Dịch Phong (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Hành để tôi ngồi xuống giường, lại đưa tay tới vuốt ve bàn tay có hơi giá lạnh của tôi, đôi mày khẽ cau lại, nhét cho tôi một chiếc lò sưởi cầm tay, nói: "Tuy đã sang xuân rồi nhưng ở ngoài trời vào giữa đêm khuya thế này vẫn dễ bị cảm lạnh lắm. Lần sau con mà muốn đợi ta về thì phải nhớ lấy, cứ đợi trong phòng là được, đừng ở bên ngoài. Đã biết chưa?"

Sao giọng điệu này của Thẩm Hành nghe quen thế nhỉ?

Tôi nhất thời có chút sững sờ, tôi đến đây rõ ràng là để hỏi tội Thẩm Hành cơ mà, nhưng tình hình bây giờ hình như không đúng lắm thì phải?

"Đưa tay ra đây."

Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay ra. Thẩm Hành đặt ngón tay lên cổ tay tôi, tôi vừa định mở lời thì Thẩm Hành đã đưa mắt liếc tới, không ngờ lại khiến cho tôi câm tịt, không thể ho he gì được.

Thẩm Hành thu tay về, nói: "Vẫn còn may là không có vấn đề gì lớn. A Uyển, lần sau không được như vậy nữa đâu đấy." Rồi y lại đưa tay xoa đầu tôi: "Đã biết chưa?"

Tôi thực sự chưa hiểu rõ tình hình cho lắm, từ đầu tới giờ tôi chưa nói được một câu nào, còn Thẩm Hành thì đã nói một lô một lốc, khiến tối ngay cả chỗ để chen miệng vào cũng không có. Tôi uể oải nhìn Thẩm Hành, Thẩm Hành thì hình như đang chờ một câu "dạ biết rồi" của tôi, có điều... bổn Quận chúa đâu phải hạng dễ đối phó như thế.

Rõ ràng là Thẩm Hành vô duyên vô cớ mất tích ba ngày, thế mà bây giờ vừa trở về đã nói năng nhăng nhít với tôi, cái gì mà lần sau con đợi ta về chứ? Lẽ nào còn có lần sau nữa sao? Tôi hơi ngoẹo đầu, tránh khỏi bàn tay của Thẩm Hành, sau đó mới bình tĩnh nhìn y, nói: "Sư phụ, có phải người đã uống say rồi không? Sao lại toàn nói ra những lời nhảm nhí như thế?"

Bàn tay Thẩm Hành hơi run lên.

Tôi lại nói tiếp: "Cha con mời người xuất sơn tới đây làm sư phụ con, nhưng tại sao người còn chưa dạy con cái gì thì đã biến mất ba ngày liền, cũng chẳng nói với người trong phủ là mình đã đi đâu? Nếu hôm nay con không tới đây, chắc người sẽ lại tiếp tục mất tích đúng không? Hơn nữa..." Tôi nghiêm túc nói: "Tuy rằng người là sư phụ con, con cũng biết đạo lý một ngày làm thầy cả đời làm cha, nhưng từ sau khi con đến tuổi cập kê, cha con cũng chẳng mấy khi đụng vào người con nữa..."

Thẩm Hành rụt tay về trong tay áo. Trong mắt y thoáng qua một tia hụt hẫng, thế rồi tôi không ngờ lại có cảm giác nam tử ôn tồn nho nhã, tài hoa phi phàm trước mặt sau nháy mắt đã già đi cả chục tuổi.

Tôi lập tức cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, tôi đâu có nói sai điều gì.

Thẩm Hành dường như rất khó mở miệng, mãi hồi lâu sau mới buồn bã nói: "A Uyển, là lỗi tại ta, ta đã quên mất."

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Quên ư? Quên cái gì?"

Thẩm Hành lúc này đã khôi phục thần thái thường ngày, cất giọng hờ hững: "Vi sư ẩn cư đã lâu, nhất thời còn chưa quen với các quy củ bên ngoài. Lần này là vi sư không tốt, kể từ ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy con."

Đúng lúc này giọng nói của Đào Chi chợt vang tới: "Quận chúa? Người ở bên trong sau?"

Tôi đáp lại một tiếng, sau đó đứng dậy khỏi giường, đặt chiếc lò sưởi cầm tay xuống, nói với Thẩm Hành: "Sư phụ ngày mai nhớ phải dạy con đấy nhé, đừng có mất tích tiếp nữa."

Thẩm Hành khẽ gật đầu, nói: "Quay về nghỉ ngơi cho tốt đi."

Tôi đẩy cửa bước ra ngoài. Khi đóng cửa lại, tôi nhìn thấy Thẩm Hành ngồi vào đúng vị trí của tôi vừa rồi, lại cầm lấy chiếc lò sưởi cầm tay mà tôi vừa mới bỏ xuống, trên khuôn mặt thấp thoáng vẻ cô đơn.

Thẩm Hành nói được làm được, ngày hôm sau vừa mới sáng sớm đã tới tiểu viện của tôi. Khi Lê Tâm đi vào thông báo thì tôi còn đang mơ mơ màng màng ngái ngủ, thế là chỉ ngáp dài rồi trở mình một cái, chẳng buồn nghe xem thị đã nói gì, trực tiếp xua tay đuổi thị đi.

Chẳng biết là bao lâu sau, giọng của Đào Chi bất chợt vang lên bên tai tôi: "Quận chúa, Thẩm công tử đã chờ bên ngoài được một tuần hương rồi đấy. Nếu Vương gia biết Quận chúa bắt Thẩm công tử phải chờ bên ngoài lâu như vậy, ngài nhất định sẽ phạt Quận chúa đấy."

Dường như có một tia sét từ trên đỉnh đầu đánh xuống, tôi lập tức nhảy bật dậy khỏi giường, bổn Quận chúa cái gì cũng không sợ, chỉ sợ bị cha phạt thôi.

"Mau lên! Rửa mặt chải tóc!"

Đào Chi bưng tới một chậu nước ấm hầu hạ tôi rửa mặt, còn Lê Tâm thì nhanh nhẹn giúp tôi bới tóc. Trong hộp đồ trang sức có quá nhiều trâm cài tóc, Lê Tâm hỏi tôi muốn dùng chiếc nào. Tôi nhìn thoáng qua rồi nói luôn: "Cứ chọn đại lấy chiếc nào màu sắc tươi sáng một chút là được."

Chờ sau khi tất thảy xong xuôi, lại một tuần hương nữa đã trôi qua.

Khi tôi nhìn thấy Thẩm Hành thì y đang ngồi trên chiếc ghế đàn hương, tay cầm một cuốn sách mà xem chăm chú. Khi liếc thấy tên cuốn sách đó, tôi thiếu chút nữa đã sợ đến nỗi hồn bay phách lạc. Không lâu trước đây, buồn chán không có việc gì làm, tôi bèn sai Đào Chi ra ngoài chợ mua lấy mấy cuốn tiểu thuyết về. Đào Chi quả nhiên rất hiểu tôi, những cuốn mua về đều khiến tôi khá vừa lòng. Một hôm tôi rảnh rỗi quá, thế là bèn chọn đại lấy một cuốn rồi nằm lên giường đọc, chẳng ngờ bên trong lại toàn viết về những chuyện dâm dật.

Tôi đã từng lén lút tới Tần lâu Sở quán rất nhiều lần, thành ra cũng bị nơi đó làm ảnh hưởng, không hề cảm thấy một vị cô nương còn chưa xuất giá xem thứ sách này thì có gì là không ổn. Tôi đọc rất say mê, đương khi cảm khái cơ thể của con người không ngờ lại có thể mềm dẻo tới độ ấy thì cha đột nhiên tới, thế là tôi vội vàng giấu nó đi. Trong lúc vội vã, tôi cũng chẳng rõ mình rốt cuộc đã nhét nó vào chỗ nào.

Sau khi cha rời đi, tôi vì kinh sợ quá độ nên đâm ra quên mất cuốn tiểu thuyết dâm dật đó.

Bây giờ nhìn thấy Thẩm Hành, lại liếc thấy cuốn sách mà y đang cầm trong tay, tôi mới nhớ ra là còn có chuyện này. Có điều Thẩm Hành lúc này tỏ ra rất nghiêm túc, khiến tôi có cảm giác như thể y đang xem Tứ thư Ngũ kinh vậy.

Tôi ngập ngừng một chút, cuối cùng mới run giọng mở lời: "Sư... sư phụ..."

Thẩm Hành ngước mắt lên: "A Uyển dậy rồi đấy à?"

Tôi khẽ gật đầu.

Thẩm Hành chỉ tay vào vị trí bên cạnh mình, nói: "Ngồi đi."

Tôi đường đường là một Quận chúa mà không ngờ lại ngoan ngoãn nghe theo lời của Thẩm Hành, chột dạ ngồi xuống. Tôi thầm lo Thẩm Hành sẽ không chút nể nang chỉ ra chuyện tôi xem sách dâm dật, thế là bèn đuổi hết đám a hoàn và người hầu xung quanh ra ngoài.

Chờ khi mọi người đã rời đi, Thẩm Hành bèn hỏi: "Con cảm thấy cuốn tiểu thuyết này thế nào?"

Tôi sững người ra, nhủ thầm Thẩm Hành lẽ nào định từ từ chỉ dẫn tôi quay về con đường trong sáng nên mới không lập tức mắng té tát tôi? Sau một hồi lâu suy tư nghiền ngẫm, tôi chậm rãi nói ra hai chữ: "Rất hay."

"Rất hay?" Thẩm Hành lặp lại lời của tôi, sau đó lại hỏi: "Cớ sao lại nói vậy?"

Tôi cố gắng nhớ lại xem cuốn tiểu thuyết đó nói về cái gì, đáng tiếc trí nhớ của tôi không được tốt lắm, chỉ nhớ được những cảnh dâm dật tiêu hồn liên tục xuất hiện bên trong, thế là bèn đáp bậy: "Tình cảm vợ chồng trong cuốn tiểu thuyết này quá ư sâu đậm, khiến người ta cảm động đến rơi nước mắt..." Tôi ngồi cách Thẩm Hành rất gần, khóe mắt liếc qua liền xem được nội dung trong sách, thế là tôi bèn vừa đọc lướt vừa buông lời cảm khái: "Lý nương tử thân mang trọng bệnh mà vẫn hợp thể giao hoan với phu quân, chỉ vì mong có thể sớm ngày sinh con nối dỗi tông đường cho Lý công tử, cái khí phách đó, cái lòng hiếu nghĩa đó, cái tình cảm sâu đậm đó, quả thực là ngay đến trời đất cũng phải cảm động..."

Những lời này tôi nói ra một cách rất tự nhiên, ngay đến bản thân cũng cảm thấy khá là có lý.

Thẩm Hành đột nhiên khép cuốn tiểu thuyết đó lại, đưa mắt liếc tôi, hỏi tiếp: "Bọn họ vì sao phải hợp thể giao hoan?"

"Vợ chồng nếu không hợp thể giao hoan thì lấy đâu ra người nối dỗi tông đường?"

Thẩm Hành hỏi: "Bọn họ tại sao có thể kết thành chồng vợ?"

Sư phụ đang kiểm tra tôi đấy sao? Những vấn đề này thực là khó trả lời quá. Tôi suy nghĩ một chút rồi bèn đáp: "Bởi đó là việc thuận theo đạo trời."

Thẩm Hành lại hỏi: "Cớ sao phải thuận theo đạo trời?"

Tôi lúc này đã có chút buồn bực, bèn lấy những lời thường xuất hiện trong tiểu thuyết ra để trả lời: "Hai bên tình đầu ý hợp tức là thuận theo đạo trời."

Ánh mắt trở nên sâu thẳm, giọng Thẩm Hành lại càng hiền hòa hơn: "A Uyển, con có biết thế nào là tình đầu ý hợp không?"

Câu hỏi này tôi thực sự chịu thua.

Mỗi lần gặp phải câu hỏi có liên quan đến chữ tình là tôi đều không thể trả lời được. Tôi không hề ngốc, các vị tiên sinh dạy dỗ tôi còn thường xuyên khen tôi thông minh, nhưng cứ mỗi khi gặp phải chữ tình là tôi lại bí, trong khi Đào Chi với Lê Tâm đều đã suy nghĩ thông suốt cả rồi thì tôi dù có vắt óc thế nào cũng không thể hiểu ra được.

Cũng giống như việc năm ngoái tiểu thư của phủ Tể tướng bỏ trốn theo một gã thị vệ vậy, tôi nghe nói gã thị vệ đó gia cảnh nghèo khó, tướng mạo bình bình, lại cũng chẳng giỏi âm nhạc, suy đi nghĩ lại thực sự không hiểu nổi tại sao tiểu thư phủ Tể tướng lại cam lòng bỏ trốn theo hắn. Về sau nghe nói cuộc sống của bọn họ cũng không tệ, thế là tôi bèn tranh thủ lúc rảnh rỗi qua xem thử, thấy tiểu thư phủ Tể tướng mặc áo vải thô, cùng một nam tử tráng da dẻ đen thui chăm chỉ làm việc dưới ruộng. Khi ấy trời đang nắng gắt nhưng vị tiểu thư phủ Tể tướng kia vẫn cười tươi vui vẻ vô cùng.

Tôi cất lời cảm thán: "Có lẽ cô ta đã trúng phải thuật Vu Cổ rồi."

Lê Tâm nghe thế thì mướt mồ hôi nói: "Quận chúa, đó là tình yêu chân chính." Đào Chi cũng phụ họa theo: "Phải rồi, đúng như câu có tình uống nước cũng no, tình yêu là thứ không gì so sánh được."

Đến bây giờ tôi vẫn còn vì điều này mà cảm thấy khó hiểu nên khi nghe Thẩm Hành hỏi "có biết thế nào là tình đầu ý hợp không", tôi cảm thấy đau đầu vô cùng, chỉ đành ấp úng đáp: "Dạ không."

Thẩm Hành khẽ thở dài một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía tôi lộ ra mấy tia cảm xúc mà tôi không sao hiểu nổi. Tôi bỗng nhớ lại nét cô đơn trên khuôn mặt y mà mình nhìn thấy lúc đóng cửa đêm qua, dáng vẻ đó của y thực khiến người ta không sao quên được.

Y đột nhiên lẩm bẩm: "Hóa ra năm xưa nàng đã phải sống trong tâm trạng thế này... Chẳng trách, chẳng trách..."

Tôi nghe mà như lọt vào mây mù, có điều thấy Thẩm Hảnh không để tâm tới cuốn tiểu thuyết kia nữa thì bất giác mừng thầm, bèn hỏi: "Sư phụ, hôm nay người định dạy con cái gì vậy?"

Nào ngờ Thẩm Hành lại chậm rãi đứng dậy, bình thản nói: "Chờ khi nào A Uyển học được cách tôn sư trọng đạo, vi sư sẽ bắt đầu dạy con."

Tôi nghe thấy thế thì ấm ức vô cùng, lập tức đứng bật dậy nói: "Con có chỗ nào không tôn sư trọng đạo chứ?" Dừng một chút, tôi bỗng nhớ tới những lời của mình đêm qua, lẽ nào Thẩm Hành vì thế mà thù ghét tôi? Sao lại có loại người bụng dạ nhỏ nhen như thế chứ? Thế là tôi bèn căm phẫn nói tiếp: "Tối qua thực sự là sư phụ không đúng mà, người đã sờ tay con rồi lại còn xoa đầu con nữa."

"Không liên quan gì tới chuyện tối qua cả."

Tôi nói: "Sư phụ rõ ràng thù ghét con vì chuyện tối qua."

Thẩm Hành chợt dừng ánh mắt trên búi tóc của tôi một lát, rồi liền cụp mắt xuống hờ hững nói: "A Uyển, sáng mai vi sư sẽ lại tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro