Chương 6: Tiểu ma vương là hoa sen trắng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rừng Xám
Thạch động, nơi trú nggụ của Số 2.
- Aaaaa!!!
Tiếng la như bị lột da róc thịt của Niên phá ra rồi im bặt. Lặng im nghe tiếng thở nặng nề kìm nén bên trong, Số 2 buông ra Quạ nhỏ đang gấp đến xoay tròn, tiếp tục làm nhiệm vụ bảo vệ.
Sau khi mang tên Sơ luyện giả kia về, Niên liền đóng cửa bắt đầu tu luyện. Trong căn phòng đá kia thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng kêu la thảm thiết rồi nén lại ngay, cả phòng ồ ồ tiếng thở dốc, Số 2 biết rõ khi mới bắt đầu tu luyện không đau đến hét lên mới là lạ, nên chỉ ngăn bên ngoài quấy rầy, còn lại phải trông chờ vào sức chịu đựng của Niên thôi.
Quạ nhỏ thật sự rất lo lắng, đi đi lại lại xoắn hết cả lên, nhưng có Số 2 đứng ngay ngoài cửa, nó cũng chỉ biết yên lặng nghe từng động tĩnh bên trong rồi trút giận vào tên truyền nhân Phù Vân Phái, lúc băng bó vết thương động tác không hề có một chút xót xa nào, chọc đối phương cũng phải hét lên đau đớn như Tiểu ma vương mới chịu.
Bên trong thạch thất, cả không gian nhuốm đậm mùi máu tanh nồng, trên giường đá chỉ có một bức tượng máu trong tư thế ngồi thẳng, từng tiếng nghiến răng kiềm nén cùng tiếng rên rỉ nhỏ thông báo rõ ràng đây là một người sống.
Nếu hỏi Niên cảm giác lúc này, chính là chết đi sống lại. Ý niệm chiếu rõ trong thân thể, Niên nhìn thấy các mạch máu trong người mình từ từ nổ tung, từng đốt xương cũng đang bị mài mòn, lục phủ ngũ tạng cũng đang bị lửa thiêu dữ dội, đây là tu luyện? Rõ ràng là đang tự phá huỷ mình!

Máu từng chút từng chút theo lỗ chân lông thấm ra ngoài, tạo thành một lớp sừng bao bọc lại cơ thể. Rồi da tay da chân cũng nứt ra. Bây giờ Niên nào có giống con người? Chân chân chính chính là một bãi thịt nát! Vậy mà ý thức vẫn còn tỉnh táo để nhận từng cơn đau đớn, Niên quả thật rất khâm phục bản thân mình. Ma khí vẫn theo vòng tuần hoàn đi khắp nơi trong cơ thể, đi đến đâu thôn phệ đến đó, phá hoại đến đó, sau khi Ma khí đi qua chỉ để lại một đống hỗn độn hoang tàn. Theo sự vận hành của công pháp, căn phòng bằng hắc thạch đen bóng dần mất đi màu sắc của mình, màu đen nhạt dần rồi thành màu trắng, năng lượng tinh thuần theo mắt thường nhìn thấy cuốn thành một vòng xoáy nhỏ, cuồn cuộn tiến vào người Niên, chuyển hoá thành Ma khí. Trong khung cảnh phá hoại hoang tàn, từng tia huyết mạch đỏ trong như ngọc thạch tạo ra, lấm tấm như bụi rải khắp cơ thể, không ngừng tái tạo lại sự sống, toát ra sinh cơ nồng đậm, dần dần thuần phục Ma khí đang tung hoành. Có điều, tốc độ phá thì nhanh, nhưng tốc độ chữa lành vẫn vô cùng chậm rãi, giống như bỏ đói bỏ khát mấy tháng trời, chỉ cho cầm hơi một giọt nước, miễn ngươi đừng chết thôi.

Thỉnh thoảng những hạt máu kia cũng bị Ma khí phá huỷ, rồi lại có những hạt mới hình thành, một quá trình đào thải tái tạo tự nhiên trong cơ thể cứ thế chậm rãi hoạt động, mà đau đớn, cũng không hề giảm đi chút nào...

Cứ như vậy suốt năm ngày.

Quạ nhỏ cứ ngồi chống cằm ngay cửa động, Số 2 đứng lẳng lặng canh gác, và tên Sơ luyện giả của phái Phù Vân đã tỉnh yên lặng nằm trên đống rơm trải giường, sự chú ý của cả ba tập trung vào hơi thở từ nặng nhọc vừa chuyển thành nhẹ nhàng rồi thu liễm mọi khí tức trong thạch thất đóng kín kia, vòng xoáy năng lượng không ngừng hấp thu tinh hoa cũng ngừng lại. Số 2 cùng Quạ nhỏ thở phào nhẹ nhõm, kẻ còn lại thì đưa mắt tò mò lẫn đề phòng nhìn cửa động nặng nề mở ra, một dáng dấp cao gầy chầm chậm xuất hiện.

Tuấn mỹ bức nhân, suối tóc đen tuỳ ý xõa dài, con  ngươi thăm thẳm như đêm đen, khoé môi mỏng hơi cong lên, tóc mai loà xoà che đi phần nào gương mặt tinh tế, hắn đưa ngón tay vén đi vài sợi đen che tầm mắt, âm thanh đặc quện không giấu được vui sướng nồng đậm:

- Đột phá rồi.

- Chúc mừng Tiểu chủ.

Số 2 mừng rỡ nói, năm ngày đột phá Tĩnh Luyện kỳ, so với Ma vương cực phẩm thiên phú cũng chỉ có hơn chứ không kém.

Niên bây giờ so với trước kia cao lên không ít, nếu trước kia chỉ đến mũi Số 2 thì hiện tại đã cao hơn một bàn tay, tuy dáng người vẫn gầy nhưng săn chắc tràn đầy lực lượng, giống như từ một thiếu niên choai choai lột xác thành thanh niên chững chạc vậy. Quạ nhỏ tròn mắt nhìn Niên một lúc lâu, mới giật mình hoàn hồn, hai ba bước xáp đến gần xem xét:

- Công pháp tu ma này thật bá đạo, tuy ta biết nhập ma sẽ có lợi ích mỹ hoá vóc dáng cùng dung mạo, nhưng mỹ hoá đến mức độ này quả thật hiếm có rồi... làm sao có thể như vậy??? Làn da này... trắng đến như vậy để làm gì??? Giờ lại cao như vậy... vốn dĩ Tiểu ma vương ngài rất soái rồi, không cần đẹp hơn nữa đâu... vẻ ôn nhu tĩnh lặng đâu rồi??? Khí chất tà mị sát phạt này là sao... trả Tiểu ma vương đại nhân hiền lành đây...

Niên đưa tay vò đầu Quạ nhỏ lúc này đã thấp hơn mình một khoảng lớn, cười nhẹ nhàng khoe răng khểnh:

- Trông ta bây giờ đẹp trai lắm à?

Số 2 gật đầu, Quạ nhỏ gật lia lịa. Niên hài lòng, cảm thấy cơn đau phải chịu mấy ngày qua là xứng đáng, thật sự đau đến sắp ngất đi được. Cũng không biết sao cả người tan thành bãi máu rồi mà vẫn có thể thở có thể rên.
Ngón tay chạm lên mi mắt trái, bây giờ có thể nhìn thấy được, không khác mắt thường là bao. Ai mà nghĩ đến Ma lực tích trữ trong người của Vương tộc huyết mạch đều tập trung ở mắt trái chứ, sau này Ma đan mà kết thì cũng ở đây, chứ không phải vị trí linh hải như người khác. Ban đầu hắn bị mù tạm thời là do chưa biết điều khiển Ma khí trong cơ thể, để nó tụ tập làm tắc nghẽn thôi.
Chợt phát hiện một ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn mình, Niên mới ngẩng đầu lên nhìn lại. Không ngoài ý muốn nhìn thấy tên Sơ luyện giả của Tiên giới mà mình nhặt về.
Thong thả bước đến bên cạnh giường đá, đánh giá khuôn mặt đã lau sạch máu một phen, Niên cong môi:
- Không ngờ đi dạo một vòng lại nhặt được một tiểu mỹ nam.
- Ngươi là Ma vương?
Kẻ được nhặt về nắm chặt bội kiếm, đề phòng nhìn Niên.
- Ta là Tiểu ma vương, hỏi thật dư thừa. Lời nói với ta, ngươi còn nhớ chứ?
Niên không sao cả ngồi xuống giường, tà tà hỏi, Số 2 không tiếng động đến đứng sau lưng Niên, Quạ nhỏ tìm một phiến đá ngồi, đưa mắt nhỏ nhìn cuộc đối thoại.
- Ta gọi Mạc Thiên, đừng gọi ta kiểu đó. Lời ta nói... Ta nhớ rõ... Nhưng ta muốn hỏi.
Thiếu niên kia nhíu đôi mày kiếm, trầm giọng:
- Có phải bán linh hồn cho Ma tộc... Sẽ bị vĩnh viễn đọa ma, bù lại tu vi tăng vọt?
- Hửm? Ngươi khao khát sức mạnh? Muốn trả thù?

Một kẻ bị hại đến suýt chết thì có vẻ chỉ mong muốn thế thôi nhỉ? Niên cười cười:

- Tiên giới các ngươi hai trăm năm không nhìn thấy Ma tộc, đến điều cơ bản này cũng đã truyền sai rồi.

- Ký kết khế ước bán linh hồn, chính là nguyện ý giao tu vi cùng tính mạng của mình cho Ma nhân, hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh, nhưng không bắt kẻ ký khế ước phải đoạ ma. Tu vi tăng vọt thì có, nhưng phải dựa vào khế chủ, chỉ khi tu vi của khế chủ cao hơn linh hồn, thì mới có hiệu quả tăng tu vi. Và khi khế chủ tăng tiến tu vi, linh hồn sẽ nhận được lợi ích tăng phúc.

Nhận được ánh mắt của Niên, Số 2 giải thích.

- Sở dĩ kẻ ký khế ước hầu hết đều đoạ ma, là vì thường đi chung với khế chủ Ma tộc, từ đó buông thả tâm ma mà sa đoạ.

- Mạc Thiên hửm? Điều kiện khế ước ngươi đưa ra ta đã thực hiện, ngươi nghĩ sao?

Ma tộc nổi tiếng với việc dùng điều kiện hấp dẫn khiến người khác đoạ ma, làm tay sai cho mình. Vào lúc Ma đạo thịnh hành, khế ước là điều cơ bản mà một đứa trẻ lên ba cũng biết, dùng linh hồn của bản thân làm vật trao đổi, yêu cầu khế chủ làm giúp mình điều kiện, sau khi điều kiện thực hiện xong, khế ước tuỳ lúc sẽ được ký kết. Nếu phản bội, linh hồn sẽ bị vạn Ma thôn phệ. Câu nói để mở đầu khế ước chính là: "Ta bán linh hồn cho ngươi" cùng điều kiện. Nếu Ma nhân đồng ý, khế ước bắt đầu.

Điều kiện Mạc Thiên đưa ra chính là cứu hắn, và Niên đã thực hiện, có nghĩa bây giờ linh hồn của hắn thuộc về Niên, tuỳ thời có thể lập khế lấy đi tu vi mà mình muốn.

Mạc Thiên khi tỉnh dậy cũng đã biết chuyện này, mấy ngày nay hắn đề phòng nghe từng tiếng hít thở trong gian thạch thất, lo sợ tên Ma nhân không biết mặt đột nhiên đi ra, biến mình thành nô lệ, bắt mình làm những chuyện hại lý thương thiên. Điều hắn muốn không đơn giản chỉ là sống sót, hắn còn muốn báo thù. Nhưng với một khế chủ đã thực hiện điều kiện rồi, y sẽ không làm chuyện dư thừa mà chấp nhận một điều kiện khác, nhất là chuyện báo thù, vô cùng phiền toái.

- Ta...

- Trước hết có phải nên nói cho ta biết ngươi là ai?

- Ta... Ta gọi Mạc Thiên, là nội môn đệ tử của Phù Vân phái, thuộc nhị các dưới trướng Du Vân Tiên Quân, tu vi Kết Đan kỳ.

- Năm nay bao nhiêu tuổi?

-... mười bảy.

- Mười bảy tuổi Kết Đan Kỳ, thiên phú không tệ.
Nào có phải chỉ "không tệ"? Dưới hai mươi tuổi đã kết được Linh đan, thiên phú nhất định xếp vào hàng chú trọng bồi dưỡng, danh vọng ở Phù Vân chắc chắn không thấp, vì vậy mới dễ gặp nạn sát thân.
- Nếu ta không lầm thì lần này ngươi cũng đến để đồ diệt ta đi.
-... Ừm.
Ôi cái thế giới này, mười bảy tuổi đã tham gia giết chóc, thật là một môi trường sống máu me. Lúc đó biết mình là Ma mà cũng bất chấp cả linh hồn, kiểu nào cũng nuôi nhiều thù hận, dùng hay không dùng? Dùng thì chắc chắn vô cùng phiền phức, tên tiểu tử này là người của Tiên đạo, không biết có thấm nhuần tư tưởng gì không, hơn nữa còn bị hại chết, nhân cách chưa rõ ràng. Nghĩ lại thì một thuộc hạ có ý thức cũng đỡ hơn một tên Nô cấp thấp xấu xí, hắn cũng không thể phản bội mình, mang theo cũng dễ chịu hơn, vậy dùng đi.
- Nhóc, đưa mặt sang đây.

Ngón tay ngoắc ngoắc, khoé môi cong cong, bộ dạng như sắp đùa giỡn cô nương nhà lành, Mạc Thiên đưa mắt sợ hãi nhìn kẻ trước mặt, chần chờ không nhúc nhích.

- Ầy, làm gì như cô dâu nhỏ vậy, đưa mặt qua đây, ta muốn thực hiện khế ước.

Sợ hãi trong mắt Mạc Thiên càng đậm, còn có biểu hiện muốn lùi lại, khổ nỗi thương thế vẫn còn, hắn chỉ có thể miễn cưỡng ngồi thôi.

- Không muốn?

Niên nhíu nhíu mày, cặp mắt đen kịt kia chiếu lên hình ảnh của thiếu niên Tiên đạo, nói rõ tâm trạng của y vừa trầm xuống. Mạc Thiên mím môi, ma tộc bản tính nóng nảy thất thường, lúc vui vẻ cười đùa, sau đó liền có thể đoạt mạng người khác, trước mặt lại là một Tiểu ma vương, y không có lý do để kiên nhẫn với một hồn nô, nếu bây giờ hắn nói một câu không muốn, chắc chắn chỉ có hai đường: bị cưỡng chế lấy đi linh hồn thao túng ý thức hoặc chết.

Môi mấp máy một lúc, Mạc Thiên mới chậm thật chậm, nhích lại gần Niên.

Chân mày vừa nhíu lại kia lập tức giãn ra, Niên cũng ngồi lại gần, dùng trán mình ấn vào trán Mạc Thiên:

- Nhìn vào mắt ta.

Tư thế này quả thật rất ám muội, Mạc Thiên cố gắng dời chú ý từ chỗ hai chóp mũi hơi cọ nhau, nhìn thẳng vào ánh mắt đen như đáy vực kia, mặt đỏ bừng lên.

- Hỡi Thần Khởi Thiên đáng kính. Ta, Nguyễn Nhật Niên, hôm nay dùng quyền lợi mà ngài đã ban cho Ma tộc, đạt thành khế ước tâm linh với người trước mặt. Từ nay hắn nguyện dâng cho ta linh hồn cùng sự sống, chấp hành mệnh lệnh của ta, với sự chân thành, trung thành tuyệt đối. Mời ngài chứng giám, một khi phản bội, linh hồn hắn sẽ chịu mọi giày vò nơi Địa Ngục Vĩnh Hằng.

Câu chú ngữ ngắn gọn mà rõ nghĩa vang lên, sơn động bị lấp đầy bởi hào quang rực rỡ, ánh sáng trắng thánh khiết bao vây lấy hai người, cảm giác khoan thai nhẹ nhàng lan vào lòng người chứng kiến. Từ trong mắt trái của Niên nhẹ nhàng bay ra bức đồ hình hoa sen trắng, cánh hoa lả tả rơi xuống, nhành hoa tung dài cuốn lấy Mạc Thiên, tỉ mỉ trói chặt hắn, siết lấy từng tấc linh hồn, trong mắt hắn bây giờ trống rỗng, thần trí có chút mê man, không còn khả năng tự hỏi.

Thời gian trôi qua chỉ giây lát, đoá sen kia thu hết cành lá về, thu hết hào quang thánh khiết xung quanh rồi chui vào mắt Niên, đồng thời sau tai trái Mạc Thiên hiện lên đồ hình hoa sen bé bằng ngón cái.

Khoảnh khắc ký khế ước, chỉ ngắn ngủi như vậy thôi.

Thế nhưng, khi hào quang vừa hết, cả hai người đều lập tức sững người, nhanh chóng tách nhau ra rồi xếp bằng tiến nhập vào trạng thái tu luyện.

Việc lập nên khế ước khiến cả hai đồng thời nhận được lượng lớn năng lượng tinh thuần, phải ngay lập tức tiến hành hấp thu. Tuy nói hiện tại tu vi của Niên thấp hơn hồn nô của mình một khoảng lớn, lẽ ra đối với Mạc Thiên không có lợi ích gì, có điều Niên hiện tại đã thức tỉnh một phần Vương tộc huyết mạch, làm nô của một vương giả tất nhiên có khác với Ma nhân bình thường, cũng có một xíu tăng phúc. Nên cảm ơn cái bàn tay vàng thật lớn này đi, Vương tộc huyết mạch rất khiến người ghen tỵ.

Ba canh giờ sau, khi Mạc Thiên mở mắt ra, vui mừng vì đột phá đến Trung Kỳ Kết Đan, lại vẫn thấy Niên ngồi đó, người đã trực tiếp hoá thành bức tượng máu.

Sau đó hắn bị Số 2 mang ra ngoài, Quạ nhỏ lẽo đẽo theo sau.

Số 2 đang cảm thấy lo lắng, màu sắc của ánh sáng và biểu tượng xuất hiện trong khi ký khế ước tượng trưng cho bản tính của khế chủ, vậy mà màu của Tiểu ma vương lại là màu trắng? Ông còn nhớ rất rõ, màu của Ma vương năm ấy là huyết sắc quỷ dị, hợp với tính cách sát phạt và lòng thù hận của y. Nếu như vậy, thì Tiểu ma vương nhìn qua tà mị ôn nhu nhìn không thấu của ông là một đứa trẻ thuần khiết như sen trắng? Người thừa kế của Ma tộc tương lai lại có bản tính thuần khiết hiếm có của Tiên gia... đây... đây... là chuyện tốt hay chuyện xấu?

Mặc kệ hồn nô mới cùng quạ nhỏ đang bắt đầu cãi nhau, Số 2 đưa ánh mắt nhìn bức tượng máu giữa dòng xoáy năng lượng, trong lòng rối thành một đám bòng bong.

...

Tụ Khí Kỳ, sau khi trải qua tẩy luyện cốt cách, kinh mạch, linh khí thiên địa sẽ dần tập trung tại Linh hải trong cơ thể, tạo thành một vùng khí xoáy không ngừng dao động, vị trí vừa khớp với Đan điền mà các quyển kiếm hiệp, tu chân miêu tả.

Nhưng đối với Ma tộc, đặc biệt là người có huyết mạch Ma vương, tu luyện giai đoạn này tương đương với một lần nữa tẩy luyện cốt cách, cho đến khi hoàn toàn Ma hoá đạt được Kết Đan Kỳ, kết được ma đan. Mà linh hải của Ma trung chi vương, lại nằm trong con ngươi mắt trái.
Lần tu luyện này, tốt nhất đột phá liên tục đến Kết đan, sẽ đỡ đau đớn lâu dài.

...

Bìa rừng Xám, nơi tập trung phá kết giới của tu tiên giả.

Không có tiếng công phá, không có quang huy của linh lực, hành động ấy đã bị dừng lại đột ngột vì một sự kiện.

Lực chú ý của tất cả mọi người đang dồn vào lều trại lớn nhất, nơi không ngừng phát ra âm thanh to tiếng.

- Rốt cuộc là chuyện gì khiến Du Vân Tiên quân nổi tiếng ôn hoà nổi giận như vậy?

- Ngươi không nghe ra à? Đồ đệ bảo bối của ông ta bị mất tích đã gần tám ngày rồi mà không ai biết, tâm trạng đâu mà ôn hoà nữa chứ?
- Mạc Thiên mất tích? Thảo nào...

Bên trong lều trại, ầm một tiếng, bàn gỗ cho dù chắc chắn đến đâu cũng không chịu được sức đập tay không khống chế của một Tiên giả, đùng đoàng đổ xuống.

Thu lại tay áo thêu phù vân, bạch y lão giả sắc mặt khó coi quắc mắt nhìn hai trong năm lão giả còn lại, gằn giọng.

- Thật hay lắm, cái gì vì lợi ích chung? Bản quân ra sức cùng các vị, đồ đệ các vị cư nhiên nhân lúc hỗn loạn hại chết đồ nhi của bản quân. Tham Ninh, Minh Lăng, các vị giải thích chuyện này thế nào?

- Du Vân huynh chớ nóng, chuyện Mạc Thiên tiểu điệt mất tích vẫn chưa điều tra rõ ràng, sao có thể hồ đồ quy hết trách nhiệm cho tiểu đồ của bản quân? Tham Nhiên đang yên đang lành bị huynh dùng Khốn Linh Tác bắt đến chỗ này, chúng ta còn chưa hiểu việc gì đang xảy ra đây.

Phất tay giải dây trói cho đồ đệ nhà mình, Tham Ninh Tiên Quân nhíu cặp chân mày màu vàng kim lại, thái độ cũng không mấy tốt. Đang tranh thủ lúc nghỉ ngơi hồi phục linh lực mà lại nghe tin đồ đệ mình bị bắt trói đến đây, hiển nhiên sắc mặt không thể nào đẹp được. Minh Lăng Tiên Quân cũng nheo mắt, bước lên đứng chắn trước mặt đồ đệ nhà mình, hàm ý bao che hiện rõ.

- Đồ đệ tốt của hai người mới đây còn tự hào khoe khoang kết quả với nhau, chính tai bản quân nghe thấy, các ngươi hỏi bọn hắn xem bọn hắn làm cái gì?

- Sư phụ, con không có, con và Huỳnh Gia chỉ là đang đàm luận tu luyện với nhau, Du Vân Quân đột nhiên xông vào.

- Đúng vậy, Khốn Linh Tác đó trói rất nhanh, chúng con vốn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Du Vân Tiên Quân bình tĩnh, chuyện gì cũng nên từ từ nói.

Một vị lão giả khác cuối cùng cũng lên tiếng, một cái phẩy tay đem đống hỗn độn dọn sạch sẽ.

- Được rồi, hai tiểu điệt rốt cuộc đã nói gì?

- Tám ngày trước bọn chúng dùng kế dụ Mạc Thiên đến phía bắc rừng xám, giả làm Ma nhân tấn công đoạt mạng người, Tham Thương cùng Huỳnh Túc các ngươi là đang muốn gây hấn với Phù Vân chúng ta? Chính tai bản quân nghe thấy, các ngươi còn gì để nói?

Du Vân Quân rõ ràng khó bình tĩnh được, cặp mắt sắc bén như muốn lột da những kẻ trước mặt.

- Chúng con không có!

- Du Vân, chuyện ngươi vừa nói chỉ là lời từ một phía, không bằng không chứng làm sao có thể tin? Không phải muốn nói gì liền nói.

Tham Ninh Tiên Quân nhíu mày đáp lại, nhưng lão lại cảm nhận được các tầm mắt nghi ngờ đổ về phía mình. Phù Vân phái Du Vân Tiên Quân nổi danh quân tử, tác phong chính trực nghiêm khắc, tính tình thật thà nói một nhất quyết không thể hai, nói hai nhất quyết không thể một, không biết thì dứt khoát không nói. Bởi vì chưa từng vì bất cứ lý do gì mà nói dối, lời Du Vân Tiên Quân nói ra mức độ tin cậy so với bất cứ người nào đều đáng tin hơn, rất ít người có thể nghi ngờ. Tuy hiện tại Du Vân Tiên Quân không được bình tĩnh, nhưng không có lửa làm sao có khói? Nay Tham Ninh Tiên Quân lại tỏ ra không tin chính lời nói của y, khó trách hướng gió trong phòng lại đổi, nhắm về phía lão mà tới.
Minh Lăng Tiên Quân cũng chần chờ nhìn đệ tử của mình, nhưng cũng mở miệng biện minh:

- Tham Ninh Quân nói cũng có lý, nói có sách mách có chứng, Du Vân Quân có bằng chứng gì?

Ba lão giả kia cũng không nói xen vào, ánh mắt trải đời của họ nhìn vào hai tiểu tử đang run bần bật sau lưng sư phụ, Tiên Minh nội bộ lục đục, còn gì thú vị hơn đây, khoé môi nhăn nheo của các lão giấu đi nụ cười mỉa mai, chậm rãi xem trò vui.

Du Vân Tiên Quân giận đến dựng lông mày:

- Bằng chứng? Được, các ngươi tra nhẫn trữ vật của bọn hắn, nhất định sẽ tìm thấy lưỡi hái của Ma tộc, dám hay không?

- Nhẫn trữ vật là tư mật của một người, sao có thể nói tra là tra?

- Điều này không hợp lẽ!

- Không phải hai vị muốn bằng chứng sao? Bản quân nghe bọn hắn nói muốn giữ hung vật đã lấy mạng Mạc Thiên lại làm kỷ niệm về chiến công đầu đấy. Dám tra hay không?

- Du Vân, không lẽ ngươi dòm ngó bí pháp của Tham Thương chúng ta nên mới bày ra trò này? Nhẫn trữ vật của đệ tử chân truyền sao có thể để người ngoài xem được?

- Nói tóm lại là các ngươi không dám, tiểu đồ của bản quân chết thảm như vậy, hôm nay các ngươi đừng hòng yên ổn!

- Du Vân, ngươi ngậm máu phun người!

- Rốt cuộc ngươi dám tra hay không tra?

Kiến Vân Kiếm của Du Vân tiên giả rút ra khỏi vỏ, chạm đánh keng với Thương Đao, ngay lúc lời nói dấy lửa lên, một thanh âm già nua mới từ cửa vọng vào, tang thương khí tức chậm rãi hoá giải đi đao mang cùng kiếm ảnh:

- Các vị, bên ngoài còn rất nhiều người, có tranh luận cũng phải chú ý mặt mũi.

- Minh chủ?

Người vừa tiến vào, một thân tử y nội liễm, khí tức cổ lão trên người y khiến không gian trầm thêm một nhịp, cảm giác như đây là một toà miếu cổ trang nghiêm chứ không phải người bằng xương bằng thịt. Tiên minh Minh chủ Lê Tang Mạch đưa tay dụi dụi nếp nhăn nơi khoé mắt, từ từ cất tiếng:

- Chuyện này tất nhiên phải tra rõ ràng mới phải lẽ, Tham Nhiên, Huỳnh Gia, các ngươi giao nhẫn trữ vật ra đây đi.

- Minh chủ, nhưng mà... - - Tham Ninh Tiên Quân chần chừ.

- Chúng ta là trưởng bối của bọn chúng, ở đây lại nhiều Tiên giả như vậy, có thể tham lam gì đồ đạc của bọn chúng chứ? Giao ra đi thôi.

Tham Ninh Tiên Quân không tiện nói gì thêm, đành lui lại một bước nhường cho đệ tử mình bước tới. Tham Nhiên thấy sư phụ không làm gì được, mới run rẩy tháo nhẫn trữ vật của mình xuống, đưa lên.

Lê Tang Mạch nhìn chiếc nhẫn lọt thỏm trong lòng bàn tay nhăn nheo của, cặp mắt già nua nhìn đến Huỳnh Gia.

[Đoàng]

Nhẫn trữ vật trên tay Lê Tang Mạch hóa thành một đoàn ánh lửa.

Chỉ nghe một tiếng nổ tung, hai thân ảnh vọt ra cửa bị người chặn lại.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro