CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhắc đến Hách gia chính là gia tộc lớn nhất ở Bắc Mĩ, đã tồn tại được hơn ba đời. Người đứng đầu Hách gia hiện tại chính là Hách Liên Thành cũng chính là ông nội của Hách Tôn. Hách lão gia tử có hai người con, đại nhi tử là Hách Đông cha của Hách Tôn và một cô con gái là Hách Oanh. Đáng tiếc hai người này đều đã chết. Vì vậy, người danh chính ngôn thuận thừa kế Hách gia là Hách Tôn. Tuy nhiên mọi người đều đồn đại rằng mối quan hệ giữa Hách Tôn và Hách Liên Thành không tốt. Ông ta chỉ cưng chiều cháu ngoại là Hách Minh và Hách Ninh. Nhưng nói cho cùng thực hư như thế nào cũng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.
  Chiếc xe dừng trước một tòa lâu đài sang trọng. Tô Cẩn Nhi chỉ đành trơ mắt nhìn chiếc xe Bently kia khuất xa tầm mắt. Vì đây là khu nhà cao cấp nên cô không thể nào tiến vào được.
" Thiếu gia, lão gia đang đợi ngài ở hậu viện"
" Hậu viện"
Hách Tôn có chút kinh ngạc. Từ trước tới nay, lão già đó chưa từng bàn chuyện với anh ở hậu viện, lần này không biết ông ta định giở trò quỷ gì?
Hách Dạ một mực giữ sự trầm mặc của mình, không muốn giải thích gì nhiều. Hách Dạ đưa tay làm một tư thế cung kính mời Hách Tôn đi về phía hậu viện.
Hách Tôn vừa đi đến hậu viện đã nghe thấy giọng nói của Hách Liên Thành tràn đầy hòa ái nói:
" Vy vy, mấy ngày nay nếu không nhờ cháu đến bầu bạn cùng lão già này thì ta thật sự rất cô đơn a..."
" Hách gia gia, người đừng nói vậy, cháu rất thích nói chuyện phiếm với người mà."
" Haha, Vy vy thật ngoan nha. Bây giờ thế hệ trẻ không còn ai thích nói chuyện với mấy lão già như ta"
Hách Tôn đứng nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng dâng lên một cỗ khinh thường cùng chế giễu. Hách Liên Thành xưa nay chưa từng nói chuyện vui vẻ với anh như vậy. Nhưng cô gái kia lại khiến ông ta tỏ thái độ như vậy. Lý do chỉ có một, cô gái kia có giá trị lợi dụng cao với Hách Liên Thành.
   Chỉnh sửa lại y phục, Hách Tôn tiến đến lên tiếng gọi Hách lão gia tử:
"Gia gia, người gọi con đến gấp như vậy có chuyện gì sao?"
Hách Liên Thành niềm nở gọi Hách Tôn đến gần mình:
" Tôn nhi, tới đây để ta giới thiệu với con một người"
Hách Tôn nhìn lão gia tử đột nhiên niềm nở thân thiện với anh liền hừ lạnh trong lòng. Chắc chắn lão già này đang muốn tính kế gì với anh. Tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Hách Tôn vẫn tỏ ra là đứa cháu nghe lời và hiếu thuận. Hừ... để xem ai diễn tốt hơn.
Anh mỉm cười cung kính ngồi xuống bên cạnh Hách Liên Thành.
Hách Liên Thành ngoài cười nhưng trong không cười giới thiệu Thẩm Tùy Vy cho Hách Tôn:
" Tôn nhi, đây là Thẩm Tùy Vy tiểu thư cháu gái duy nhất của Thẩm gia gia. Lúc hai đứa còn nhỏ, con thường xuyên nói lớn lên sẽ kết hôn cùng Vy Vy."
Nghe Hách Liên Thành nói vậy. Thẩm Tùy Vy thẹn thùng đỏ mặt lãng tránh ánh nhìn của Hách Tôn.
Còn Hách Tôn thì trong lòng tràn đầy khinh thường lão già chết tiệt này lại lấy lời nói lúc anh hai tuổi ra để muốn anh kết hôn với cái núi silicon này sao? Dù nghĩ vậy nhưng Hách Tôn cũng lễ phép thân sĩ đứng dậy nắm tay hôn nhẹ lên mu bàn tay Thẩm Tùy Vy nói:
" Thẩm tiểu thư, rất vui được gặp cô"
Thẩm Tùy Vy cũng vội vàng đứng dậy thể hiện là một tiểu thư gia giáo quý tộc mang theo chút cao ngạo tự mãn mỉm cười đáp lại Hách Tôn:
" Hách tiên sinh đã lâu không gặp"
Thấy hai người bọn họ có vẻ tương đối cần thời gian để tìm hiểu nhau. Hách lão gia tử bèn đề nghị:
" Tôn nhi, cũng sắp đến buổi tối rồi. Con nên dẫn Vy vy ra ngoài ăn tối đi. Người trẻ thì nên đến chỗ thích hợp chứ ở chỗ của gia gia Vy vy sẽ cảm thấy không thoải mái."
" Gia gia, ngài đừng nói vậy, Vy vy rất thích ăn tối cùng gia gia."
Thấy vậy, Hách Tôn lúc này cũng kịp thời lên tiếng:
" Thẩm tiểu thư, nếu gia gia đã nói vậy chúng ta cũng nên nghe theo ý gia gia"
  Sau đó, Hách Tôn cùng Thẩm Tùy Vy rời khỏi Hách trạch.
  Lúc này ngoài cổng, Tô Cẩn Nhi cũng chờ đợi Hách Tôn đến mức sốt ruột cô đang nghĩ có khi nào anh ngủ lại tại đây không. Đang dự tính rời đi tìm chỗ nghỉ ngơi thì cánh cổng mở ra. To Cẩn Nhi liền nhìn thấy bên cạnh tay lái của Hách Tôn ngồi một người phụ nữ. Cô ta dường như không có xương sống cả người dính chặt vào Hách Tôn.
  Tô Cẩn Nhi cảm thấy kì quái. Nếu Hách Tôn thích Hoa Hồng thì cô còn có thể chấp nhận, nhưng mà cái người đang cùng Hách Tôn là ai??? Chưa đánh bại được đối thủ này thì đối thủ khác đã tới. Hách Tôn thật là có nhiều hoa đào mà. Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Tô Cẩn Nhi giật mìn nhận ra chiếc xe của Hách Tôn đã cách cô quá xa. Tô Cẩn Nhi liền bảo tài xế đuổi theo may cô thông minh biết ở đây rất khó bắt xe nên đã trả thêm tiền để đợi cùng cô.
  Hách Tôn mặc dù phát hiện có chiếc xe theo mình nhưng anh không có ý định cắt đuôi. Anh biết chỉ có một người mới có lá gan theo anh đi đến tất cả các địa phương như vậy. Nếu để Tô Cẩn Nhi nhìn thấy anh và Thẩm Tùy Vy bên nhau cũng tốt. Biết đâu cô sẽ thấy khó mà lui. Tô Cẩn Nhi thật sự không cùng một thế giới với anh.
   Thẩm Tùy Vy bỗng nhiên lên tiếng:
" Hách tiên sinh, chúng ta vào nhà hàng này như thế nào?"
" Được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro