Dịch Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuốc của Thẩm Hành quả nhiên có hiệu quả rất tốt, ngày hôm sau tỉnh dậy cổ họng tôi chẳng hề ngứa ngáy nữa, đầu cũng không còn đau. Vừa qua giờ Thìn, cha đã tan chầu trở về, tôi liền tinh thần phơi phới chạy đi thỉnh an cha mẹ.

Thấy tôi tràn trề sức sống như thế, cha mẹ đều tỏ ra hết sức vui mừng.

Từ trong tiểu viện của cha mẹ trở ra, tôi nói với Đào Chi: "Kỳ thực vị sư phụ này của ta cũng không tệ chút nào."

Y không chỉ có vẻ ngoài dễ coi, hơn nữa còn đối xử với tôi rất tốt, chẳng giống đám đại phu trong vương phủ lúc nào cũng thích kê cho tôi những đơn thuốc đắng ngắt đến rợn người. Viên thuốc đêm qua vừa ngọt vừa mát, uống vào rồi còn muốn uống nữa, chỉ riêng điều này thôi đã đủ để khiến tôi sinh lòng sùng bái sư phụ rồi.

Đào Chi tỏ ra hết sức ủ rũ vì mình không hề biết chuyện đêm qua tôi lẻn ra ngoài, ngay sáng sớm ngủ dậy đã sám hối với tôi rằng thị là một a hoàn tồi tệ, không hoàn thành chức trách của mình, đến bây giờ vẫn còn cúi rạp cái đầu xuống. Lê Tâm an ủi Đào Chi một phen, sau đó bèn phụ họa với tôi: "Dạ chính phải, Thẩm công tử cái gì cũng đều tốt cả."

Sau bữa tiệc tẩy trần, dưới sự yêu cầu khẩn khiết của Thẩm Hành, mọi người trong vương phủ đã đổi sang gọi y là Thẩm công tử thay vì thần y.

Tôi cười híp mắt nói: "Đúng thế, sư phụ của bổn Quận chúa cái gì cũng đều tốt cả."

Lời còn chưa dứt, trong đầu tôi gần như vô thức hiện lên câu nói của nữ tử trong giấc mộng: Sư phụ cái gì cũng đều tốt cả, điểm không tốt duy nhất chính là không yêu ta.

Tôi bất giác ngây người, trái tim như bị ai đó đâm vào một cái, làm tôi đau đến nỗi biến hẳn sắc mặt.

"Quận chúa, Quận chúa, người sao vậy?"

"Quận chúa, có cần gọi Thẩm công tử qua đây không?"

Tôi dần dần tỉnh táo trở lại, đập vào mắt là khuôn mặt đầy vẻ hoang mang lo lắng của Đào Chi và Lê Tâm, giọng nói trong đầu tan đi, cơn đau cũng theo đó mà biến mất. tôi đưa tay lên sờ vào chỗ trái tim, cơn đau vừa rồi dường như có chút không chân thực.

Đào Chi và Lê Tâm lại gọi tôi tiếng nữa, sắc mặt càng tỏ ra lo lắng hơn. Tôi khẽ lắc đầu, nói: "Không cần đâu, ta không sao."

Lê Tâm đề nghị: "Tiểu viện của Thẩm công tử ở ngay gần đây, Quận chúa có muốn qua đó thỉnh an Thẩm công tử một chút không?"

Đề nghị này đúng là không tệ, tôi đã bái Thẩm Hành làm sư phụ rồi, vậy thì phải tôi kính y, coi y như là cha mình vậy. Có câu rằng một ngày làm thầy cả đời làm cha, mặc dù không thể không nói người cha Thẩm Hành này của tôi có hơi trẻ một chút.

Song nể mặt y hôm qua đã tặng cho tôi loại thuốc ngọt như vậy, bổn Quận chúa cũng không thèm tính toán quá nhiều với y.

Khi tới tiểu viện của Thẩm Hành, gã người hầu được phái tới hầu hạ Thẩm Hành lại nói với tôi rằng từ khi trời còn chưa sáng, Thẩm Hành đã ra ngoài rồi. Tôi hỏi y đi đâu, gã người hầu liền đáp rằng gã không rõ. Về sau suốt ba ngày liền đều là như vậy, ngay từ sáng sớm tôi đã đi tìm Thẩm Hành, vậy nhưng lần nào cũng đều không gặp được y.

Tôi hỏi gã người hầu là buổi tối Thẩm Hành về vào khi nào.

Gã liền đáp: "Khi trời sắp sáng."

Tôi thầm nghĩ Thẩm Hành đúng là kỳ lạ, rõ ràng được cha nhờ cậy thu tôi làm đồ đệ, thế mà suốt ba ngày liền đều chẳng thấy bóng dáng đâu, trời sắp sáng mới trở về, trời còn chưa sáng đã lại ra ngoài, như thế thì có khác gì không về chứ?

Đến buổi tối ngày thứ tư, khi cùng cha mẹ và huynh trưởng dùng bữa tối, tôi vô ý nhắc đến việc sư phụ mình đã ba ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, vốn cứ ngỡ cha sẽ trách mắng Thẩm Hành một phen, rằng có ai mà lại đi làm sư phụ như vậy chứ? Chẳng ngờ cha lại mặt không đổi sắc nói: "Thẩm công tử là cao nhân, mà cao nhân làm việc thì tất nhiên không thể bó buộc bằng lẽ thường tình được."

Tôi không kìm được, thầm nói trong lòng: Con thấy cha nhất định đã bị Thẩm Hành cho uống canh mê hồn rồi đấy.

Tôi quả thực rất tò mò về hành tung của Thẩm Hành, chỉ muốn bắt y lại rồi sau đó tra khảo một phen. Tối đến khi đi ngủ, Đào Chi đột nhiên nói với tôi: "Quận chúa, hôm nay vừa xảy ra một chuyện lớn có liên quan tới Dịch Phong công tử đấy."

Tôi vừa nghe thấy thế thì lập tức phấn chấn tinh thần, hỏi: "Là chuyện gì vậy?"

Đào Chi đáp: "Quận chúa còn nhớ chuyện hôm đó khi chúng ta đi tìm Dịch Phong công tử, tú bà có nói là Dịch Phong công tử đã vô tình gặp được tri âm không?"

Tri âm của Dịch Phong tôi đã từng được thấy bóng lưng rồi, hôm đó nếu không phải vừa đúng lúc cha trở về, tôi nhất định đã có thể nhìn thấy khuôn mặt y. Đào Chi lại nói tiếp: "Bây giờ mọi người đều đồn vị tri âm đó của Dịch Phong công tử không phải là con người, mà là yêu quái chuyên đi hút hồn của nam nhân."

Yêu quái cơ đấy...

Bóng lưng ngày hôm đó để lại cho tôi ấn tượng khá sâu sắc, nếu thực sự là yêu quái, vậy thì chắc là một con Trúc Yêu rồi, mà lại thanh tao nho nhã như thế nữa, ắt chỉ có thể là Thúy Trúc Yêu thôi. Tôi đưa tay sờ cằm, nói: "Ồ, đó nhất định là Thúy Trúc Yêu rồi."

Da mặt Đào Chi bất giác hơi run lên: "Quận chúa, trọng điểm không phải là điều này. Mà Dịch Phong công tử từ sau khi gặp tri âm đã mấy ngày liền không ra khỏi cửa rồi, ngay đến đồ ăn mà người hầu bưng tới y cũng chẳng động vào chút nào. Hôm nay có người vô tình xông vào phòng của Dịch Phong công tử, Quận chúa, người đoán xem người đó đã nhìn thấy gì?"

"Phải chăng là Dịch Phong đang ngồi gảy đàn trước một chậu trúc xanh?"

Da mặt Đào Chi lại run lên lần nữa: "Quận chúa, chắc không phải là tối nay người đã ăn nhiều măng trúc xào quá rồi đấy chứ?"

Tôi lạnh lùng đưa mắt lườm Đào Chi. Đào Chi lập tức cười gượng mấy tiếng, sau đó nói tiếp: "Người đó nhìn thấy Dịch Phong công tử quần áo đã cởi ra một nửa, sắc mặt trắng bệch, đang bị vị công tử tri âm kia đè xuống bàn. Nếu không có người vô tình xông vào, Dịch Phong công tử nhất định là đã phải chịu thiệt thòi rồi. Ấy, Quận chúa, người không lo lắng cho Dịch Phong công tử ư?"

Tôi hơi ngẩng ra, bỗng dưng nghĩ tới vị Thái tử điện hạ mà mình chưa từng gặp mặt kia. Từ lâu đã nghe nói Thái tử điện hạ tính tình bá đạo, nếu biết được việc này, vị tri âm kia của Dịch Phong chỉ e dữ nhiều lành ít.

Tôi nói: "Dịch Phong sẽ không việc gì đâu."

Dịch Phong xưa nay vốn lạnh nhạt, ở trong Tần lâu Sở quán chỉ bán nghệ không bán thân, vô tình gặp tri âm mới là việc từ mấy ngày trước, chẳng ngờ thoắt đó mà bọn họ đã phát triển đến mức này rồi. Tôi nhủ thầm vị tri âm kia nhất định là có tài gảy đàn cao tuyệt nên mới có thể khiến cho Dịch Phong chấp nhận một sự hy sinh lớn như thế.

Tôi thực sự là càng lúc càng muốn đi gặp vị tri âm kia của Dịch Phong.

Khi gần đến canh ba, tôi đột ngột mở bừng mắt, ngồi dậy khỏi giường, giọng của Đào Chi cũng theo đó mà vang lên: "Quận chúa?" Tôi vén rèm ra, thấy Đào Chi đã ngồi dậy từ trên chiếc giường thấp của mình, sau đó liền đi thắp đèn, cặp mắt nhìn tôi chằm chằm.

Tôi há hốc miệng ra, lắp bắp: "Ngươi..."

Đào Chi cười "hà hà", nói: "Đi theo Quận chúa đã bao năm, nô tỳ đương nhiên biết rõ tâm tư của Quận chúa. Quận chúa thường ngày quan tâm tới Dịch Phong công tử nhất, thế mà tối nay khi Đào Chi nhắc đến Dịch Phong công tử, Quận chúa lại chẳng có bao nhiêu hứng thú. Đào Chi đoán chừng Quận chúa nhất định có giấu một số chuyện trong lòng, mà những ngày qua, biến số duy nhất trong vương phủ chính là Thẩm công tử, Quận chúa mỗi ngày thỉnh an Vương gia và Vương phi xong đều qua tiểu viện của Thẩm công tử hỏi han một phen. Thường có lời rằng quá tam ba bận, Quận chúa đã hỏi ba lần rồi, đêm nay nhất định sẽ có hành động cụ thể."

Đào Chi bước lên phía trước khoác áo choàng cho tôi, lại giúp tôi đi tất xỏ giày, sau đó mới nhìn chằm chằm vào tôi bằng cặp mắt sáng rực, hỏi: "Quận chúa, chúng ta có đi không đây? Nếu còn chậm trễ e là không kịp đâu."

Xem ra, tôi vẫn còn chưa hiểu lắm về đứa a hoàn đã đi theo mình hơn mười năm này.

Tôi nhảy xuống giường, nói: "Đi thôi. Cẩn thẩn một chút, đừng để Lê Tâm phát hiện ra."

Tôi và Đào Chi rón ra rón rén rời khỏi tiểu viện của mình, lại tránh khỏi các thị vệ đi tuần, sau đó lén lút lẻn vào trong tiểu viện của Thẩm Hành. Gã người hầu lúc này đang gục đầu ngủ gật trên chiếc bàn đá dưới gốc cây, xem ra Thẩm Hành hãy còn chưa về.

Tôi nháy mắt ra hiệu cho Đào Chi, Đào Chi liền đi tới lay gã người hầu kia dậy. Gã nhìn thấy tôi thì sợ giật nẩy mình, vội quỳ sụp xuống đất nói: "Quận chúa, tiểu nhân không cố ý ngủ gật đâu."

Tôi khẽ xua tay, không để ý gì tới gã. Đào Chi nói: "Quận chúa kêu ngươi về đi."

Gã người hầu đó hoang mang đưa mắt nhìn tôi, Đào Chi lại nói: "Quận chúa sẽ không phạt ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm." Thế là gã mới chịu lui xuống.

Tôi cười híp mắt nhìn Đào Chi, nói: "Đào Chi, ngươi đúng là hiểu bổn Quận chúa quá."

Đào Chi né tránh ánh mắt của tôi, đặt chiếc đèn lồng đang xách trong tay xuống bàn, sau đó chẳng biết lôi từ đâu ra được một hộp đồ ăn, bên trong đựng đầy các loại bánh ngọt, còn có cả một ấm trà nóng nữa. Ánh mắt nhìn về phía Đào Chi của tôi lại càng trở nên hiền hòa thân thiện hơn, đứa a hoàn này đúng là chu đáo, cẩn thận quá đi mất.

Tôi vừa uống trà vừa ăn bánh ngọt, lẳng lặng chờ Thẩm Hành về. Bánh ngọt đã ăn hết một nửa, trà cũng đã uống được nửa ấm nhưng Thẩm Hành vẫn chưa thấy xuất hiện. Tôi hơi mệt mỏi, thế là liền ngáp dài liên tục.

Đào Chi lúc này cũng đã bắt đầu ngáp rồi.

Tôi uể oải hỏi: "Giờ là giờ nào rồi?"

Đào Chi suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Bẩm Quận chúa, sắp tới giờ Mão rồi."

Tôi nói: "Trà nguội rồi, ngươi đi mang một ấm trà khác tới đây."

Sau khi Đào Chi rời đi, nơi này còn lại một mình tôi. Tôi đưa tay đỡ má, mí mắt trở nên nặng trĩu, khi sắp không kìm được mà khép lại tới nơi, một mùi thơm quen thuộc bỗng bay vào mũi tôi. Tôi mơ mộng khẽ gọi một tiếng: "Dịch Phong."

Dịch Phong vốn thích xông hương cho quần áo của mình, trong đó y thích nhất là hương tùng la, mỗi lần tôi đi nghe Dịch Phong gảy đàn trở về là kiểu gì hương tùng la cũng bám vào khắp người.

"Dịch Phong" mãi vẫn chẳng chịu trả lời tôi, một làn gió đêm thổi tới, tôi lập tức giật mình tỉnh táo trở lại. Không đúng, Dịch Phong sao có thể xuất hiện trong phủ Tây Lăng Vương vào giờ này được? Tôi vội vàng ngước lên nhìn, liền bắt gặp ngay ánh mắt của Thẩm Hành. Y lúc này đang nhìn chằm chằm vào tôi, sắc mặt khi sáng khi tối.

"Thẩm Hành?" Hơi dừng một chút, tôi vội vàng sửa lời: "Sư phụ?"

Thẩm Hành chợt đưa tay nắm lấy tay tôi, giống như là đã làm vô số lần rồi vậy, động tác này có vẻ quen thuộc vô cùng. Y kéo tôi vào phòng, nói: "Thân thể con vốn không được tốt, sao lại ngồi ngoài này thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro