1: Những đứa bạn thật ngầu (TT)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp theo
------o------
Lẽ ra, theo như tưởng tượng của tôi, thì sau những lời hết sức ý nghĩa về ếch và người bộ gien kia, chúng tôi sẽ phải rưng rưng nước mắt khi Mai Phương rốt cuộc đã đc giác ngộ sâu sắc tư tưởng"bút chì này là của ai". Và cả hai chúng tôi sẽ cùng nắm chặt tay nhau hướng đến một chân trời rộng mở tươi đẹp, nơi mà chúng ta được ăn-trọn-vẹn bữa ăn sáng của mình.

Mặc dù là người phá vỡ tan tành khung cảnh tươi đẹp ở trên, nhưng Anh Thy vẫn tỏ ra hết sức kiên định với những gì đã làm. Nó ko chịu thừa nhận bản thân đẽ quá sỗ sàng, mà chịu chấp nhận rằng sự "tế nhị" của nó có phần hơi mạnh mẽ(?!). Nó tranh cải với tôi suốt cả h thực hành, đành hanh bỏ đi để rửa lại ống thí nghiệm. Một lát sau tôi nghe "xoảng", một cái đèn dầu vừa bị rơi xuống đất, bốc lửa nghi ngút. Cả lớp la ỏm tỏi, một số thành phần tranh thủ la hét ko phải vì phát hoảng trước ngọn lửa mà là vì chưa bao h chúng nó có cơ hội được la tự do trong tiết học như thế. Mỗi đứa một kiểu, bọn chúng nhảy loi choi xung quanh "hiện trường", cất lên bản hòa ca các thanh âm phấn khích. Tôi nhíu mắt nhìn sang phía bên kia ngọn lửa. Là Mai Phương đang đứng, đầu cúi gằm, chịu trận trước cơn mưa chửi bới của cô giáo. Sự tức giận của cô đã lên tới đỉnh điểm. Cô cứ thứ mà hét, mà la, mà thở hổn hển, như thể hy vọng rằng bấy nhiêu hơi đã đủ để dập tắc ngọn lửa,  hư thể cô chỉ đang đứng trước chiếc bánh kem cắm ngọn nến bé bỏng. Một chiếc khăn trải bàn nhúng nước xuất hiện, trùm lên làm ngọn lửa tắt ngấm. Cả lớp im bặt, hục hẫn trước trò vui ngắn ngủi, lủi thủi trở về chỗ ngồi. Cô giáo vẫn còn bừng bừng tức giận, đùng đùng bỏ ra ngoài. Mai Phương đứng đó, trân trân nhìn tôi-kẻ duy nhất đối cửa với ngọn lửa bùng lên bằng cách dập tắc nó.

Tin buồn là ba ngày sau, vụ cả lớp "cosplay" thành bộ lạc này tới tai thầy hiệu trưởng, cô giáo đã bị nhắc nhở vì "hành vi ko đúng mực trong xử lí tình huống khẩn cấp", còn Mai Phương cũng bị bêu tên vào h sinh hoạt đầu tuần, trong một bản tin hết sức nghiêm trọng về "vi phạm các quyên tắc an toàn trong thực hành gây hậu quả nghiêm trọng". Phải nói là tôi rất nghi ngờ rằng các thầy hiệu trưởng trước khi chính thức nhận nhiệm sở đều đã tốt nghiệp khóa "đặt tội lỗi cho những cái tên phức tạp"!
Vụ xả thân dập lửa ko đủ để Mai Phương và tôi trở lại làm bạn-cùng-bàn, tuy nhàm chán nhưng cũng có thể mua vui cho qua năm tiết học. Con Anh Thy thì ko thèm nói chuyện với gọi nữa. Nó chỉ đơn giản là quăng một cục lơ.

Facebook cần phải thiết lập ra chế độ timeline theo dõi tình hình nước bọt, để những thành viên mắc chứng nghi bẹnh như con Anh Thy có thể up công khai trên trang cá nhân, và những quan tâm có thể nhìn vào đó mà đoán tình trạng sức khỏe cũng như tâm trạng nó trong ngày. Kẻo ko lại như tôi hôm nay, suýt thì ngẹt đến chết vì miếng chả lụa, khi đang cắm cúi mà ăn thì bỗng dưng bản mặt nó trồi lên nước mắt, dí.sát chỉ cách ba phân, thở phì phò và trông rất thảm thương.
Nó vật ngửa ra bàn và rên xiết:

-Nếu một lúc nào đó tao bỗng dưng đốt nhà mày, mày có tha thứ cho tao ko?

-Đốt nhà mày xong rồi, tao thậm chí còn đổ lỗi cho mày, vậy mày có tha thứ cho tao ko?

-Đốt nhà mày, đổ lỗi cho mày xong rồi, thậm chí khi mày bị truy tố tội phá hoại tài sản, tao cũng bỏ mặt làm ngơ, vậy mà có tha thứ cho tao ko?

Tôi đoán hắc đây là lí do vì sao chúng ta ko thể rời xa bạn thân của mình trong khoảng thời gian từ bảy ngày trở lên. Bởi vì sau đó, nó bỗng sẽ trở bẹn điên rồ và hoang dại như thế này. Hóa ra con Anh Thy ko đốt nhà tôi. Nó đốt phòng thí nghiệm.

Chính xác lá trong vụ án "cosplay bộ lạc" hôm nào, trong luc đành hanh vùng vằng bỏ đi rửa ống hóa chất, nó đã vô tình quẹt trúng cái đèn dầu trên bàn của Mai Phương. Chính nó làm cho Mai Phương bị tội oan, và đã ko đủ dũng cảm thừa nhận mình mới là thủ phạm. Hẳn nhiên Mai Phương tội nghiệp ( nhưng mắc chứng bệnh tạm lí thích-đồ-người-khác) trong phút giây lơ đễnh đã ko hiệu đc vì sao cái đèn dầu trên bàn ko dưng lại nhảy xổ xuống đất và tức giận bùng cháy.

Lúc này, Mai Phương đang bước vào cửa lớp. Con Anh Thy liền quay sang nhìn tôi:

-Chúng ta phải thú nhận thôi. Nhưng tế nhị nhé, phải thật tế nhị! (Chúng ta ư? Chúng ta nào? Ai là người đã gây ra tất cả chuyện này chứ?)

Lẽ ra tôi phải rút kinh nghiệm sâu sắc từ vụ "tế nhị" lần trước. Thật kinh khủng, khi Mai Phương vừa đặt mông xuống ghế thí con Anh Thy quay sang nói:

-Chính mình đã làm rớt cái đèn dầu đó! Chính mình đã gây ra vụ bùng lửa trong phòng thí nghiệm. Mình đã làm ngơ khi thấy bạn bị la oan và bị khiển trách trước toàn trường. Chưa kể vụ bồi thường cho phòng thí nghiệm và vụ năm điểm.

Sự "tế nhị" của con Anh Thy làm Mai Phương sốc toàn tập. Nó trợn ngược con mắt, đảo qua đảo lại, rồi đứng tròng. Sau cùng nó mấp máy môi định nói gì đó, nước mắt đã bắt đầu lưng tròng. Rồi một diễn biến ko còn bất ngờ gì mấy, nó bỏ chạy ra khỏi lớp. Cả lớp lại bắt đầu nhao nhao, và tôi lại tìm đc cuốn sách Lịch sử nhìn đắm đuối, như thể từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới h chưa bao h biết ông bà tổ tiên chúng ta đã sống như thế nào.

Có một câu nói thế này:"Chỉ có bạn thân mới nói cho bạn biết khi mặt bạn bị bẩn". Tôi có một câu hay hơn:"Chỉ có bạn thân mới là đứa ko thèm nói gì ngay cả khi nó đã bôi bẩn mặt bạn". Con Anh Thy sau đó đã lững lờ trôi về bàn nó, tiếp tục quẳng cho tôi một cục lơ.

Hồi tôi học lớp sáu, có một con bé cùng lớp rất hay bị bọn đầu gấu bắt nạt. Một hôm, nó bị bọn này bắt ăn một con dế. Con bé ói mật xanh mật vàng. Vẻ sợ hãi tím tái của con bé ấn tượng đến mức bọn đầu gấu quyết định cho nó ăn dế lần thứ hai. Và đó hóa ra là một sai lầm nghiêm trọng. Sau khi ăn phải dế lần thứ hai, con bé bổng dưng cảm thấy nó muốn ăn dế thêm nhiều lần nữa. Nó đã bị "cuồng dế". Thế là bọn đầu gấu quyết định cho con này gia nhập băng nhóm luôn, vì rõ ràng phải ngầu lắm mới trở thành một đứa thích-ăn-dế. Sau đó, nghe đồn con bé đã gây thị phi đến mức băng nhóm ấy hục hặc gây hấn đánh đấm tá lả rồi tan đàn luôn. Thấy ko, đây lắm lí do vì sao ra ko bao h đc đánh đối thủ cùng một chiêu thức sến lần thứ hai!

Chúng tôi lẽ ra cũng ko nên làm cho con Mai Phương phải bỏ chạy ra khỏi lớp lần thứ hai. Vì sau đó nó đã trở nên nguy hiểm khôn lường - một sự tiến hóa khủng khiếp của kiểu người vốn mắc chứng bệnh tâm lý chưa thể lý giải nổi, nay đc cộng hưởng thêm sự trơ lì và bất chấp.

Tối hôm đó, điện thoại của tôi reo. Là Mai Phương. Tôi hết hồn, cứ tưởng nó muốn gặp mẹ để mách vụ tôi và xon Anh Thy rõ ràng là hai đứa bị "khiếm khuyết năng lực tế nhị", đồng thời khuyến cáo mẹ nên gửi tôi đến một lớp học về kĩ năng bạn cùng bàn. Nhưng ko, nó chỉ hỏi tôi ngày mai ăn sáng món gì. Giọng tỉnh bơ. Tôi đáp, cơm tấn sườn.

Sáng hôm sau, bước vào lớp, nó hùng hổ giật phắt hộp cơm tấm sườn của tôi và chìa một hộp khác ra:

-Cái này cũng là cơm tấm sườn nè. Ăn đi!

Và thế là chúng tôi ngồi ăn hộp cơm tấm của-nhau. Nó lại tỏ ra hết sức hạnh phúc. Vào tiết học, nó chồm sang lấy cái hộp bút của tôi, kiểm tra xem trong đó có gì. Sau đó nó gật đầu hài lòng, đưa cho tôi hộp bút của nó:

-Có đầy đủ hết trong này, bút viết gôm...dùng đi!

Và thế lá chúng gọi dùng hộp bút của-nhau. Nó lại rỏ ra hết sức hạnh phúc.

Anh Thy - bạn thân chết tiệt mắc chứng nghi bệnh đã nói đúng. Mai Phương là kiểu người chỉ có thể hãnh phúc khi dùng đồ người khác. Lại thêm bây h nó đã trở thành con bé lớp sáu năm nào của tôi. Ngầu đến mức trở nên điên khùng!

Tôi nhìn Anh Thy đang ngồi ở một dãy bàn. Dường như nó cũng đoán đc chuyện gì đang xảy ra, và tin nổi ko, nó lại uốn miệng thành chữ:" tế nhị, phải thật tế nhị!". Và tôi đã cho nó một cú lườm nguýt phải nói là kinh khủng!

BẠN BIẾT:
Mai Phương này hóa ra còn điên hơn tôi tưởng.
Về sau này, khi tôi đang biên đạo múa cho một tiết mục văn nghệ tham dự lễ chào mừng 20 tháng 11, một hôm nó sang nhà tôi, đúng theo lịch ngày tập nhưng sớm hơn h tập những hai tiếng đồng hồ. Mẹ mở cửa cho nó lên phòng, và nó cứ thế ngồi nhìn tôi...ngủ. Tin nổi ko, ko làm gì cả, ko vớ đại cuốn sách nào để đọc, ko nhặng xị lên đánh thức tôi dậy, ko mở Ipod ra mà nghe nhạc ko lấy điện thoại ra mà chơi game, nó chỉ đơn giản là ngồi đó, nở nụ cười phép lai bị hư mà ngắm nhìn tôi ngủ. Hẳn nhiên là sau đó tôi đã chửi um cả lên, thậm chí quyền riêng tư đc ngủ chảy ke mà ko ai nhìn thấy cũng đã bị xâm hại một cách trắng trợn! Hừ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro