Chương 9 - Ái Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mây đen che khuất sao trời. Gió lạnh lướt qua, xao động màn sương khói lượn lờ.

Một đám hắc y tử sĩ không hề hô hấp lấy tốc độ như u linh xuyên qua khu rừng, phía sau Huyền Vũ Môn là núi xanh liên miên kéo dài không dứt, lộ ra hơi thở hắc ám yên tĩnh mà áp lực.

Huyền thiên thập tam thức bị chưởng phong đánh vỡ, lực khống chế linh phách cũng tan rã, khí tức huyết tinh dưới chùm sáng quang mang cường mãnh hãi nhân trùng kích tán thành vô số yên hồn.

Bọn họ lần đầu tiên chứng kiến lực lượng cường đại như thế, Huyền thiên thập tam thức không có nửa điểm cơ hội xoay chuyển đã bị quang mang chói mắt ảnh hưởng mất đi khống chế.

Khoảng không ám trầm mờ mịt phủ trên núi rừng u ám, luồng không khí quỷ bí gây cho sinh linh trong khu rừng một loại cảm giác áp bách khó thở.

"Chủ nhân, đã thất bại."

Nửa bên dung nhan tái nhợt mơ hồ thoáng hiện nét tức giận.

Mái tóc dài hắc bạch phân minh hỗn độn bay múa, hắc y nhân chắp tay mà đứng, phảng phất không còn tồn tại giữa nhân gian. Bờ ngực nhìn không ra nhịp tim đập phập phồng, nhưng tình tự áp chế trong lòng không người nào có thể thấy được.

"Trở về đi." Cánh môi đỏ tươi khẽ mở, đám hắc y tử sĩ như quỷ mị trong khoảnh khắc bị bóng đêm thôn tính.

Bàn tay chắp sau lưng nắm chặt thành quyền, mạch máu đỏ tươi có thể nhìn rõ, hắc y nhân hơi nhắm lại hai mắt

"Đại tế tư Tư Không Ngữ Tịch?"

Ngay lúc đó, một thanh âm biếng nhác lướt qua bên tai hắc y nhân, nàng mở mắt nhìn lên, chỉ thấy trên một nhánh cây ở gốc đại thụ cách đó không xa, một thân ảnh tà dị đứng lặng.

Gió mạnh gào thét quay cuồng, theo những sợi tóc đang vũ động của hắc bào nam tử xuyên qua, như huyễn như mộng.

Mộ Dung Xung thản nhiên mà đứng, tuấn mi khẽ nhếch tản ra một tia tà tứ, tiếu ý câu nhân lại băng lãnh như phong nhận.

"Đám người kia của các ngươi, thật sự rất chướng mắt." Mộ Dung Xung chuyển thân đáp xuống, lẳng lặng hướng hắc y nhân đi tới.

Hai thân ảnh đối diện nhìn nhau, phong vân ám dũng trong khoảnh khắc nổi lên sát ý quyết tuyệt.

Yên lặng hồi lâu, sát khí thét gào theo ý niệm của hai người lần lượt giao thác.

Trầm tư giây lát, Tư Không Ngữ Tịch đột nhiên cười lên ha hả: "Mộ Dung giáo chủ bày ra màn diễn thuê người giết chính mình? Chỉ là để khiến ta đây hiện thân vậy thôi sao?"

Cặp mắt hơi nheo lại, mang theo tà lãnh nguy hiểm đến cực hạn, nguyên lai hắc y nhân đối với hành động lần này của hắn cũng có chút lý giải.

"Không sai."

"Trách không được..."

"Trách không được cái gì?" Mộ Dung Xung hừ lạnh một tiếng, đôi mắt hẹp dài lóe lên quang mang lãnh lệ, "Trách không được khi Bạch Nhạc cùng sát thủ giằng co, ta không hề xuất thủ?"

Mục quang chế nhạo mà ngả ngớn tản ra lãnh ý cực hạn, Mộ Dung Xung thản nhiên nói, "Đại tế tư..à không nên gọi ngươi là Hộ Pháp Đường Môn mới đúng. Ngươi muốn đưa Bạch Nhạc vào chỗ chết quá nóng vội rồi, ngay cả Huyền thiên thập tam thức cũng đem ra dùng."

"Ha ha ha ha...." Tư Không Ngữ Tịch bỗng nhiên cười rộ lên, "Sớm muộn gì cũng sẽ dùng đến, Mộ Dung giáo chủ, sớm một chút lộ ra thân phận của chúng ta không phải càng hợp với ý ngươi sao?"

"Đúng. Miễn cho ta diệt Đường Môn của ngươi, đến lúc đó một đám quỷ oan không có nơi khóc lóc kể lể." Mộ Dung Xung hất chiếc cằm tinh xảo, đáy mắt không một tia xao động.

Tư Không Ngữ Tịch ngưng mắt nhìn về đại ma đầu đang đứng trước mặt nàng, loại khí phách cao ngạo này so với người thường bất đồng, chẳng lẽ Mộ Dung Xung thật sự chính là Vĩnh thế chi chủ theo lời chú ngôn 'Thanh Loan Phi Điểu'?

Mái tóc nhẹ nhàng phiêu động, thần sắc lãnh lệ quyết nhiên trên gương mặt yêu dị nhàn nhạt hiện lên, khóe môi lộ ra đường cong ngả ngớn âm tà,

"Từ khi tranh đoạt Vãn Tích Nguyệt Hàn Yên nảy ra, Bạo vũ lê hoa châm liền liên tiếp xuất hiện. Ta nghĩ rằng, Thiên Tinh thành chịu hủy diệt, Vạn Thủy Trầm Phù, Huyền Thiên Thập Tam Thức. Những chuyện này đều là Đường môn chủ bày trò đi."

Mộ Dung Xung dừng một chút, "Đường môn thật vinh hạnh khi có hộ pháp tâm huyết như ngươi."

"Mộ Dung giáo chủ thực xem trọng Tư Không Ngữ Tịch ta."

"Không phải ta xem trọng...." 

Nhãn thần của Mộ Dung Xung hơi trầm xuống, lóe ra một tia băng lãnh tà mị ma nhiên, cánh môi mỏng khép lại thành một đường thẳng băng lạnh lẽo, lửa giận bốc lên, "Mà là mỗi một sự kiện ngươi làm đều từng chút một chạm vào điểm mấu chốt của ta, Tư Không Ngữ Tịch, ngươi có thể hiểu được?"

Thanh âm lạnh như băng không một chút phập phồng, lại tản ra bất mãn cùng quyết tuyệt phẫn nộ trong lòng yêu tà nam nhân, ngữ khí uy hiếp cảnh cáo khiến cho người ta sợ hãi, con ngươi tràn đầy thị huyết băng lãnh.

"Ồ, thế sao?" Tư Không Ngữ Tịch lại cười ra tiếng, "Chẳng hay điểm mấu chốt của Mộ Dung giáo chủ là gì?"

"Thật là một tên ngu xuẩn." Mộ Dung Xung cười lạnh, "Đem những lời của ta ngày hôm nay nhớ cho kỹ, kẻ nào dám chạm đến Bạch Nhạc đừng mơ tưởng có cơ hội sống sót."

Tư Không Ngữ Tịch ánh mắt nheo lại pha lẫn huyết tinh phẫn hận.

"Cho dù không thể sống sót, ta cũng muốn kéo theo Bạch Nhạc cùng nhau xuống địa ngục!"

Mộ Dung Xung lạnh lùng cười, mái tóc trong bóng đêm điên cuồng bay múa, quang mang yêu dị sáng chói trong lòng bàn tay hắn không ngừng ngưng tụ, khí tức thoáng hiện như địa ngục ma thần.

"Ta hiện tại đã chờ không được, trước hãy đưa ngươi đi chết đi."

Hắn bảo Lạc Tranh đến giết mình, chẳng qua là muốn dẫn đi lực chú ý của Bạch Nhạc, kỳ thực người mà Mộ Dung Xung hắn tối nay chân chân chính chính muốn đối phó chính là Tư Không Ngữ Tịch vẫn đang âm thầm ẩn nấp, mãi không lộ diện thân phận này đây.

Dưới chân trời phù quang thiêu đốt, Tư Không Ngữ Tịch lộ ra một nụ cười âm trầm quỷ dị.

Màn đêm thanh lãnh trong núi rừng hôn ám hoang lương tản ra thị huyết sát ý, quang mang yêu mị từ bàn tay Mộ Dung Xung phóng ra, nơi sườn núi của Huyền Nhai nháy mắt nổ vang một tiếng trầm đục quỷ mị.

Từ một khắc Bạo vũ lê hoa châm lần đầu xuất hiện kia, Mộ Dung Xung ngày đêm không ngừng âm thầm tìm kiếm manh mối, tra ra hết thảy tin tức của kẻ ám toán. Ở trước mặt Bạch Nhạc, hắn không lúc nào là không sắm vai một nhân vật tà ác dã tâm bừng bừng, nơi chốn đều cùng Tịch Phong sơn trang tranh phong đối địch, nhưng sau lưng Bạch Nhạc, hắn bao giờ cũng tìm mọi cách ra sức bảo hộ người trong lòng.

Thế nhân chỉ nhìn thấy hắn tự cao tự đại, ngoạn chuyển thiên hạ, chỉ biết hắn làm mưa làm gió, điên đảo võ lâm, song bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa từng rõ, những thứ phồn hoa phù phiếm trong thiên hạ, kỳ thực căn bản không phải là thứ hắn chân chính muốn có, muốn làm.

Mộ Dung Xung chân chính muốn có, chẳng qua chỉ là một nam tử tên gọi Bạch Nhạc, nguyện vì y, khuynh tẫn thiên hạ!

Mộ Dung Xung chân chính muốn làm, chính là đoạt lấy y! Chiếm hữu y! Bảo hộ y! Chiếm đoạt tâm của y thân thể của y hết thảy của y!

Nhưng nam nhân yêu tà này lại che giấu quá sâu, căn bản không người có thể nhìn thấu tâm tư kia gánh chịu bao nhiêu u trầm, càng không ai có thể nhìn ra đằng sau tiếu ý trêu đùa ngả ngớn đó che giấu sầu lo cùng nỗi đau buồn khó có thể đè nén.

Thiên hạ to lớn, phồn hoa như mộng, đối với Mộ Dung Xung mà nói, tất cả mọi thứ trên đời đều so ra kém một cái nhếch môi cười khẽ của bạch y nam tử kia.

Tư Không Ngữ Tịch cười lạnh một tiếng, thanh âm nhỏ nhẹ nhưng như chấn động cả thiên địa. Mái tóc hắc bạch giao nhau giống như lưỡi lửa độc ác, cương trảo thủ sáo cứng rắn vô bì cùng quang mang hỗn loạn lóa mắt đâm vào nhau. Tinh hỏa văng ra khắp nơi, lan tràn chiếu sáng cả màn đêm, thương hải minh nguyệt, khí hồng quán nhật.

Hắc sắc vụ khí từ trong lòng bàn tay của Tư Không Ngữ Tịch ngưng tụ, ngàn vạn chích độc chu lúc nhúc theo màn sương bò ra, màu sắc sặc sỡ đan xen cùng tử mang dây dưa gặm xé, cắn nuốt, lấy tốc độ như quỷ mị nháy mắt tràn đầy Huyền Nhai.

"Thiên chu vạn độc thủ?" Mộ Dung Xung đầu mi khẽ nhướng, mục quang tà mị tản ra huyết sắc lãnh liệt.

Trách không được hắn cảm thấy thân thể của Tư Không Ngữ Tịch bất đồng với người bình thường, nguyên lai là bởi tu luyện môn công phu có tính hủy diệt như thế.

Thiên chu vạn độc thủ âm ngoan ác độc, mặc dù không bằng lực lượng như Ám Nhiên Tiêu Hồn, nhưng vô luận là Thiếu Lâm quyền pháp hay Võ Đang chưởng pháp cũng không phải đối thủ của nó.

Khi tu luyện Thiên chu vạn độc thủ, trình độ khó khăn khổ cực tuyệt không thua kém Ám Nhiên Tiêu Hồn. Công phu này chẳng những tàn phá dung mạo tự thân, còn phải để cho độc chu đủ màu sắc hút máu của mình, cũng đem chu độc dung nhập vào huyết dịch. Tu luyện càng lâu, độc tố trong thể nội tích lũy càng nhiều, năng lực phá hủy càng thêm cường đại.

"Ngươi quả thực không có tư cách tồn tại trên thế giới này!" Mộ Dung Xung cả người nhiễm một tầng xích huyết, hắn vươn tay dựng thẳng lên, sát khí tà mị tràn ngập đáy mắt, ngoan độc mà quyết tuyệt.

Tại Huyền Nhai, ngàn vạn chích độc chu bị tử mang thôn phệ, thi thể sặc sỡ của độc chu lẫn lộn chảy vào nước sông trong cốc. Chất lỏng trong suốt khoảnh khắc hóa thành thất thải lưu ly, đục ngầu vô cùng ghê tởm.

"Mộ Dung giáo chủ nóng vội muốn diệt trừ Tư Không Ngữ Tịch ta như vậy, chỉ e là còn có một nguyên nhân."

Độc tri chu trong hắc vụ bị thiêu đốt tiêu diệt, Tư Không Ngữ Tịch tựa hồ cũng không sinh khí, bởi vì nàng nắm trong tay một lợi thế trí mạng đối với Mộ Dung Xung.

"Ta đoán rằng, Mộ Dung giáo chủ kỳ thực là đang lo lắng Bạch Nhạc biết rõ phương pháp giải khai bí tịch, mở ra Chu Tước Kiếm."

Từ cơn phẫn nộ của Mộ Dung Xung, Tư Không Ngữ Tịch có thể thấy được, cảm tình mà nam tử này dành cho Bạch Nhạc có bao nhiêu cuồng nhiệt nóng bỏng. Nhưng cố tình là thuật phá giải thiên hạ đệ nhất bí tịch cùng Bạch Nhạc có quan hệ mật thiết, điều này cũng chính là uy hiếp lớn nhất của Mộ Dung Xung.

Khí tức chợt trầm xuống, mái tóc dài tà mị không gió tự động, tựa như ám vân thấm đẫm huyết sắc, tản mát sát khí quyết tuyệt.

Một phương thế lực khác biết rõ huyền cơ trong bí tịch, quả thực đúng là người của Đường Môn!

Một tồn tại khủng bố tà ác giống như u linh địa quỷ, một hắc ám đế quốc bị võ lâm lãng quên đã lâu!

Kỳ thực, ngay khi biết được Đường Môn trỗi dậy, Mộ Dung Xung cũng không cảm thấy kinh ngạc. Bởi hắn thủy chung vẫn cho rằng, đại đế quốc từng được xem như hắc ám chi linh kia làm sao có thể dễ dàng bị giang hồ nhân sĩ tiêu diệt như thế?

Sự tình đã đến nước này, câu ca dao 'Nhân gian song ma, địa quỷ đường môn' không bao lâu nữa sẽ tái hiện thế gian!

Bí tịch tuyệt không thể khai mở! Chú ngôn 'Thanh Loan Phi Điểu' tuyệt không thể linh nghiệm! Linh huyết của Bạch Nhạc tuyệt không thể để cho kẻ khác chạm vào!

Hắn tuyệt không cho phép Bạch Nhạc của hắn rời đi bên mình!

Tuyệt không cho phép. Là ai cũng đừng mơ tưởng đến chuyện đó!

Trong giây lát, quanh thân Mộ Dung Xung tản ra quang hoàn mị ảnh khiến người ta sợ hãi, đôi mắt yêu dã tràn ngập huyết sắc đỏ tươi, nhộn nhạo từng đợt gợn sóng thị huyết, dấy lên sát lãnh ma dị.

Tư Không Ngữ Tịch cười ra tiếng, xem ra Mộ Dung Xung quả thực là bị lời nói của nàng chọc giận, ngay cả ma huyết ẩn giấu bên trong cơ thể cũng bắt đầu rục rịch.

Nhưng tiếng cười đó lại mang theo vô hạn oán niệm.

Hắc y nam tử giống như đóa hoa anh túc, toàn thân tản ra độc tố kia mới chính là nỗi hận lớn nhất của cả cuộc đời Đường Ảnh nàng!

Hận đến mức muốn phá hủy mọi thứ thuộc về hắn, cho dù là cùng rơi xuống địa ngục vạn kiếp bất phục, cũng muốn dùng mạng của hắn đến hoàn lại những dày vò hành hạ căm hận đến tận cốt tủy.

Bởi vì, đó là hắn thiếu Tư Không Ngữ Tịch...!!!

Tư Không Ngữ Tịch đằng không nhảy lên, nghênh đón thân ảnh chói mắt kia. Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh bạch y thanh lãnh từ trên khoảng trời u ám bao la phá phong chuyển tới.

Trường phát loạn vũ phiêu linh, gương mặt yêu mỹ bởi vì thịnh nộ mà càng thêm yêu diễm. Vô số bạch ngọc lụa theo toàn thân Bạch Nhạc tán ra bốn phía, không chút lưu tình xuyên qua thân ảnh của Tư Không Ngữ Tịch.

Một tiếng nổ vang chấn động khoảng không tối đen, một khắc kia, thân ảnh tà mị ngưng tụ thành một đoàn lốc xoáy thật lớn, phá hủy toàn bộ Huyền Nhai.

"Đúng là người của Đường Môn, giết không chết được." Bạch Nhạc nhãn thần nheo lại, dừng ở Tư Không Ngữ Tịch đang đứng lặng trong phế tích.

Trường phát tung bay, sợi tóc hỗn độn che khuất hồng đồng mị nhân. Tư Không Ngữ Tịch lẳng lặng nhìn bạch y nam tử cách đó không xa, con ngươi sâu thẳm phức tạp khó phân biệt. Đó là loại ánh mắt như đao quang luyện ngục, ẩn chứa sát niệm huyết tinh, tản ra hận ý khắc sâu tận linh hồn.

Nhưng bên trong hận ý quyết tuyệt kia lại ẩn ẩn nảy lên một loại tình cảm phức tạp khác người ngoài không thể nhìn ra.

Mộ Dung Xung chăm chú dõi theo ánh mắt giờ phút này của Tư Không Ngữ Tịch, trường phát vũ động trong đêm đen không gió chưa một khắc nào bình ổn. Đôi tay chắp sau lưng bị quang mang ma dã bao trùm, đôi tay dài thanh mảnh đen thẫm lấp lóe lãnh quang độc mị.

Bàn tay Bạch Nhạc cùng Mộ Dung Xung không hẹn mà cùng ngưng tụ thành một đoàn quang mang yêu dị, mãnh liệt tựa viêm hỏa, lại tản ra sương lãnh như băng tuyết.

Đúng lúc đó, nhãn thần hai người đồng thời hiện lên một mạt lạnh lẽo, thân thể Tư Không Ngữ Tịch trong bóng đêm bỗng nhiên hóa thành bọt nước.

Lãnh quang thị huyết càng thêm dày đặc, tiếng cười quanh quẩn khắp phế tích nơi sơn dã.

Thân thể của Tư Không Ngữ Tịch đột nhiên phân liệt thành tầm mười thân hình giống nhau như đúc, hệt như hồn phách bị hút ra, dưới khoảng không u ám bồng bềnh trôi nổi.

Song kỳ dị chính là hơn mười đạo thân ảnh mềm mại như nước, căn bản không thể phân rõ đâu là thực thể, hư ảo khiến người ta nhìn hoa cả mắt, thậm chí vô pháp chạm vào! Vô pháp đánh tan!

Tiếng cười vang vọng thật lâu không thôi, những thân hình biến ảo như u linh xuyên qua khu rừng, phảng phất quỷ mị cô hồn, tiêu thất trong gió. . .

Bạch Nhạc thoáng chốc kinh sợ, nguyên lai trên thế gian này có người tu luyện loại tà thuật quỷ dị đến vậy!

Thần sắc trong đáy mắt của Mộ Dung Xung vẫn thâm u như trước, tuấn mi nhíu chặt. Hắn thật không ngờ, Tư Không Ngữ Tịch cư nhiên tu luyện tà thuật cấm kỵ từng truyền lưu tại Tây Vực hơn một trăm năm trước.

Tư Không Ngữ Tịch đến tột cùng là hạng người như thế nào? Chẳng những có thể đem võ công Trung Nguyên Thiên chu vạn độc thủ có tính phá hủy mãnh liệt như thế luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, thậm chí còn quán thông thuật cấm kỵ truyền lưu cách đây hơn một trăm năm???

Tư Không Ngữ Tịch rốt cuộc khiến người ta sợ hãi ra sao?

Mộ Dung Xung hơi khép lại hai mắt, khuôn mặt yêu dị lạnh như băng không có độ ấm.

Như thế xem ra, hắc ám đế quốc lần này trỗi dậy còn mạnh mẽ hơn cả trước đây. . .

Dọc đường đi, hai người đều không nói một câu, phảng phất một hồi giằng co vừa rồi căn bản không hề tồn tại, giống như đêm nay chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Tịch Phong Sơn Trang, Túy Nguyệt Hiên, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng tẩm điện như thánh tuyết khiết tịnh.

Bàn tay ấm áp của Mộ Dung Xung vỗ nhẹ gương mặt Bạch Nhạc, ánh mắt né tránh, thối lui huyết sắc tà ác, chỉ còn nhu tình như nước nhộn nhạo.

Tiếu ý nhàn nhạt hiện lên, giọng nói ôn hòa như thanh tuyền nỉ non, "Đừng suy nghĩ nhiều, sớm đi ngủ đi."

Mục quang ẩn ẩn lộ ra u trầm, Mộ Dung Xung như ngày thường nở nụ cười yêu dị, liễm đi vẻ ảm đạm trong đáy mắt, nhưng hắn cái gì cũng không giải thích, chỉ thản nhiên nói, "Ta trở về trước."

Ánh đèn chiếu lên tử sa linh bào tản ra u quang mờ ảo, bóng lưng mang theo một tia tịch liêu cô thương có vẻ trầm trọng nặng nề.

"Mộ Dung....."

Thanh âm mờ ảo phảng phất không thực từ phía sau Mộ Dung Xung vang lên, một khắc kia, trái tim của hắn chợt căng thẳng.

Y gọi ta là gì??? Vừa gọi ta là gì???

Tiểu Bạch là ngươi đang gọi ta sao? Thân thể Mộ Dung Xung hơi chấn động, cũng vô pháp nhúc nhích nửa bước.

Những hình ảnh trước đây dần hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Có một bạch y thiếu niên luôn thích nằm trong lòng ngực hắn, nhìn nụ cười của hắn.

Mộ Dung, ngươi cười rộ lên thật đẹp mắt.

Mộ Dung, ngươi vì cái gì muốn đàn 'Khuynh Quân'? Vì cái gì ta nghe xong đều muốn khóc?

Mộ Dung, ta rất chán ghét cha ta, hắn lúc nào cũng bức ta luyện công.

Mộ Dung, nếu thế giới của chúng ta không có đối phương sẽ thế nào???

Mộ Dung, ta thích ngươi. Ta muốn cả đời ở cùng một chỗ với ngươi.

Mộ Dung, ngươi nghe được sao, ta Bạch Nhạc cũng rất thích rất thích ngươi.

Một tiếng than nhẹ, lại không biết có bao nhiêu phân lượng, đem trái tim tịch liêu suốt mấy năm thức tỉnh.

Giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt yêu dị lặng lẽ chảy xuống, Mộ Dung Xung hơi khép mắt, thủy quang thấm ướt bờ mi.

Bạch Nhạc lẳng lặng đi đến sau hắn, cao ngạo tà khí sớm đã không còn tồn tại, thanh âm của y cũng mang theo một tia run rẩy, nỗ lực áp chế chính mình, đáy mắt nhộn nhạo nổi lên gợn sóng, "Mộ Dung, để cho ta hôn ngươi, được không?"

Khoảng cách gần trong gang tấc, lại làm cho hai người cảm giác trải qua ngàn vạn năm chờ đợi, mới có một khắc hôm nay tương phùng.

Bạch Nhạc run rẩy vươn tay muốn vuốt ve trương dung nhan yêu dị kia, Mộ Dung Xung đột nhiên xoay người đưa hắn khóa vào trong ngực, thô bạo hôn lên cánh môi Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc ôm chặt Mộ Dung Xung, chìm sâu trong nụ hôn dài triền miên. Nhưng nụ hôn ấm áp kia không cách nào che giấu lệ quang từ khóe mắt không ngừng chảy xuống.

Đầu thu có chút lạnh lẽo, mưa phùn li ti hóa thành tấm mành che, tiếng mưa rơi ở trong khoảng không vang vọng.

Nụ hôn cuồng loạn vô thanh, ngực lại phập phồng chấn động, như muốn nói ra hết thảy tưởng niệm cùng chờ đợi.

Nỗi tư niệm tàn khốc trong tịch mịch bi thương hóa thành tro bụi, chỉ vì một tiếng kêu gọi lưu luyến của nam tử trước ngực.

Thanh âm trầm thấp ngắt quãng, Mộ Dung Xung không thể kiềm chế cuồng nhiệt trong lòng. Hắn ôm Bạch Nhạc đến bên nhuyễn tháp, ánh mắt tản ra nhu tình giống như ngàn năm không đổi. Trong khoảnh khắc, rèm trướng bay xuống, ngăn cách trần thế.

Đầu ngón tay thon dài chạm tới giọt lệ lạnh lẽo nơi khóe mắt, Mộ Dung Xung nâng lên gương mặt Bạch Nhạc, đáy mắt lưu luyến si mê tựa diễm hỏa thiêu đốt.

"Ngươi cũng biết, một tiếng gọi này, ta đã chờ bao lâu."

Thanh âm có chút khàn khàn như sương khói mộng ảo, làn gió lướt qua như hoa vũ năm xưa, tô điểm cho ký ức đẹp đẽ ngày trước. Mộ Dung Xung hôn lên mi mắt long lanh ngời sáng, chạm vào thật nhẹ mà cẩn trọng, rất sợ tất cả những gì vừa rồi xảy ra chỉ là hư ảo. . .

"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch của ta, là ngươi sao???

Ngươi đã có thể chân chính trở lại bên người ta? Có phải hay không?"

Ánh mắt chớp động quang mang nhu hòa như nước, loại ánh mắt chờ mong khát cầu này khiến những giọt nước mắt lạnh lẽo của Bạch Nhạc thiếu chút nữa lại tràn mi mà ra.

"Nói cho ta biết! Trả lời ta!" Đầu ngón tay Mộ Dung Xung vuốt ve chân mày Bạch Nhạc, giống như đang nhẹ nhàng vỗ về một thứ trân bảo của sinh mệnh. Thanh âm nỉ non mang theo tình ý quyến luyến, "Tiểu Bạch yêu ta như trước đây, có phải thật sự đã trở lại? Có phải hay không??? Có đúng hay không?!"

"Mộ Dung...." Bạch Nhạc đã vô pháp kìm nén chính mình, cái gì cũng không nói nên lời, hắn ôm lấy cổ Lộng Nguyệt, ngửa đầu dâng lên cánh môi thơm.

Đó là tưởng niệm cùng nóng bỏng chờ đợi suốt mười mấy năm ròng, hết thảy thăng trầm, hết thảy khúc mắc, tại một nụ hôn này tiêu tán thành tro.

Hương thơm quen thuộc, yêu dã lan tràn trong gió, hai đầu lưỡi triền miên trong không gian lửa nóng quấn lấy nhau như hòa thành một thể, mỗi một góc rất nhỏ cũng không buông tha, kịch liệt tung hoành, dây dưa như muốn dùng nụ hôn dốc hết nỗi lòng.

Mộ Dung Xung hôn càng thêm sâu, hận không thể đem người trong lòng dung nhập vào cốt nhục của mình, dung nhập vào cả linh hồn, phong ấn y, làm cho y vĩnh viễn trở thành một phần trong thân thể, tuyệt không cho phép một lần nữa mất đi.

Hôn nhau đến gần như không thở được, Bạch Nhạc đột nhiên xoay người, đem nam tử đặt dưới thân, kéo ra hắc bào trên người hắn.

Đầu lưỡi mềm mại trượt xuống, đòi lấy mỗi một chỗ trên thân hình tuyệt mỹ, nhìn rõ mỗi một dấu vết trên thân thể Mộ Dung Xung. Nhưng khi Bạch Nhạc nhìn đến một vết sẹo lưu lại trên bờ ngực trắng nõn, nước mắt lạnh lẽo như trân châu lại lác đác rơi xuống.

Y nguyên bản cho rằng mình thật sự kiên cường, song giờ khắc này, Bạch Nhạc mới chân chính biết rõ bản thân cư nhiên có nhiều nước mắt yếu đuối đến vậy.

Bạch Nhạc run rẩy vuốt ve vết sẹo trông có vẻ rất sâu kia, thanh âm đứt quãng tràn ra.

"Rất đau có phải không? Mộ Dung...Ngươi nói cho ta biết, có phải hay không rất đau??? Có phải không...?"

Y kề sát gương mặt tuấn mỹ, huyết dịch điên cuồng lưu động, nhìn thật kỹ cặp mắt yêu dị, "Mộ Dung....Ngươi là một tên ngốc, ngươi vì cái gì lại ngốc như vậy.???"

Ánh mắt tà khí nheo lại, mang theo tiếu ngân thích ý thoải mái.

Bạch Nhạc hôn lên trương dung nhan yêu dị, cảm thụ được mỗi một tia hơi thở của nam tử, cảm thụ được trái tim của hắn đang đập.

"Bạch Nhạc ta vì cái gì lại gặp phải một tên ngốc như ngươi. Vì cái gì khăng khăng một mực yêu một tên ngốc ???"

"Ta là Tiểu Bạch của ngươi, mà ngươi - vĩnh viễn đều là Mộ Dung của ta. Vĩnh viễn đều là Mộ Dung của Bạch Nhạc. Bạch y nam tử lại nâng lên yêu nhan tà khí, khát khao đòi lấy hết thảy.

Đó là Mộ Dung của y, thiếu niên y đã từng yêu, thiếu niên y đã từng muốn kề vai bên nhau cả đời.

Quang minh phá đoạn, quỹ tích thiên ly, táng tâm ly tán, bất hối si luyến. Thiếu niên tà mị trước đây rốt cuộc đã chờ đợi bao lâu? Đau lòng bao lâu? Cô tịch bao lâu?

Y rốt cuộc sáng tỏ, vì sao khi y nhìn đến đôi mi kia, lại không thể kiềm chế muốn hôn lên, sẽ không thể kiềm chế muốn điên cuồng, trái tim vô tình cũng có thể nảy lên rung động. Nguyên lai tất cả những điều này, nguyên bản chính là vận mệnh chú định.

Thế giới như bất động theo ánh mắt hai người chăm chú nhìn lẫn nhau, hàn khí trong đêm dưới ngọn nến nổi lên phảng phất vô vàn tưởng niệm ôn nhu. . .

Một đoạn thiếu niên lưu ức, thuở ban sơ đẹp đẽ nhất bị vỡ tan, thời không tịch mịch trải qua giống như thiên niên xót xa, tại một nụ hôn cùng vòng ôm siết chặt hóa thành lưu luyến si mê mãi không ngừng.

"Vận mệnh đã chú định ngươi là người của ta, cho dù thế nào thì cuối cùng vẫn trở lại bên cạnh ta, ai cũng không thể đoạt đi."

Cánh môi tách ra, ánh mắt yêu dị phản chiếu nhãn thần hổ phách, tản ra nồng đậm tình ý, ngay cả con ngươi nhu tình cũng không thể cất chứa hết được, tình cảm bốc lên thiêu đốt chân trời u ám.

Ngón tay Mộ Dung Xung luồn vào mái tóc đen nhánh, khí tức tràn ngập nhu tình vô hạn, "Ta thật sự rất muốn đem toàn bộ hạnh phúc trên thế gian cho ngươi. Thiên hạ này, chỉ mình ta có thể ôm ngươi, hôn ngươi, sủng ngươi, chỉ có ta mới có thể yêu ngươi, Tiểu Bạch, ngươi nghe rõ sao?"

Tiểu Bạch của hắn, đời đời kiếp kiếp chỉ mình hắn có thể yêu.

Độc lập hậu thế, trải qua bao năm cô tịch, còn có chuyện gì là không thể nhìn thấu?

Vẻ ngoài đa tình hờ hững lại che giấu không được tâm tình vì yêu mà tương tư đến tận cùng.

Tiếu ý tà mị mê đảo chúng sinh, lại tịch liêu u trầm không người có thể lý giải.

Thẳng đến khi thân ảnh bạch y kia thiêu đốt tầm mắt hắn, thẳng đến khi nhãn thần hổ phách kia chăm chú nhìn hắn, năm năm chờ đợi cùng bảo hộ đối với hắn mà nói, căn bản là không đáng nhắc tới.

Bạch bào như tàn hoa rơi rụng, trường phát rủ trên bả vai bỗng trượt xuống, Bạch Nhạc lại phủ lên cánh môi Mộ Dung Xung.

Ngữ thanh mềm mại như lưu thủy hóa tan đi lạnh lẽo, mang theo vô tận nhu tình, phảng phất quên đi hết thảy trần thế phù hoa.

"Mộ Dung, ta Bạch Nhạc cuộc đời này có thể có được ngươi, vô luận thế gian đối với ta gây ra bao nhiêu thương tổn, ta cũng có thể tha thứ."

Cái gì thiên mệnh kiếp số? Cái gì huyết sát cô tinh? Y căn bản không quan tâm.

Y hiện giờ chỉ để ý một vị nam tử vì y mà tịch mịch cô thương suốt năm năm trời.

Đó là Mộ Dung của y. Mộ Dung Xung mà y từng muốn cả đời cùng một chỗ. Những gì y muốn làm lúc này, đó là dùng tình yêu của mình cả đời đến bồi thường khoảng trống năm năm kia, vì một hứa hẹn vĩnh hằng tương thủ, khuynh tẫn một đời.

Đêm đen tịch mịch chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro