CHƯƠNG 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng trước.
Bệnh viện X, thành phố A
" Phong thiếu, đã chuẩn bị xong."
Phong Dực Thừa gật gật đầu.
Lưu bác sĩ cũng đã chờ sẵn tại bệnh viện. Nhìn thấy Phong Dực Thừa đem người tới không nhịn được nhanh chóng tiến lên:
" Tâm Tâm, sao bây giờ mới đến a."
Tưởng Tâm liếc Lưu bác sĩ nói:
" Lão Lưu, lâu rồi không gặp"
" Tâm Tâm, mau chóng đưa bệnh nhân đến kiểm tra. Thật sự là chờ không được a. Tình huống của bệnh nhân này rất đặc thù."
Sau khi kiểm tra cho bệnh nhân, Lưu bác sĩ liền nói:
" Bệnh nhân hiện đang mang thai, không thích hợp phẫu thuật. Viên đạn này thời gian tới sẽ không gây ảnh hưởng cho bệnh nhân. Nhưng nếu để thời gian dài sẽ áp lên dây thần kinh thị giác và gây ra những cơn đau đầu dữ dội. Tôi sẽ liên lạc với chuyên gia của Mĩ quốc. Tạm thời phải chờ đến lúc sinh em bé trước."
Tưởng Tâm hiểu ý của Lưu bác sĩ nên gật gật đầu.
Lưu bác sĩ lại nói:
" E rằng thai nhi sẽ có một chút ảnh hưởng."
---------------------------
Nửa năm sau.
Bệnh viện X, thành phố A.
Ngoài cửa phòng phẫu thuật Phong Dực Thừa vội vàng tiến tới hỏi Phong Âm và Tưởng Tâm:
" Như thế nào?"
" Triệu bác sĩ đang phẫu thuật để lấy đứa bé ra. Hai ngày nữa chuyên khoa bên Mĩ sẽ đến đây hội chuẩn cho cô ấy."
Tưởng Tâm nghiêm túc trả lời.
" Ca, Tâm tỷ. Thật sự hồi hộp a. Không biết bảo bảo trông như thế nào?"
Phong Âm vui vẻ nói.
Nhìn Phong Âm như vậy. Phong Dực Thừa và Tưởng Tâm đều không nhịn được cười.
Lúc này, y tá từ phòng phẫu thuâtn bước ra trên tay ôm một đứa bé, nói:
" Chúc mừng là một bé trai."
Phong Dực Thừa, Tưởng Tâm, Phong Âm đều vây quanh đứa bé nhìn. Phong Âm không nhịn được cảm thán:
" Hảo khả ái a..."
Như nhớ đến điều gì. Tưởng Tâm đột nhiên lên tiếng:
" Tại sao đứa bé không khóc?"
Vừa lúc Triệu bác sĩ cũng từ phòng phẫu thuật bước ra nghe thấy câu trả hỏi của Tưởng Tâm liền trả lời..
" Trước hết nên đưa bé đến làm kiểm tra. Chúng tôi nghi ngờ dây thanh quản của bé bị tổn thương."
Phong Dực Thừa, Tưởng Tâm, Phong Âm đưa mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt không dấu được sự lo lắng. Không biết có phải vì cô gái ấy khá giống Phong Ngôn hay không? Mà cả Phong Âm và người lãnh đạm như Phong Dực Thừa đều cảm thấy cô gái ấy rất giống người thân.

Đột nhiên một y tá khẩn trương chạy ra từ phòng giải phẫu la lớn:
" Không xong, tình trạng của sản phụ đang nguy kịch."
Tất cả mọi người đều chấn kinh rồi. Tưởng Tâm phản ứng lại đầu tiên vội vàng tiến phòng phẫu thuật nhưng cũng không quên dặn dò Phong Dực Thừa:
" Nhanh gọi lão Lưu"

Phòng phẫu thuật bên trong. Bệnh nhân đang rơi vào trạng thái nguy kịch, các chỉ số cho thấy tình trạng thật không ổn.
Lưu bác sĩ cũng tiến phòng phẫu thuật nhìn Tưởng Tâm lên tiếng hỏi:
" Tình huống như thế nào?"
Tưởng Tâm lắc lắc đầu:
" Rất không ổn."
" Hiện tại không thể chờ Mĩ quốc bên kia. Tâm Tâm, cô tin tôi sao?"
Tưởng Tâm kiên định gật đầu:
" Tôi tin anh."
Lưu bác sĩ đến bên cạnh bệnh nhân thì thầm vào tai cô. " Cố lên. Con trai cô đang chờ."
Đây là lần đầu tiên Lưu bác sĩ phẫu thuật một ca khó đến như vậy. Hít một hơi thật sâu. Anh quay sang nói với y tá:
" Tiến hành."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Lưu bác sĩ cùng bệnh nhân chiến đấu với tử thần. Cuối cùng cũng thành công kết thúc.
Lưu bác sĩ nhìn Tưởng Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Tâm cũng hào phóng tặng cho Lưu bác sĩ một nụ cười mê hoặc.
Hai người vừa trao đổi vừa rời khỏi phòng phẫu thuật.
Ngoài cửa, Phong Âm nhanh chóng tiến lên hỏi Tưởng Tâm:
" Tâm tỷ, như thế nào?"
" Yên tâm, tình hình đã kiểm soát được."
Lưu bác sĩ cũng nhìn Phong Dực Thừa và Phong Âm gật gật đầu:
" Đúng vậy, bệnh nhân sẽ tỉnh lại trong thời gian sắp tới. Nhưng e là viên đạn sẽ gây ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy rất nhiều."
Nghe vậy Phong Âm liền nói:
" Lưu ca ca, tỉnh lại là tốt rồi."
Mọi người đều nhìn nhau mỉm cười. Đúng vậy, chỉ cần còn sống thì tốt rồi.
----------------------------
Bắc Mĩ.
" Hách Tôn! Hách Tôn! Tỉnh dậy"
" Cẩn Nhi, là em sao?"
" Là em, anh mau tỉnh dậy đi."
Hách Tôn cố gắng mở mắt tỉnh dậy nhưng đôi mắt anh như có vật gì đó rất nặng đè lại không cách nào có thể mở ra.
" Anh không mở mắt ra được."
Tô Cẩn Nhi mỉm cười nhìn anh
" Anh làm được. Cố lên."
" Tạ Thiêm, nhanh cậu tới nhìn xem có phải tay Thiếu chủ vừa động đậy không?"
Lập Ưng không kìm được kích động lôi kéo tay Tạ Thiêm nói.
Tạ Thiêm vỗ vỗ tay Lập Ưng để cậu bình tĩnh lại. Sau đó, nhấn chuông gọi bác sĩ.
Viện trưởng bệnh viện cùng hàng loạt bác sĩ hàng đầu nhanh chóng xuất hiện tại phòng bệnh.
Thấy bác sĩ kiểm tra xong cho Hách Tôn. Lập Ưng liền vội vàng lên tiếng hỏi:
" Thế nào?"
" Hách thiếu đã có dấu hiệu muốn tỉnh lại. Rất nhanh ngài ấy sẽ tỉnh."
Không màng đến còn rất nhiều người ở đây. Lập Ưng ôm chầm lấy Tạ Thiêm vui mừng như một đứa trẻ.
" Thật tốt quá."
Mọi người thấy vậy liền yên lặng rút lui khỏi phòng bệnh.
Tạ Thiêm liền lên tiếng trêu chọc Lập Ưng:
" Sao cậu không chịu thừa nhận, cậu thích tôi đúng không?. Dạo này cậu thường xuyên ăn đậu hũ của tôi lắm đó."
Nghe Tạ Thiêm nói vậy Lập Ưng mới phản ứng lại liền đẩy mạnh Tạ Thiêm ra.
Bất ngờ bị đẩy mạnh. Tạ Thiêm lui về phía sau vài bước, lẩm bẩm:
" Thật phũ phàng."
" Tạ... Thiêm, Lập.... Ưng, hai... cậu... thật ồn ào."
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng nói. Tuy còn suy yếu, khàn đặc nhưng vẫn mang sự uy nghiêm.
Lúc này, Tạ Thiêm và Lập Ưng phản ứng vội nhìn về phía giường bệnh. Thiếu chủ quả nhiên là thiếu chủ. Bác sĩ vừa nói như vậy anh nghĩ ít nhất vài ngày ngài ấy mới tỉnh lại. Không ngờ ngài ấy đã tỉnh lại rồi.
" Thiếu chủ, rốt cuộc ngài cũng chịu tỉnh lại rồi. Ngài không biết mọi người lo lắng như thế nào đâu."
Vừa nói Lập Ưng vừa rót cho Hách Tôn một cốc nước.
Nhìn ra cửa sổ, thấy sắc trời đã tối. Hách Tôn liền hỏi:
" Bây giờ là mấy giờ rồi?"
" Thiếu chủ, bây giờ là 8 giờ tối." Tạ Thiêm lên tiếng trả lời.
" Tôi đã hôn mê bao lâu?"
" Nửa năm." Tạ Thiêm và Lập Ưng đồng thanh trả lời.
Nửa năm? Anh đã hôn mê lâu như vậy.
" Việc tìm kiếm cô ấy như thế nào?"
Lập Ưng và Tạ Thiêm đưa mắt nhìn nhau đều đượm buồn lắc lắc đầu.
" Vẫn đang tiếp tục tìm kiếm, nhưng không tìm thấy bất cứ tung tích nào."
" Bên phía lão gia tử chúng tôi vẫn đang theo sát. Nửa năm nay, ông ta không có hành động gì khác thường. Còn về Hách Minh. Thiếu chủ, thật xin lỗi. Chúng tôi không tìm được. Hắn ta dường như bốc hơi khỏi nhân gian."
Nghe Tạ Thiêm báo cáo tình hình. Hách Tôn gật gật đầu
" Thời gian qua hai cậu vất vả rồi. Trở về nghỉ ngơi đi."
Lập Ưng vội nói:
" Thiếu chủ, tôi sẽ ở lại đây chăm sóc ngài."
" Không cần. Tôi muốn yên tĩnh một mình. Hai cậu trở về đi."
Hai người đành phải im lặng rời khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi phòng bệnh, Lập Ưng thúc thúc Tạ Thiêm:
" Cậu có cảm thấy lần này Thiếu chủ tỉnh lại có cái gì đó đang dần biến hóa không?"
Tạ Thiêm gật gật đầu:
" Xa cách hơn."
Lập Ưng đánh mạnh vào vai Tạ Thiêm:
" Đúng. Xa cách chính là cái từ này."
Tạ Thiêm vỗ vai Lập Ưng nói:
" Về nghỉ ngơi đi. Cho Thiếu chủ một chút thời gian."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro