CHƯƠNG 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tổng bộ có việc gấp, Hách Tôn mới sáng sớm đã rời khỏi nhà. Không hiểu sao Tô Cẩn Nhi lại có chút lo lắng.
  " Chi____" . Một tiếng thắng xe bén nhọn, xe đình tại tổng bộ Đen mặt đảng.
Cửa xe đóng sầm, một thân ảnh thon dài màu đen bước xuống. Cước bộ nhanh chóng di chuyển trên mặt đất.
" Phanh" một tiếng súng vang lên nổ tung sượt qua cánh tay Hách Tôn. Hách Tôn nhanh chóng né tránh ẩn thân tại kiếng chống đạn mặt sau. Liên tục " Bang bang bang bang" mấy tiếng súng vang lên. Hết thảy đánh ở cửa kính xe và trên khung cửa.
Hách Tôn nguyền rủa một tiếng:
" Shit. Là ai to gan dám ám sát hắn."
Hách Tôn đưa tay vào ngực trái trong túi đem bên trong ẩn núp súng giảm thanh lấy ra.
Lúc này, người của Đen mặt đảng cũng vội vàng lao đến bảo vệ anh.
Sau đó, lại liên tiếp bắn tới vài viên đạn tất cả đều nhắm vào Hách Tôn nhưng không phải vị trí trí mạng. Quan sát tình hình, Hách Tôn bắn trả liên tục. Nhưng đối phương cử đến rất nhiều tay bắn tỉa.
Rất tốt..... lại có kẻ to gan bằng trời như vậy.
Sau một lúc, chung quanh khôi phục bình tĩnh, tựa hồ màn đấu súng vừa rồi chưa từng xảy ra.
Hách Tôn sắc tròng lạnh lùng băng lãnh, đứng lên ở chung quanh nhìn quét một vòng, tối đen mắt càng thêm thâm trầm.
" Thiếu chủ, ngài không sao chứ?"
Mấy cái nam nhân cao lớn tây trang đen đem Hách Tôn đoàn đoàn vây quanh.
" Không việc gì."
Anh đem súng giảm thanh thu hồi. Rồi chậm rãi đi vào tổng bộ. Hai tay nắm chặt hiện ra cả người từ trong ra ngoài tức giận.
Tạ Thiêm nghe tin đuổi tới, tại nhìn thấy Hách Tôn thời điểm bước dài tiến lên:
" Thiếu chủ, cánh tay ngài bị thương, chuyện gì xảy ra."
" Đối thủ chỉ muốn cảnh cáo. Điều tra xem ai lại dám động thủ trên địa bàn của Hách Tôn tôi."
" Vâng. Ngài băng bó vết thương trước đã."
Trong phòng làm việc. Hách Tôn vừa mới bănh bó vết thương xong. Tạ Thiêm cũng tiến vào:
" Thiếu chủ, đã đem viên đạn đi kiểm tra đo lường. Đây là đạn ở chợ đen. Như vậy sát thủ cũng chỉ được thuê từ chợ đen."
" Tình hình bên Hách Minh như thế nào?"
" Hách Minh gần đây chủ yếu chú tâm vào việc tổ chức tiệc đính hôn. Hoàn toàn không thấy động tĩnh."
Nghĩ nghĩ Tạ Thiêm liền nói:
" Thiếu chủ, để tôi đi theo bên cạnh ngài. Phía bên Tô tiểu thư đã có Lập Ưng. Địch ở trong tối. Ngài cũng nên bảo vệ tốt chính mình."
" Yên tâm."
---------------------
Trên đường về nhà.
Tạ Thiêm lái xe chở Hách Tôn. Cánh tay anh bị thương tương đối nặng.
Chiếc xe dần dần đi qua một khúc quanh, Hách Tôn liền có dự cảm không lành. Hách Tôn vội ra lệnh cho Tạ Thiêm:
" Nhảy xuống xe mau!"
" Phanh" "Rầm"
Chiếc xe nổ tung.
Tạ Thiêm nhanh chóng tiến đến đỡ lấy Hách Tôn.
" Thiếu chủ, ngài có sao không?"
" Không sao."
Tạ Thiêm tức giận lên tiếng:
" Mẹ kiếp! Để tôi biết là ai làm thì tôi sẽ cho hắn sống không bằng chết."
" Dám sử dụng đại bác ở trung tâm thành phố như vậy. Chắc chắn phải là người có thế lực."
" Tôi sẽ điều tra ngay lập tức."
" Được rồi. Trước tiên về nhà đã."
-----------------
Buổi tối về nhà. Tô Cẩn Nhi liền nhìn thấy Hách Tôn bất thường. Quần áo xốc xếch. Cánh tay anh hoạt động rát khó khăn. Thấy Tô Cẩn Nhi cứ nhìn chằm chằm mình. Hách Tôn nghi hoặc hỏi:
" Em sao vậy?"
" Quần áo anh bị sao vậy? Cánh tay nữa. Đưa em xem."
" Tay anh đâu có gì đâu."
" Anh còn nói dối em làm gì?"
Vừa nói Tô Cẩn Nhi vừa vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay anh. Cô thấy có cái gì nhơn nhớt dính vào tay mình. Đưa tay lên nhìn một màu đỏ tươi.
" Anh bị thương"
Hách Tôn vỗ vỗ nhẹ tay Tô Cẩn Nhi:
" Không sao. Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Anh đã băng bó rồi."
Tô Cẩn Nhi đột nhiên nghiêm túc:
" Không được."
Sau đó cô vén tay áo của anh lên. Máu đã nhuộm đỏ cả miếng băng. Thấy vậy cô lập tức lấy hộp cứu thương ra. Chỉ mới ở đây một thời gian vậy mà Tô Cẩn Nhi đã quen thuộc tất cả mọi thứ trong nhà. Hách Tôn nghĩ Tô Cẩn Nhi lúc này rất ra dáng nữ chủ nhân cũng như cô vợ nhỏ.
Tô Cẩn Nhi mở lớp băng gạc ra vết thương đã bị nứt ra có lẽ là do lúc Hách Tôn nhảy xuống xe. Tô Cẩn Nhi tỉ mỉ băng bó vết thương cho Hách Tôn, rồi hỏi:
" Anh phải cẩn thận chứ. Đừng để mình bị thương em sẽ rất lo lắng. Nhung mà ai lại có thể có năng lực làm anh bị thương."
" Em yên tâm đi. Anh đã điều tra rồi. Anh cũng sẽ cẩn thận."
" Hay là anh để Tạ Thiêm với Lập Ưng theo sát anh. Như vậy em sẽ đỡ lo lắng hơn."
Hách Tôn cốc nhẹ lên trán Tô Cẩn Nhi:
" Ngốc! Em nghĩ hai người bọn họ thân thủ bằng anh?"
Tô Cẩn Nhi cười cười nhưng trong mắt lại không dấu được vẻ lo lắng.
" Được rồi. Chúng ta đi ngủ thôi."
------------------
Hoa Hồng đã ở đây vài ngày, ngoại trừ lúc đem cô đến đây. Hách Tôn chưa bao giờ đến thăm cô. Hoa Hồng bắt đầu đứng ngồi không yên. Cầm lấy điện thoại, bên kia rất nhanh có người bắt máy:
" Hoa Hồng, giò này gọi tôi có chuyện gì?"
" Hi Hi, cậu giúp tôi hỏi Mặc Thiếu Thiên số điện thoại riêng của Hách Tôn được không?"
" Hách Tôn thúc thúc? Để làm gì?"
" Được hay không được? Dứt khoát."
" Ok. Chị chờ tôi một lát."
Nói vài câu với Hi Hi xong. Hoa Hồng nắm chặt điện thoại trong tay. Hi Hi nhanh chóng gởi lại cho cô một tin nhắn. Hoa Hồng mừng rỡ. Cô vội bấm số điện thoại của Hách Tôn. Không biết khi nghe người gọi đến là cô. Anh sẽ nghĩ gì. Tim Hoa Hồng bất giác đập nhanh hơn.
Hách Tôn đang làm việc liền nhìn thấy điện thoại có số lạ gọi đến.
Anh nhíu mày nghi hoặc, chậm rái nghe máy.
" Hách Tôn, là em."
" Cô gọi tôi có việc gì sao?"
Hách Tôn nghe thấy là Hoa Hồng có chút trầm tư. Anh không kiên nhẫn trả lời.
" Không có việc chẳng lẽ không thể gọi anh sao?"
" Tôi bận"
Nghe Hách Tôn nói chuyện xa cách với mình. Hoa Hồng có chút nặng lòng. Đang khi Hách Tôn định tắt máy Hoa Hồng vội nói:
" Khoan đã. Em muốn gặp anh."
" Được."
Hách Tôn nhanh chóng đáp ứng khiến Hoa Hồng rất bất ngờ. Một lát sau hai người mang hai tâm trạng khác biệt đối diện nhau.
Hoa Hồng phi thường cao hứng, Hách Tôn cuối cùng cũng chịu gặp cô. Hách Tôn thì ngược lại, anh cảm thấy nên giải quyết một lần với Hoa Hồng tránh dây dưa thêm nữa.
" Em nhớ anh. Từ lúc ở sân bay anh đã nói chúng ta sẽ gặp lại. Cuối cùng nó cũng tới."
Hoa Hồng không tự chủ được có chút khẩn trương. Cô trước nay chưa từng nghĩ mình sẽ vì một người đàn ông mà nói ra mấy lời như vậy.
" Hoa Hồng. Chuyện ở sân bay xem như chưa từng xảy ra đi. Lúc đó, là tôi mạo phạm cô, khiến cô hiểu lầm. "
" Nói như vậy là có ý gì?"
" Ý trên mặt chữ. Khi đó tình huống ngoài ý muốn mới đem cô ra làm lá chắn. Chuyện cần nói tôi đã nói xong. Tôi đi trước."
Hách Tôn không thèm nhìn Hoa Hồng lấy một cái. Đứng lên chuẩn bị rời đi.
" Anh nghĩ Hoa Hồng tôi dễ chọc như vậy. Nói một câu hiểu lầm liền xong chuyện? Nào có chuyện dễ như vậy?"
Hoa Hồng hai bàn tay nắm chặt thành quyền, khuôn mặt ửng đỏ vì tức giận. Cô ta gằn lên từng tiếng.
Hách Tôn nhìn chằm chằm Hoa Hồng. Khuôn mặt không lộ chút biểu tình gì. Anh lạnh nhạt nói:
" Tùy cô." Sau đó liền rời đi.
Hoa Hồng nhìn theo bóng lưng anh tức giận hét lớn.
" Khốn kiếp Hách Tôn, tôi sẽ không từ bỏ anh đâu. Hoa Hồng tôi một khi nhìn trúng thứ gì thì tuyệt đối sẽ dành cho bằng được. Anh cứ chờ đấy."
Tựa như không nghe thấy Hách Tôn vẫn như cũ duy trì cước bộ của mình. Nếu không phải nể mặt Leo và Hi Hi anh còn lâu mới đến đây nghe Hoa Hồng lải nhải nhiều như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro