Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là chủ nhật, theo như mọi việc đã bàn thì tối nay tất cả sẽ sang nhà Jeongyeon mở tiệc, đồng thời sẽ tìm cách mà giảng hòa cho Tzuyu và Sana. Từ sáng giờ nó ở nhà chuẩn bị mọi thứ, dì Ann cùng dượng Darryl đang du lịch nước ngoài rồi nên hiện giờ nó sẽ tạm thời là chủ căn biệt thự rộng lớn này.

Để không làm phiền nó chuẩn bị cho bữa tiệc, Nayeon sẽ đi xe nhà mình thay vì gọi nó đến đón như mọi hôm, cũng có 1 điều trùng hợp là ba mẹ nàng cũng có việc phải về Úc gấp nên hiện giờ chỉ còn 2 chị em ở nhà.

"Chú ơi dừng lại ở đây được rồi ạ" .Nayeon bảo tài xế dừng lại ven đường, nàng quyết định sẽ đi bộ vì trên đường tới nhà Jeongyeon có 1 đoạn được trải dài bởi hàng cây xanh rất đẹp, dù gì từ đoạn đó đến nhà nó cũng không quá xa.

Dạo bước trên con đường rợp bóng mát thoải mái này, nàng nhớ lại những kỉ niệm đẹp giữa cả 2 ngay tại đoạn đường này, thì bỗng điện thoại trong túi của nàng reo lên.

"Con chào bác Park ạ" .Nàng lễ phép chào mẹ của Chanyeol.

"Nayeon à? Thằng Chanyeol nhà bác mấy nay không về nhà, liên lạc cũng không được, cháu có gặp nó trên trường không?" .Mẹ Chanyeol sốt sắn hỏi nàng.

Nhắc tới Chanyeol, nàng lại nhớ tới việc lần trước cậu hại Jeongyeon mém mất mạng nên trong lòng cảm thấy giận dữ lắm, nhưng cũng phải nén lại cơn giận mà trả lời bà Park.

"Dạ cháu không gặp cậu ấy, thỉnh thoảng cậu ấy vẫn hay bỏ đi mấy ngày giống vậy mà bác"

"Lần nào đi nó cũng nói trước hết và đều liên lạc được, đằng này không nói năng gì hết, gọi điện cũng không thấy nghe máy" .Xét ra thì cũng tội cho mẹ của Chanyeol, suốt ngày làm việc quần quật không có thời gian về nhà với con cái nên nhiều khi Chanyeol sang nhà bạn bè chơi mấy ngày liền cũng không để ý.

"Bác đừng lo, cậu ấy sẽ trở về thôi, nếu cháu có gặp Chanyeol trong trường thì sẽ báo cho bác biết ạ"

"Vậy thì nhờ cháu nhé, bác lại phải có cuộc họp rồi. Cảm ơn cháu nhiều lắm" .Mẹ Chanyeol nói rồi vội cúp máy.

Cất điện thoại vào túi, Nayeon cảm thấy đúng là Chanyeol nhiều khi khá đáng thương bởi gia đình bận rộn của mình, mấy lần đi chơi thâu đêm cũng chẳng có ai hỏi hạn đến. Và nàng bỗng có 1 cảm giác không lành, dạo này việc mất tích của Kim Da Young vẫn chưa nguôi xuống thì đến việc Chaeyoung cũng biệt tích luôn, giờ thì lại đến Chanyeol, nếu như thật sự mà Chanyeol không hề đi chơi thâu đêm như những lần trước, thì không lẽ đây là 1 vụ mất tích hàng loạt sao?!?!

Bất chợt nàng cảm nhận được có ai đang theo dõi mình, trực giác của dị nhân ngoại cảm nhạy gấp 3 lần các dị nhân khác và nhạy gấp 5 lần so với con người bình thường. Nghĩ đến đây nàng liền bước nhanh hơn và bắt đầu thấy hối hận khi quyết định đi bộ như thế này.

Nhưng rồi nàng phải dừng lại...

Vì trước mặt nàng lúc này là 1 người con trai quen thuộc...

Ánh mắt đó.

Vết sẹo trên cổ!

Là Jason!

Hắn không còn để tóc dài nữa mà đã cắt gọn gàng, không trách sao lần trước ở công viên giải trí nàng không nhận ra hắn. Nhưng điều làm nàng rùng mình ở đây là hắn trông vẫn trẻ như cái đêm ở nhà Jeongyeon vậy, có khi còn trẻ hơn nữa...

Không ổn rồi...

"Ngươi muốn gì?" .Nayeon cẩn thận dò hỏi hắn.

"Nếu cô em không phiền thì có thể đi cùng chúng tôi được không?"

Thận trọng nhìn 1 lượt từ trên xuống, hiện tại thì hắn đang đeo găng tay nên Nayeon tạm yên tâm, miễn sao đừng tiếp xúc trực tiếp với hắn là được, vẫn có thể đối phó được. Mà khoan! Chúng tôi? Không lẽ còn người khác nữa sao???

Các nhánh cây phía trên nàng bắt đầu rung chuyển mạnh và 1 cái bóng to lớn nhảy xuống cạnh Jason. Nayeon run sợ nhìn thứ vừa tiếp đất đó.

Là 1 con sói trắng! Chắc chắn là con sói Lisa đã kể cho nàng nghe! Nàng đã quá bất cẩn và chủ quan rồi. Con sói thật sự rất to lớn, nhe răng nanh nhọn hoắt, ánh mắt đỏ ngầu nhìn như muốn nuốt chửng lấy nàng.

Nayeon quay lưng bỏ chạy, điều khiển vài vật bay ra chắn đường chúng nhưng dường như chả nhằm nhò gì với con sói kia cả. Đúng rồi! Nàng sẽ thậm nhập và điều khiển tâm trí con sói đó! Nhưng chưa kịp làm gì thì bị vấp chân ngã nhào xuống đất, con sói thừa cơ hội nhảy ào về phía nàng mà tấn công, đến nước này thì nàng chỉ biết sợ hãi nhắm chặt mắt lại mà thôi.

1 giây...

2 giây...

3 giây...

Tại sao lại không có chuyện gì xảy ra vậy? Con sói đó không làm gì Nayeon sao? Kinh ngạc mở mắt, nàng nhìn thấy con sói đó đang bị hóa băng trước mặt mình và có người đỡ nàng ngồi dậy từ phía sau.

"Cậu không sao chứ???"

"A Sana! Mình không sao, cảm ơn cậu!" .Nàng mừng rỡ, không ngờ lại gặp Sana ở đây "Mà sao cậu lại ở đây?"

"Thì mình đang trên đường tới nhà Jeongyeon mà. Nhanh lên! Con sói đó sắp phá được băng của mình rồi!"

2 người bắt đầu chạy, con sói đã phá vỡ được băng và tiếp tục đuổi theo. Sana liên tục tạo nên những bức tường băng nhằm chặn con sói lại nhưng không giữ được quá lâu, cả 2 chạy vào 1 con hẻm kể đó, con sói không biết nên chạy vụt qua. Thở phào nhẹ nhõm, Sana vừa bước ra xem thử tình hình thể nào rồi thì liền bị bàn tay ai đó nắm vai giữ lại.

"Không!" .Nayeon không trở kịp, tên Jason đã tháo găng tay ra rồi.

Khắp người Sana truyền đến 1 cơn đau nhức, cảm giác sức lực của mình đang bị rút cạn ra khỏi cơ thể, cô không thể đứng vững nổi nữa, liền khuỵu xuống thở dốc, Jason thấy thế thì mới chịu buông tay ra khỏi người
Sana.

"Sana!"

"Chạy...chạy đi Nayeon!" .Sana đã hoa hết mắt rồi, đầu óc thì choáng váng và tay chân thì rã rời không thể nhấc nổi.

Bỗng Jason cảm thấy cơ thể hắn bị nhấc bổng lên, kinh ngạc nhìn Nayeon đang chỉ tay về phía mình với ánh mắt không thể giận dữ hơn.

"Dám đụng đến bạn của ta! Ngươi chết chắc rồi!"

Nayeon vừa dứt lời, cả cơ thể Jason liền di chuyển và va chạm mạnh vào bức tường bên cạnh, cứ thế liên tiếp vài lần. Cái gì vậy? Theo tìm hiểu thì con nhóc này chỉ mới năng lực cấp 3 thôi, làm sao có thể thực hiện được những thứ như vậy chứ??? Lúc này Jason cứ như 1 con rối nhỏ bé dưới tay Nayeon vậy, và bức tường thì sắp nứt đến nơi rồi nhưng Nayeon vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, kiểu này thì Jason toi chắc rồi!

"Aaa!"

Bỗng Nayeon cảm thấy đau ở phía sau cổ, sau đó là cơn buồn ngủ ập tới và cuối cùng là nàng không còn nhận thức được gì nữa.

.

"XOẢNG!"

Đánh rơi chiếc dĩa đang cầm trên tay, Jeongyeon bỗng cảm thấy lo lắng bất an, cảm giác này chưa bao giờ xảy ra với nó cả.

"Cẩn thận chút chứ!" .Tzuyu bên cạnh liền cúi xuống giúp nó dọn đống dĩa đã vỡ, Tzuyu đã tới từ trưa để phụ nó rồi.

"Tự nhiên mình thấy lo quá"

"Hửm? Sao lại lo? Đó giờ chưa thấy cậu như thế này đấy" Tzuyu đứng dậy và vỗ mạnh vai nó vài cái.

"Không biết nữa, nhưng sao mình có cảm giác Nayeon như đang gặp vấn đề gì đó" .Nó liền lôi điện thoại ra gọi cho nàng, đầu dây bên kia đổ chuông nhưng không có hồi âm.

"Có thể cậu ấy đang trên đường tới cũng nên"

"Cậu thử gọi Sana xem" .Jeongyeon càng ngày càng lo lắng hơn.

"Sao mình phải gọi?" Tzuyu vẫn còn giận Sana lắm.

"Dẹp chuyện giận hờn dùm 1 cái! Gọi cậu ấy đi" .Jeongyeon không nhịn được, cốc đầu Tzuyu 1 cái.

"Rồi rồi! Gọi thì gọi" Tzuyu hậm hực ấn nút gọi cho Sana, nhưng kết quả cũng giống như Jeongyeon vậy, không nhận được hồi âm.

"Mình nghĩ Sana đang lái xe nên không tiện bắt máy, mà cũng còn 1 tiếng nữa mới bắt đầu mà, cứ đợi xem sao" .Tzuyu đều giọng nói, nhưng nghe qua là biết cũng đang lo lắng cho người ta rồi.

"Ừm, đợi thêm 1 lát nữa xem sao" .Jeongyeon cũng hết lựa chọn rồi, còn rất nhiều việc phải chuẩn bị ở đây nữa nên nó chỉ biết hi vọng rằng linh cảm của mình vừa rồi là hoàn toàn sai.

Chứ nếu không thì...










-------------------------------

Vote nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro