2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tìm tên truyện ngắn Tìm tên tác giả Đóng

Truy Tâm (Theo đuổi trái tim)

bởi Lãnh Ngọc Y Song

Tùy Chỉnh

Đề cử

Chương 2

Chương trước Chương sau

Đứa nhỏ mất rồi, đứa nhỏ mất rồi... Câu nói cứ vang vọng trong đầu hắn... Mất rồi, thật sự mất rồi sao? Cho dù hắn lạnh lùng, tàn bạo thế nào nhưng cũng hiểu được nỗi đau mất con của một người mẹ... Hắn im lặng hồi lâu rồi quay sang nói với Cung Diệc Phàm:
- Cám ơn, cậu về trước đi...
- Chăm sóc tốt cô ấy...
Cung Diệc Phàm ra về, hắn tiến lại giường, hắn hoảng hốt khi thấy đôi mắt vô hồn của cô nhìn thẳng lên trần nhà, hắn nhẹ giọng:
- Y Đình, chúng ta còn có thể... đừng buồn...
Cô mỉm cười nhạt nhẽo:
- Mất rồi, ừ, mất rồi cũng tốt, như vậy kế hoạch trả thù của anh sẽ không bị vướng bận...
Nhìn thấy nụ cười của cô, nghe lời cô nói lúc này tim hắn hoảng loạn. Cô không còn là cô nữa rồi. Trước kia cô ngây thơ, trong trắng như một đoá bạch liên, trước kia cô luôn dựa dẫm vào hắn nhưng hôm nay hành động của cô hoàn toàn khác, hình như chính hắn đã biến cô thành như vậy... Chết tiệt, tại sao hắn lại tự trách mình, không phải hắn muốn trả thù cô sao, vậy cần gì phải đau lòng vì cô, hắn lại cất tiếng nhưng lần này giọng hắn không còn nhẹ nhàng nữa:
- Đúng, cô nói đúng, cho dù đứa nhỏ không mất đi tôi cũng phá bỏ nó...
Cô không trả lời, cô đứng lên rời khỏi giường... Hắn thấy thế, vội nắm tay cô lại:
- Cô định đi đâu?
- Về phòng! Buông tôi ra được chưa?
Cô hất tay hắn ra, đi ra khỏi phòng của hắn. Về tới phòng mình, cô vùi đầu vào chăn khóc nức nở. Cô biết sớm muộn gì đứa nhỏ cũng mất nhưng không ngờ nó lại ra đi sớm như vậy. Khi cô phát hiện mình có thai cô đã giấu hắn để bảo vệ con mình. Cô biết rõ, nếu hắn biết hắn sẽ phá bỏ đứa nhỏ. Nhưng cô không ngờ cho dù hắn không biết con cô vẫn mất đi. Nước mắt cô cứ rơi cho đến khi cô ngủ thiếp đi...
Khuya, một bóng người đi vào phòng của cô, đến bên giường cô, đắm chăn cho cô. Hắn, đứng đó nhìn cô hồi lâu... Cô thật yên tĩnh. Hắn vươn tay lau đi giọt nước mắt còn vươn trên khoé mắt cô... Hắn đã làm tổn thương cô rất nhiều thì phải. Cô gầy đi thấy rõ... Hắn biết, không có nỗi đau nào lớn hơn việc mất con... Nhưng tại sao hắn không thể nói với cô một lời tử tế? Hắn thật đáng chết... Cô tỏ ra rất mạnh mẽ khi đối mặt với hắn nhưng sau đó lại âm thầm khóc một mình, hắn biết tất cả, cái hắn không biết chính là từ khi nào cô tạo cho mình một cái vỏ bọc như thế. Hình như ngay từ đầu cô đã biết hắn dùng cô để trả thù nhưng tại sao cô lại im lặng? Cô chấp nhận để hắn trả thù sao? Hắn thật sự không biết, lòng hắn hiện giờ rất rối loạn... Hắn đặt lên trán cô một nụ hôn, đắp kĩ chăn rồi, lặng lẽ đặt trong phòng cô một cái camera rồi bước ra khỏi đó...
Về đến phòng, hắn gọi quản gia:
- Tại sao lại để cô ấy quỳ ngoài mưa?
- Thưa cậu chủ, cô ấy làm vỡ bình hoa mà sinh thời phu nhân rất thích, tôi sợ cậu chủ không vui, nên đã trừng phạt cô ấy nhưng tôi không biết là trời sẽ mưa...
- Một cái bình hoa đánh đổi mạng sống của con tôi... Quản gia Phương bà nên nhớ dù tôi có bắt Y Đình làm gì thì cô ấy vẫn là vợ tôi, vẫn là thiếu phu nhân của cái nhà này. Từ đây về sau, không được để cô ấy làm bất cứ việc gì nữa, lệnh của cô ấy là lệnh của tôi. Nếu tôi còn thấy cô ấy bị thương một lần nào nữa thì hậu quả bà biết rồi đấy.
- Vâng, thưa cậu chủ.
- Không để bất cứ người nào trong nhà nhắc tới đứa nhỏ.
- Vâng tôi hiểu.
- Sáng mai nấu cháo cho cô ấy ăn, đừng gọi cô ấy thức, giờ thì bà ra ngoài đi.
- Vâng thưa thiếu gia...
Quản gia Phương lui ra ngoài, hắn rơi vào trầm ngâm. Hắn không trách quản gia Phương vì tất cả là lỗi của hắn. Nếu hắn quan tâm đến cô nhiều hơn, không để cô làm nhiều việc, không cho quản gia Phương cái quyền được trừng phạt cô thì có lẽ đứa nhỏ đã không mất, hắn là hung thủ giết chết con của hắn và cô... Nhưng hắn như thế này là sao? Cô đơn giản chỉ là một công cụ trả thù thôi sao hắn lại phải đau lòng, phải đối xử tốt với cô? Chắc có lẽ hắn chỉ thương hại một người mẹ vừa mất con thôi... Ừ đúng rồi, là thương hại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro