cười ấy chính là một mảnh ấm áp cuối cùng trong đáy lòng Thường Hi.

Sống sót, Hi nhi.

Một khắc kia, nước mắt Thường Hi ngừng chảy, nàng ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của Linh Lung, thần sắc trong đôi mắt là bóng đêm cùng thâm lam giao hội nháy mắt thoát phá, vỡ tan.

Là ảo giác… Nhất định là ảo giác!

Trong căn phòng tối đen, đầu ngón tay của Thường Hi đâm vào lòng bàn tay, từng giọt máu rỉ ra rơi xuống, trái tim lạnh như băng không ngừng dao động cùng run rẩy.

Đôi mắt bích ngọc kia khiến đầu óc Thường Hi nổ vang một tiếng, vì cái gì?

Vì cái gì đôi mắt kia lại có cùng màu sắc giống ánh mắt của Linh Lung?

Đó là màu mắt thuộc về Linh Lung, là của Linh Lung.

Ngoài Linh Lung ra, bất luận kẻ nào đều không thể có!

“Linh Lung…..”

Thanh âm trầm thấp khàn khàn theo cánh môi run rẩy tràn ra, hai chữ kia, bao hàm vô tận tưởng niệm, vô tận cảm tình của Thường Hi.

Ngay khi Thường Hi đang thất hồn lạc phách, một giọng nói lạnh như băng không nghe ra chút tình cảm vang lên trong căn phòng hắc ám.

“Thường Hi, ngươi thất thủ?"

Thường Hi cả kinh, đột nhiên xoay người, chỉ thấy một thân ảnh bạch y không nhiễm bụi trần đứng lặng tại cửa vào, phong thái yêu mị tản ra vô tận áp bách.

“Trang chủ.”

Thường Hi vội vàng quỳ một gối xuống đất, lọn tóc màu tuyết trắng rủ xuống che khuất khuôn mặt, cũng giấu đi nỗi buồn đau trong đôi mắt.

“Đứng lên.”

Bạch Nhạc không một tia gợn sóng dao động, nhìn không ra cảm xúc.

“Không.”

Bạch Nhạc nhướng mắt, khóe môi nở nụ cười lạnh, “Vì sao?”

"Vạn Thủy Trầm Phù thất thủ, thuộc hạ nên chịu phạt.”

“Vậy ngươi cứ tiếp tục quỳ đi!”

Bạch Nhạc chuyển thân ngồi xuống, không hề nhìn xem Thường Hi đang quỳ dưới đất, dung nhan lạnh lùng nhìn không ra hỉ nộ.

Thường Hi hơi rũ mâu, né tránh ánh nhìn chói mắt trước mặt, nàng đã từng tận mắt chứng kiến Bạch Nhạc đối đãi thế nào với những thuộc hạ làm nhiệm vụ bị thất bại, vô tình tuyệt không lưu lại một cơ hội bổ cứu.

Người của Tịch Phong sơn trang, cho tới bây giờ sẽ không thất bại!

Đây là lý do duy nhất Bạch Nhạc dùng để trừng phạt thuộc hạ thất bại.

Không có phản bác! Không có ngoại lệ!

Song đối với Thường Hi mà nói, chính mình lại là một ngoại lệ, lần trước, Bạch Nhạc chẳng những tự mình đi Ma Giáo đưa nàng về Tịch Phong sơn trang, lần này Vạn thủy trầm phù thất thủ, Bạch Nhạc cũng không nhắc đến.

Trang chủ tại sao vì nàng mà phá lệ?

Thường Hi không dám hỏi nguyên nhân, thậm chí căn bản không thể suy đoán tâm tư của trang chủ.

Bạch Nhạc hơi nghiêng người về phía trước, chiết phiến trong tay đẩy nhẹ chiếc cằm Thường Hi, làm cho nàng cùng mình đối diện, “Thường Hi, ngẩng đầu, nhìn ta.”

Thường Hi khẽ ngẩng đầu, nhìn vào con ngươi hổ phách đang chăm chú dõi theo nàng.

Đôi mắt yêu mị kia, ở trong mắt Thường Hi vĩnh viễn đều là băng hàn nhập cốt, lãnh sương như tuyết, nhưng lại thâm trầm ẩn giấu những tình tự phức tạp, mông lung không nhìn thấu.

“Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng.”

Bạch Nhạc nở nụ cười lãnh mị, “Ngươi sẽ phản bội ta sao?”

“Sẽ không!” Thường Hi không hề nghĩ ngợi, liền thốt lên.

Nàng sẽ không phản bội trang chủ, vĩnh viễn sẽ không phản bội, lời hứa tại một khắc nàng gặp được bạch y thiếu niên đã trở thành trói buộc cả đời.

Song Thường Hi cam nguyện bị lời hứa vĩnh viễn không phản bội này giam cầm cả một đời.

“Tốt lắm, Thường Hi, nhớ kỹ hứa hẹn của ngươi hôm nay.”

Bạch Nhạc đứng dậy rời đi, nhưng vừa ra tới cửa chợt dừng bước.

Bóng lưng bạch y an tĩnh đứng lặng, đem hết thảy tình tự của y ẩn giấu thật sâu, Thường Hi không biết trang chủ của nàng giờ khắc này đến tột cùng suy nghĩ điều gì, chỉ là từ trong bóng dáng mờ ảo như tiên kia nhìn thấy vẻ áp bách cao ngạo cùng thâm trầm nhiếp nhân.

“Ngươi vĩnh viễn là Thường Hi của Tịch Phong sơn trang ta, không phải người của Đường Môn! Nhớ kỹ thân phận của ngươi!”

Lời vừa dứt, thân ảnh bạch y yêu mị biến mất khỏi tầm mắt Thường Hi, căn phòng tối đen bỗng chốc mất đi sắc thái, Thường Hi hơi cúi đầu, hai tay nắm chặt.

Khi Mộ Dung Xung trở lại Ma Giáo, Tử Mặc vội vàng cung kính tỏ ý, thần sắc có vẻ sầu lo.

“Giáo chủ thật sự muốn làm như vậy?”

Nhưng vẻ mặt Mộ Dung Xung vẫn không thay đổi, chỉ thản nhiên mở miệng: “Sự tình đều lo liệu ổn thỏa?”

“Thỉnh giáo chủ yên tâm.”

Tử Mặc thần tình có chút thận trọng, “Tử Mặc chỉ là lo lắng giáo chủ, vạn nhất sát thủ sai lầm."

“Ngươi không cần quản nhiều.”

Mộ Dung Xung đi đến phía trước cửa sổ, ánh mắt mang thêm vài phần sắc bén, dung nhan tà mị yêu dị bày ra thần sắc khiến người ta khó hiểu.

“Đại điển tế nguyệt lần này hông thể phớt lờ.”

“Thuộc hạ hiểu được.”

“Ba ngày sau, liên lạc ‘Thất thập bát ám vệ" quay về Vô Song thành tại Kinh Sư chờ lệnh, mặt khác thông báo cho tả hữu hộ pháp, bảo bọn họ trước khi tế nguyệt đại điển diễn ra thu hồi Hàn Y kiếm!”

Tử Mặc sau khi lĩnh mệnh, vừa muốn xoay người rời đi, Mộ Dung Xung lại nói, “Việc này tuyệt không thể xảy ra sai lầm, hơn nữa không được kinh động đến tai mắt của Tịch Phong sơn trang!”

“Thuộc hạ nhất định sẽ cẩn thận.”

“Ta là nhắc nhở ngươi, không được ở trước mặt Liễu Vô Nhai lộ ra nửa điểm phong thanh, nếu không người bạn này của ngươi cũng không cần tiếp tục sống sót.”

Thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi từ cánh môi mỏng tràn ra, lại mang theo vô tình cảnh cáo cùng uy hiếp.

Tử Mặc quỳ một gối xuống đất, cúi đầu cung kính, “Tử Mặc lĩnh mệnh!”

Dứt lời liền hóa gió rời đi.

Mộ Dung Xung chắp tay đứng lặng ở phía trước cửa sổ, ánh nắng nhu hòa phủ lên hắc y một tầng quang mang vàng nhạt, Mộ Dung Xung không như trước luôn tràn đầy tiếu ngân, mà là một mạt vắng lặng cô tịch quạnh hiu.

Xuôi theo những bậc thang vô tận, cung môn cực đại bong tróc từng vết dấu năm tháng chậm rãi mở ra.

Đây là một tòa thành lũy cổ xưa trên đỉnh Yên Trúc  bên ngoài mưa tuyết phiêu tán, ngăn cách hết thảy trần thế phù hoa, hắc sắc cổ điện bao phủ hàn khí dày đặc, trong làn mây mù mờ ảo lộ rõ năm tháng thời gian.

Hắc y nhân dọc theo tuyết sơn bay vụt lên, vách đá phủ tuyết cao trăm trượng không rơi xuống một chút bụi bặm.

Xuyên qua hành lang trang trí theo phong cách truyền thống, vào đến đại điện u lãnh giăng đầy hoa hồng đen, hắc sắc sa liêm phiêu phù trong gió buông xuống che khuất người ngồi ở chủ vị tối cao.

“Thuộc hạ cung nghênh đường chủ"

Một đám hắc y hộ vệ cung kính cúi gập thân thể cứng nhắc của mình, khuôn mặt trắng bệch như thi thể đóng băng lâu năm, không một tia huyết sắc, thậm chí khiến người ta không cảm giác được nhịp tim đập cùng tiếng hô hấp phập phồng, khí tức âm hàn hệt như cương thi.

“Ngữ Tịch."

Thanh âm trầm thấp mà vang dội từ phía sau hắc sa truyền tới, mang theo lực uy nhiếp khiến người ta sợ hãi, chấn động tuyết phong.

Tư Không Ngữ Tịch quỳ một gối xuống đất, cúi đầu thật thấp, cử chỉ cung kính.

"Ta đã có được Vạn Thủy Trầm Phù."

"Chúc mừng chủ nhân."

“Ngữ Tịch, ta hy vọng ngươi cũng có thể mang lại kinh hỉ cho ta.”

Hắc y nhân hơi nâng mi, trong đồng tử thâm u bắt đầu nhộn nhạo huyết sắc đỏ tươi, “Đường chủ có gì phân phó?”

“Tế nguyệt đại điển một tháng sau, đem hai mảnh bí tịch thu vào tay.”

“Tuân mệnh.”

Thanh âm của trên chủ vị ngày càng trầm thấp, tiếng cười hùng hậu mang theo vài phần khàn khàn, âm lãnh nhiếp nhân, oanh động chín tầng trời.

“Chỉ cần giải khai bí tịch, chính là duy ngã độc tôn!”

“Bá nghiệp của chủ nhân ở trong tầm tay!”

“Ngươi cũng biết huyền cơ về bí tịch ở trên người kẻ nào?”

“Thuộc hạ dường như có chút đoán ra được.”
Tiếng cười âm lãnh vang vọng khắp đại điện âm trầm quỷ dị, thanh âm lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi quanh quẩn thật lâu không tan.

"Ở trên người mà ngươi hận nhất."

Nương theo tiếng cười quỷ bí, hắc y nhân quỳ trên mặt đất bày ra một nụ cười lạnh âm hàn ngoan tuyệt, dung nhan tái nhợt, thoáng hiện quang mang huyết sắc, thẩm thấu dày đặc hận ý, khủng bố làm cho người ta run rẩy, âm trầm mà kiên quyết.

"Thiên lệnh sắp xuất hiện."

Một lời hô hoán phảng phất không thuộc về nhân gian vang vọng khắp đại điện.

Hoa hồng đen nối tiếp nhau cùng giao thác thoáng chốc bung cánh nở rộ, quang mang ma mị như địa ngục diễm hỏa, phóng xuất mộng yểm tội ác.

"Bất tử chi môn vì vương ta mà mở ra."

"Bất tử chi môn vì vương ta mà mở ra."

Chúng tử sĩ phủ phục trên mặt đất, giống như máy móc nặng nề lặp lại những lời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro