1: Những đứa bạn thật ngầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong suốt mười hai năm ngồi trên ghế nhà trường, ta phải chấp nhận một sự thật là đôi khi ta bị xếp ngồi kế bên cạnh những nhân vật ko thể "tiêu hóa" nổi. Ý tôi ở đây ko phải là "tiêu hóa" theo nghĩa đen thật sự. Hẳn nhiên ta ko thể ăn một bạn học, theo đúng nghĩa cho lên mâm, rưới xốt, xắn nĩa và nhai rào rạo.

Tôi đã từng thử cắn một thằng bạn ngồi bên cạnh, vì nó dám mang cái chân thối vào lớp sau giờ ra chơi. Nhưng sau rốt, tôi phải ói ba ngày ba đêm vì đã lỡ nuốt rất nhiều mồ hôi với nồng độ muối cực cao. Kinh nghiệm rút ra là: bạn ko thể hy vọng rằng cánh tay của một tên con trai sẽ "ngon lành" hơn một khi hắn mang một cái chân thối toàn tập.

Một số dạng bạn cùng bàn ko thể tiêu hóa nổi:
+Kẻ lầm : thích nói chuyện với móng tay cáu bẩn hơn là tâm sự với bạn cùng bàn.
+Kẻ ăn tạp: thỉnh thoảng giải trí trong lớp học bằng cách vô viên cục gỉ mũi và cho vào mồm.
+Kẻ lưu manh: những kẻ "tăng động" mà bạn phải áp chế bằng compass, thước kẻ ( bảng to, khổ bự) và thường xuyên là bằng móng tay của mình.
+Kẻ hôi thối: như đã kể ở trên. Sử dụng nước hoa.đc tinh chế từ mắm, mồ hôi đc ướp muối đậm đặc.

Trong suốt mười một năm chùi mông trên ghế nhà trường, tôi ngỡ rằng mình đã kinh qua hầu hết loại"tội phạm" bạn-cùng-bàn đáng ghét nhất trên đời. Nhưng lầm to. Sang lớp mười hai, tôi đc "diện kiến" một dạng bàn-cùng-bàn vô cùng nguy hiểm khác

Đầu năm, cô chủ nhiệm xếp tôi lên ngồi bàn đầu ( hậu quả của chiều cao khiêm tốn). Vừa đặt mông xuống ghế, quay sang nhìn đứa ngồi cạnh, tôi đã thấy một linh cảm ko lành. Nói chung nó là một đứa con gái trông hết sức bình thường, nhỏ con, ốm yếu, đeo kính cận, tóc cuộn gọn ra đằng sau đơn giản. Nhưng cái "biến thái" nhất đó chính là nụ cười của nó- một phép lai sai lầm giữa nụ cười đơ hoa hậu và một gương mặt thua xa chuẩn hao hậu, vì thế trông rất chi kì lạ. Nó lại còn là học sinh mới chuyển đến, thế nên profile hoàn toàn mờ mịt!

Bạn phải công nhận rằng một khi đã mang "cấu hình" là tóc cuộn sau gáy nhàm chán+kính cận gọng tròn đen kiểu nhà quê lai bà già thì lẽ ra nên đi chung với khuôn miệng đóng kín, hình thanh ngang để ta dễ dàng xếp nó vào dạng bạn-cùng-bàn-nhàm-chán. Nụ cười phép-lai-sai-lầm sẽ khiến radar chuẩn đoán bạn của ta bị nhiễu sóng.

Nụ cười chưa hẳn đã là thứ đáng ghét nhất. Hành động của nó mới chính là thứ khiến tôi phát điên. Mai Phương- đứa bạn cùng bàn ấy, đã phá vỡ một trong những luật-cùng-bàn quan trọng vốn đc thiết lập qua hàng bao nhiêu thế hệ. Đó chính là: mượn dụng cụ học tập quá nhiều, thậm chí có thể nói là nó đi học với cái hộp bút của người khác! Trong mười lăm ngày đầu tiên, Mai Phương đặt hộp bút trên bàn, sử dụng xen kẻ đồ của nó và đồ của tôi (giai đoạn thăm dò). Trong mười ngày tiếp theo, nó vẫn đặt hộp bút trên bàn, nhưng đóng khóa và sử dụng đồ của tôi (giai đoạn lấn lướt). Trong năm ngày tiếp theo, nó bỏ hộp bút trong cặp và sử dụng đồ của tôi (giai đoạn thách thức). Kết thúc thời hạn này, nó vứt hẳn hộp bút ở nhà và xem hộp bút của tôi là của nó (chiến tranh leo thang và kẻ địch đã trở nên vô cùng bất chấp).

Lẽ ra thầy hiệu trưởng nên thay những h sinh hoạt đầu tuần lê thê bằng những bài diễn văn cảm động cho toàn thể học sinh hiểu đc cái gọi là quyền riêng tư dụng cụ học tập. Để ko ai phải chịu cảnh đau khổ khi hộp bút bị xâm hại một cách trắng trợn. Bạn sẽ ko phải tuyệt vọng chờ đợi bạn cùng bàn trao trả các "tù binh" tôm tẩy, bút chì trong những phút cuối h kiểm tra mà bạn đang vẽ sai hết cái đồ thị hình sin. Bạn sẽ ko phải cuống cuồng lên tìm cây bút xóa cả buổi tối để rồi sáng hôm sau trông thấy bạn cùng bàn đủng đỉnh lôi nó ra từ cặp táp và bình thản đặt lên bàn. Bạn sẽ ko phải trông như một đứa vừa bị trấn lột mà kẻ gian nhẫn tâm lấy đi cái hộp bút, vì toàn thể dụng cụp học tập của bạn đã đc "bốc dở" sang phần bàn của đứa ngồi cùng.

Mỗi ngày đến lớp, tôi đều quay sang nhìn Mai Phương, ánh mắt long lanh chứa nhiều nỗi niềm muốn bày tỏ, mà cũ thể là:" Hộp bút của bạn đâu?". Thế mà như thể là chưa đủ xâm phạm quyền riêng tư hộp bút, nó còn xâm hại cả quyền sở hữu thức ăn. Con Anh Thy- bạn thân nhất của tôi, bảo rằng kiểu như Mai Phương đã mắc phải một hội chứng tâm lí kỳ lạ, ko thích dùng đồ của mình và có niềm say mê quá khích với.mọi thể loại đồ của người khác. Cần phải chú thêm Anh Thy la con vốn bị chứng nghi bệnh. Nó kiểm tra nước bọt hằng ngày để đảm bảo vẫn có đủ độ sùi bọt vần thiết, đồng thời cũng giữ một tìm tin sâu sắc rằng mùi nước bọt có thể phản ánh tình trạng sức khỏe của cơ thể.
Tôi chắc chắn ko thể trở thành một người chăm sóc sức khỏe. Vì đối với nước bọt tôi chỉ có hai thái độ:
-Ghê tởm nó!
-Ghê tởm nó nhưng khoái trá khi dùng nó tấn công những thằng khùng trong lớp.
Tần công bằng nước bọt chỉ diễn rq đến năm lớp hai thôi, bây h thì ko thế nữa, kể từ khi tôi phát hiện ra móng tay hữu dụng đến mức nào!
Đã một tuần trôi qua rồi, Mai Phương luôn nhìn âu yếm mỗi khi tôi mở hộp thức ăn ra. Chính xác thì nó nhìn đồ ăn của tôi một cách rất trìu mến, như thể có một thứ ánh dáng lấp lánh, một hào quang lan tỏa từ miếng thịt sườn. Có hôm nó quan sát tôi rưới nước mắm như thể đang nhìn một lễ ban nước thánh. Bữa ăn sáng của tôi gần như đã trở thánh một buổi trình diễn bất đắc dĩ với vị khán giả quá ư cuồng nhiệt.
Thế rồi, đến buổi thứ tám, nó"nổ phát súng đầu tiên" trong công cuộc xâm lấn đồ ăn, bằng cách thỏ thẻ:
-Cho mình một miếng nhé!
Xong Mai Phương nhanh chóng cất hộp thức ăn của nó vào hộc bàn, quay sang xơi gần hết luôn hộp xôi của tôi. Ngon lành va thỏa mãn. Điều này lập đi lập lại rất nhiều bữa ăn sáng tiếp theo cho đến khi tôi cảm thấy cần phải làm gì đó để giải quyết tình trạng bạn-cùng-bàn-thích-chia-sẻ này.
Tôi đi hỏi con Anh Thy và nhận đc lời khuyên:
-Ko còn cách nào khác, phải góp ý thôi.
Nhưng việc này đòi hỏi chúng ta phải rất tế nhị. Nhớ nhé, phải tế nhị.
"Tế nhị" đc nhất trí là từ khóa cho "cuộc chiến" giành lại quyền sở hữu hộp bút và thức ăn này. Có thể tôi sẽ bắt đầu bằng cách nói: "Bạn biết ko, ếch sở hữu bộ gien giống người đến 80%. Nhưng ta ko thể nói ếch và người giống nhau đến những 80%, đúng ko?! Vậy nên, hãy nhìn cây bút chì này đây, dù nó có giống cây bút chì của cậu đến 80%, nhiều khi còn hơn ấy chứ, nhưng ta vẫn ko thể nhập nhằng hai đứa chúng nó là mợt, đúng ko?! Chúng nó khác nhau căn bản nhất là ở chỗ, đây là CỦA MÌNH, còn cái đang ở nhà bạn ấy, nó mới là CỦA BẠN".
Chúng ta còn có thể đi xa và vòng quanh hơn thế nào bựa để thực thi hai chữ "tế nhị"?!

Nhưng Anh Thy có một cách định nghĩ "tế nhị" hoàn toàn khác. Đầu h học hôm sau, nó bất ngờ bước đến ngồi ghé mông trên ghế của tôi và quay sang nói với Mai Phương:
-Tại sao bạn đi học mà ko mang theo hộp bút? Tại sao cứ mượn đồ người ta hoài vậy? Đồ ăn của bạn đâu? Sao ko ăn mà đi ăn của người khác?

Tôi và Mai Phương phải nói là đc một phen lé mắt. Từ bao h mà một cuộc đối thoại tế nhị lại là kiểu xộc thẳng vào vấn đề, tra vấn đối tượng về lỗi lầm và tuyên án ngay từ lần đầu tiên? Mai Phương rất sốc. Lần đầu tiên nụ cười "phép lai bị hư" của nó tắt ngấm. Nó bắt đầu rưng rưng nước mắt. Và rồi trong một diễn biến bất ngờ, nó bỏ chạy ra khỏi lớp. Cả lớp bắt đầu lao nhao "Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy?" và quay sang háo hức chờ đợi một scandal hấp dẫn. Nhưng may thay tôi đã kịp cắm mặt xuống nhìn đắm đuối cuốn sách Địa lý, như thể từ thuở cha sinh mẹ đẻ mới đc trông thấy cái bản đồ thế giới lấn đầu tiên.

Mai Phương im lặng suốt cả tuần lễ liền sau đó. Nó lại đi học với đầy đủ dụng cụ học tập và tỏ ra hết sức chuyện tâm vào phần ăn sáng của mình. Chuyện này làm sức bối rối. Trước nay tôi chưa bao h có một cuộc "giận dỗi bạn cùng bàn" đúng nghĩa. Khi ko ưa nhau, chúng tôi chỉ đơn giản hành xử theo ba cách:
   1: Xem bạn cùng bàn như ko hề tồn tại (tuy nhiên có thể chuyển sang chế độ "bất ngờ tồn tại" mỗi khi có h kiểm ta.
   2: Xem bạn cùng bàn như thể một con thằn lằn, thứ mà bạn vừa có thể nhìn một cách đầy ghê tởm nhưng cũng có thể mặc kệ vì nó hoàn toàn vô hại.
   3: Lên than khóc với cô giáo rằng mắt mình tăng độ và đề nghị đc đổi chỗ-hẳn nhiên kế này ít đc dùng, vì nó khiến người ta rơi vào bẫy-ngồi-bàn-đầu!
~~~~~~~~~~
Chương tiếp theo ra lò vào tuần sau, nếu muốn biết lịch ra chap xin mời bấm nút theo dõi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro