Chương 8 - Mộng Nam Kha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Nhạc giật mình ngây ngốc trong chốc lát, sau liền hung ác bóp chặt yết hầu Lạc Tranh, trong mắt lãnh quang chợt hiện, “Lạc Tranh, ta rốt cuộc nên nói ngươi là ngu xuẩn hay vô tri? Dám bịa đặt ra lời dối trá như vậy đến trêu đùa ta, ngươi có biết kết cục của ngươi sẽ ra sao không?”

“Ta không nói sai.”

Yết hầu Lạc Tranh bị chế trụ gắt gao, hắn biết Bạch Nhạc sẽ không tin tưởng, Mộ Dung Xung phái một sát thủ đi giết chính mình, loại chuyện này quả thực rất hoang đường.

Bạch Nhạc tràn ngập khí tức tà lãnh, loại thị huyết sát khí hãi nhân này phủ kín đáy mắt, hai ngón tay thon dài dần gia tăng lực đạo, máu tươi nhuộm đẫm cả thân mình Lạc Tranh, trong mật thất tối đen một linh hồn sắp sửa tàn lụi.

“Ngươi tin thì tốt, không tin cũng chẳng sao, tóm lại, nhiệm vụ của Lạc Tranh ta đã hoàn thành, hứa hẹn ưng thuận ba năm trước đây đã được thực hiện.”

Lạc Tranh thống khổ cười, như thể trút đi được gánh nặng, bình tĩnh đối diện với Bạch Nhạc.

Suy nghĩ hỗn độn tràn ngập tâm trí.

Bạch Nhạc bỗng nhiên nhớ lại, trong Thanh Y Các, đại ma đầu kia thoáng hiện thần sắc vô cùng bình tĩnh an nhiên.

Bình tĩnh mà lãnh đạm, dường như hết thảy đều nắm trong tay, trong mưu kế đã tính toán từ trước.

Chẳng lẽ nói.....

Mộ Dung Xung thật sự có ý làm như vậy.

Đôi mắt Bạch Nhạc hơi khép lại, chậm rãi buông lỏng lực đạo ở đầu ngón tay. Thân thể Lạc Tranh rơi xuống đất, huyết nhục mơ hồ, nhưng khóe môi hắn vẫn như trước mỉm cười lạnh nhạt.

“Mộ Dung Xung nếu biết được Bạch Nhạc ngươi lúc này vì hắn mà giận chó đánh mèo, nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Toàn thân đau nhức khiến Lạc Tranh rên rỉ ra tiếng, nhưng hắn vẫn cố gắng mở miệng, “Hắn hiện giờ rốt cuộc đã có thể không cần dùng Tương Tư Lệ để giải nỗi khổ tương tư.”

“Ngươi có ý tứ gì?” Bạch Nhạc lạnh lùng nhìn xuống Lạc Tranh, con ngươi lóe ra quang mang u ám.

Trong mắt Lạc Tranh như lướt qua bóng mây, tựa hồ nhớ lại ngày trước. Nguyên lai, Bạch Nhạc thế nhưng không biết, từng có đại ma đầu vì y, một đêm đoạn trường.

Thanh âm mỏng manh chậm rãi từ cánh môi nhiễm huyết trầm thấp tràn ra, “Xem ra, Mộ Dung Xung không nói cho ngươi, hắn thoái ẩn ba năm là vì sao Không nói cho ngươi biết. Hơn chừng đó năm dày vò cùng chờ đợi, đến tột cùng là một loại đau khổ bi thương như thế nào.”

Lời nói đứt quãng như một chuỗi huyết nhận sắc bén, đâm buốt nhói tâm trí Bạch Nhạc. Y đột nhiên nắm lấy vạt áo Lạc Tranh, kề sát gương mặt ướt đẫm máu tanh, hơi thở nguyên bản lạnh như băng nháy mắt hỗn loạn.

“Đem những lời ngươi mới nói vừa rồi lặp lại một lần nữa cho ta!”

Cái gì mà hơn năm năm chờ đợi? Cái gì mà hơn năm năm đau thương? Y cùng Mộ Dung Xung lần đầu tiên quen biết rõ ràng là tại Đổng Tước Đài của ba năm trước.

Một khắc kia, Bạch Nhạc từ sâu trong đáy mắt cảm thấy giống như đã từng gặp mặt, làm thế nào lại có hơn năm năm dây dưa.

Lạc Tranh nhìn Bạch Nhạc nhộn nhạo cảm xúc dao động, khẽ nở nụ cười, cái gì vô tâm vô tình, cái gì vô tâm đa tình, tại hắn xem ra chẳng qua chỉ là bề ngoài giả dối mà hai người này ngụy trang để mê hoặc thế nhân mà thôi.

Năm năm trước, bởi một đạo ám sát lệnh, đệ nhất sát thủ Ám Vân Môn bất ngờ gặp gỡ giáo chủ của đệ nhất thiên hạ ma giáo.

Lần đầu tình cờ gặp nhau, đã chú định Lạc Tranh cả đời thất bại, hắn vĩnh viễn nhớ rõ khí tức kia thoáng hiện thần sắc ngạo mạn, khiến hắn ám sát thất bại thảm hại.

Trong đôi mắt tà mị đó, không dung bất kỳ vết dấu trần thế. Đó là vẻ lãnh đạm coi trời bằng vung, khinh cuồng miệt thị cả thế gian, phong hoa tuyệt đại như túy nguyệt kiều dung, lại cô thương tịch mịch lẻ loi độc lập.

Mộ Dung Xung khóe môi khẽ nhếch, nói với Lạc Tranh, “Ta thưởng thức ngươi. Hai năm sau, nếu Lạc Tranh ngươi còn có một hơi, có thể lại đến hoàn thành đạo ám sát lệnh kia.”

Hắc bào trong gió lưu luyến phiêu dật, bóng dáng tiêu sái bước đi lưu lại cho Lạc Tranh hai năm ước định.

Lạc Tranh hiểu được, mình vĩnh viễn không có khả năng chiến thắng hắn.
Nhưng cho dù không thể chiến thắng, hắn cũng phải vì một lần nữa gặp lại mà chờ mong, cho dù là lao đầu vào trong đống lửa thiêu đốt sinh mệnh, cho dù chết ở trong tay nam nhân này, cũng không tiếc nuối.

Sát thủ hữu tình là tự mình hủy mình, không sai. Khi hắn nhìn đến đôi mắt bi thương si cuồng kia, Lạc Tranh mới hiểu, nguyên lai trên thế gian này vẫn có một người, trong nỗi tư niệm đoạn trường đã tiêu hao hết thảy cảm tình cùng sinh mệnh lực.

Hắn chính là Mộ Dung Xung, Mộ Dung Xung kiêu ngạo tự phụ, miệt thị hết thảy vạn vật trên thế gian.

Đêm hôm đó, bọn họ không rút kiếm hướng đối phương.

Đêm hôm đó, Lạc Tranh vì đau lòng mà ngay cả khí lực rút kiếm cũng đều đánh mất.

Đêm hôm đó, Lạc Tranh đứng trước mặt Mộ Dung Xung nhìn hắn làm thế nào ẩm Tương Tư Lệ trong nỗi chua xót khôn cùng, đau thấu tâm can.

Mạn thảo hoang lương, mông lung chiếu thủy.

Bạch bào nam tử tuấn mỹ tựa trích tiên như vân lưu thủy trong bức tranh thủy mặc, thân ảnh đạm mạc thản nhiên phảng phất không thuộc về trần thế, mờ ảo mà xa xăm.

Hắn căn bản chưa từng nâng mắt liếc nhìn Lạc Tranh lấy một cái, chỉ là không ngừng vuốt ve chiếc tiêu trong tay, tựa như đang âu yếm dung nhan của người mình tâm ái.

Mộ Dung Xung say rượu nói rất nhiều, Lạc Tranh từ trong đáy mắt thâm u như vực sâu kia, lần đầu tiên thấu hiểu thế nào là nỗi tưởng niệm đến tuyệt vọng thê lương.

“Nguyệt lạc tương phùng cô thương túy, khuynh tuyết lâu không tiêu tuyệt bi, lạc hoa phi lộng nhân tẫn tán, tư quân thiên niên ức bất hối."

Khi thanh âm khàn khàn phất qua bên tai Bạch Nhạc, một khắc kia, trái tim y giống như bị thứ gì đó nháy mắt bóp nghẹt, mộng cảnh từng xuất hiện trong đầu không biết bao nhiêu lần dần hiện lên một cách chân thực.

Tử Độc cốc, sắc lam thuần triệt, một phiến ửng đỏ, dây dưa giao thác.

Tinh không màu mặc lam, một thân ảnh hắc sắc, thiếu niên tà mị không ngừng hô to danh tự của một bạch y thiếu niên.
Tiểu Bạch, Tiểu Bạch của ta, ta thổi khúc cho ngươi nghe, đừng sinh khí cha ngươi nữa được không?

Tiểu Bạch, ta đàn cho ngươi khúc ‘Khuynh Quân’

Tiểu Bạch, ta nhất định sẽ không để cho ngươi một lần nữa rơi lệ.

Tiểu Bạch, ngươi thật là một tiểu ngốc tử, trong thế giới của chúng ta chỉ có lẫn nhau, một người là Mộ Dung Xung, một người là Bạch Nhạc.

Tiểu Bạch, ta thích ngươi. Tiểu Bạch, ta Mộ Dung Xung thích ngươi thích ngươi thích ngươi.

Tiểu Bạch……

Ta thích ngươi thật lâu thật lâu rồi. . .

Lồng ngực đau đớn như bị liệt hỏa thiêu đốt, ký ức hỗn độn sáng lên.

Tuyết rơi lác đác, phủ trên cành cây hoa đào tịch mịch.

Thiếu niên quỳ gối bên chân một bạch phát nam nhân, rơi lệ khẩn cầu, “Sư phụ, ta cầu ngài, đừng giết Tiểu Bạch được không???”

Bạch phát nam nhân đẩy ra thiếu niên, cầm kiếm chỉ vào ngực bạch y thiếu niên, “Xung Nhi, ngươi có biết hắn là ai không? Hắn chính là Bạch Nhạc, nhi tử của Bạch Chương Viễn! Bạch Chương Viễn là tử địch của phụ thân ngươi, ngươi thế nào có thể vì hắn cầu tình?”

“Sư phụ, ta không quan tâm y là ai, tóm lại ta không cho phép ngài giết y!”

Thiếu niên che chắn trước mặt bạch y thiếu niên, khí tức lóe lên thần sắc kiên định quyết tuyệt, phảng phất không gì có thể dao động mảy may.

“Xung nhi, ngươi tránh ra cho vi sư! Ngươi có biết hay không, ‘Thanh Loan Phi Điểu’ một ngày nào đó sẽ sống lại, thiên hạ hạo kiếp không thể nghịch chuyển, kẻ độc bộ hậu thế phải là ngươi! Mà mệnh của hắn là huyết sát. Cho dù vi sư hôm nay không động thủ lấy linh huyết của hắn, ngày sau cũng sẽ có người đoạt lấy. Chỉ cần chú ngôn ‘Thanh Loan Phi Điểu’ còn tồn tại một ngày, Bạch Nhạc chung quy không tránh khỏi tử kiếp!”

“Ta cái gì cũng không quan tâm!”

Thiếu niên hất chiếc cằm tinh xảo, cặp mắt thâm u lần đầu tiên tản ra huyết quang tà ác, “Tiếu Khinh Trần, nếu ngươi dám động y, ta nhất định sẽ giết ngươi!”

Bạch phát nam nhân không chút để ý, thần tình phẫn nộ thiêu đốt đôi mắt hắn, chưởng phong lăng liệt đánh vào ngực thiếu niên, không chút lưu tình đẩy hắn ra ngoài xa hơn chục thước.

Bạch y thiếu niên nâng lên nhãn thần, trấn định vô bì, không một chút sợ hãi tử vong.

Thiên mệnh kiếp số, huyết sát cô tinh, hết thảy đã làm cho một bạch y thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi nhìn thấu nhân thế lạnh lẽo hoang lương.

Chỉ là y chung quy vẫn luyến tiếc, luyến tiếc ánh nhìn thâm tình, luyến tiếc nụ cười tràn đầy vô tận ôn nhu.

Trái tim chợt căng thẳng, khi tử vong kéo tới bao phủ lấy bạch y thiếu niên, một mạt quang ảnh chợt hiện, đâm nhói hai tròng mắt y.

Một tiếng xuyên vào cơ thể trầm đục, cảm giác lạnh băng tản mát, lập tức có thứ gì đó ấm áp không ngừng chảy ra, lan tràn.

“Xung nhi….”

“Ngươi….”

Bạch y thiếu niên vội vàng ôm lấy thiếu niên chắn trước mặt y, ngực giống như bị lưỡi đao hung hăng xé rách, cắt nát, xuyên thấu hết thảy.

“Tiểu Bạch, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn ngươi. Ai cũng không được.”

Thanh âm lạnh nhạt như gió, phảng phất hết thảy chung quanh đều lặng im bất động.

Tiếu dung yêu dị vẫn như trước mỹ lệ vô cùng, như lần đầu tiên hai người quen biết, tà khí mà thoải mái, đẹp đến mức khiến người ta luân hãm vào bên trong.

Tầm mắt trượt xuống dưới, chỉ thấy trước ngực thiếu niên bị một thanh trường kiếm đâm thủng, từng giọt máu lác đác nhỏ xuống, nở rộ sắc thái thê mỹ.

Tất cả âm thanh cứ như vậy rút đi, một khắc kia, thiên hạ phồn hoa cũng theo đó mà tan biến.

Bạch y thiếu niên ôm chặt thân thể thiếu niên, một giọt lệ oánh nhuận nhỏ lên gương mặt yêu diễm.

“Tiểu Bạch, đừng khóc được chứ?” Thiếu niên nở nụ cười ôn hòa như ngày thường, vươn tay vỗ nhẹ đôi mi, lau đi dòng nước mắt lạnh lẽo thấm ướt gò má.

Bạch y thiếu niên cúi đầu, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của bạch phát nam nhân, ngay sau đó ở trên môi thiếu niên, hạ xuống một nụ hôn thật sâu.

Tĩnh lặng vô hối, cắn nuốt hết thảy.

Song một khắc chạm vào cùng ấm áp kia, đã trở thành ký ức cuối cùng trong tâm trí bạch y thiếu niên.

Bạch phát nam nhân chung quy sẽ không bỏ qua, cho dù không cần linh huyết đến bồi hoàn, cũng không thể để cho đoạn cấm kỵ luyến ái này còn tồn tại giữa bọn họ.

Nụ hôn thành ly biệt, một khắc kia, thiên địa toàn chuyển.

“Đừng! Sư phụ, đừng phong bế ký ức của Tiểu Bạch, không được phong…”

Bạch y thiếu niên ngã trên mặt đất, phảng phất có thứ gì đó trong đầu y chậm rãi chảy đi, tan mất.

Một mảnh hắc ám, phá hủy chút quang minh cuối cùng.

Từng trận ký ức lướt qua đau đớn, nhưng không có phiến tinh không thuộc về bọn họ.

Đã không còn ánh nhìn thâm tình, đã không còn cùng nhau truy đuổi chạy trốn, đã không còn một khú ‘Khuynh Quân’, đã không còn tiếu nhan yêu dị.
Hết thảy đều đã không còn.

Một phiến trống rỗng bị phong bế thật sâu trong tâm trí, duy độc phong tỏa một đoạn thời gian thuở thiếu thời.

Ký ức chỉ thuộc về hai thiếu niên.

Giấc mộng Nam Kha hư ảo mờ mịt, tầm mắt bạch y thiếu niên ngày càng mơ hồ, chỉ nghe được một thanh âm bi thương không ngừng quanh quẩn:

Tiểu Bạch, đừng quên ta! Ngươi nhất định sẽ không quên ta đúng không?!

Tiểu Bạch, ta sẽ chờ ngươi, vĩnh viễn chờ ngươi, chờ một ngày ngươi nhớ đến ta! Nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng ta, không được thích kẻ khác!

Bạch Nhạc, ngươi nghe được không? Trừ bỏ Mộ Dung Xung ta, ngươi không được phép yêu kẻ khác!

Khí tức như thủy tinh phá toái, lưu lại một giọt lệ lạnh lẽo đầu tiên của thiếu niên trong kiếp này.

“Không được quên hắn.”

Bạch Nhạc than nhẹ một tiếng, một lần lại một lần lặp đi lặp lại những lời này, từng hình ảnh mơ mơ hồ hồ vỡ nát dung hợp cùng một chỗ, đủ để cấu thành một sự thật.

“Khuynh tuyết lâu không tiêu tuyệt bi.
Tư quân thiên niên ức bất hối.”

Bạch y nam tử đứng dậy, làn mi run rẩy, nhãn thần hổ phách mang theo một chút ướt át mơ hồ, u ám mà ảm đạm.

Ngươi…. ngươi thật sự… rất ngốc…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro