Chương 9: Giới giản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thời gian trôi qua tiếp theo, Hoàng Bá Thiên đã đến đầu làng nơi quê nhà của ông bà. Vừa đến đầu làng, trước mặt cậu đã hiện lên hình ảnh của một chiếc cổng làng.

Cổng cao rộng 5m, được sơn tường vàng, ngói đỏ đắp vươn ra hai bên, có tên trên biển hiệu ghi ba chứ nói lên tên của làng.

"Làng Thiên Thuỷ."

Hoàng Bá Thiên đọc thầm trong lòng, trong lòng cậu cảm khái nhớ đến hồi nhỏ thường về đây chơi, cho đến bây giờ nơi này vẫn không quá thay đổi.

Theo cậu được biết trước đây cái cổng làng này đã được sử dụng như một trận pháp phòng thủ vào thời kì Loạn Quốc nhưng sau khi sụp đổ rồi thời đại đã sang thời đại mới thì nó chỉ còn được mang tính hoài niệm.

Thôn xóm ở quê Hoàng Bá Thiên được trải rộng hơn ba mươi ngàn mét vuông, những ngôi nhà xây san sát nhau, một con đường đi ngang qua chia cắt thành hai nửa thôn, xung quanh gồm các cánh đồng lúa trải dải bao la bát ngát.

Nhà của ông bá Bá Thiên nằm tại thôn trái, đi qua những ngôi nhà đã không còn xây theo kiến trúc cổ xưa nơi đây đã khoác nên mình một phong cách mới, những căn nhà đã hiện đại và khang trang hơn.

Khi đến nơi, cả nhà Bá Thiên đã thấy hai người vợ chồng già đang loay hoay nấu ăn. Vừa nhìn thấy bốn người nhà Bá Thiên, hai vợ chồng già liền ngừng tay lại vui vẻ hứng khởi ra đón tiếp bốn người vào nhà.

Hoàng Bá Thiên vui vẻ chào ông bà rồi nói: "nhìn ông bà vẫn còn trê khoẻ và phong độ quá rồi đấy."

"Chuyện, thằng nhóc con như cháu có khi còn không khoẻ mạnh được như ông đâu." Ông Bá Thiên đáp. Mọi người nghe xong liền phá lên cười.

"Mấy đứa vào nghỉ ngơi một chút đi, chút nữa đồ ăn nấu xong sẽ ăn cơm luôn, hôm nay toàn là những món mấy đứa thích thôi đấy." Bà Bá Thiên quan tâm nói ra.

Bốn người nhà Bá Thiên vâng vâng dạ dạ đáp ứng, nhưng vừa vào nhà được mười phút soạn lại đồ đạc mọi người đã lại ra phụ giúp ông bà nấu ăn, không khí ở trong bếp tràn ngập nụ cười và khói bếp hương thơm đồ ăn nghi ngút.

Đồng hồ vừa điểm mười một giờ ba mươi, trên bàn tròn đồ ăn bày đặt ra rất nhiều món ăn, nào là rau xào, gà luộc chấm tiêu chanh, giò lụa... Vừa ăn vừa là những tiếng cười nói huyên náo của một nhà sáu người vang lên. Sau khi dùng bữa xong mọi người vẫn nói những câu chuyện quan tâm hỏi han lẫn nhau xem cuộc sống hiện tại có gì khó khăn hay không. Lẳng lặng nhìn khung cảnh như vậy, Bá Thiên có một chút cảm xúc bùi ngùi nói không rõ nhẹ nhàng dâng lên trong lòng.

Đến chiều, Hoàng Bá Thiên ra đến cánh đồng ngồi ngắm nhìn một chút cuộc sống nơi đây, người người ai nấy trông cũng tất bật với công việc của mình nhưng lại có vẻ rất nhàn nhã yên bình. Những đứa trẻ tầm bảy tám tuổi thi nhau chạu đua trên những đồi non, có đứa thì ngồi trên lưng trâu, có vài đứa thì tụ lại chơi trò ném dép tạt lon.

Nằm dựa lưng vào thảm cỏ ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, Hoàng Bá Thiên trông thấy những cành diều nhỏ phấp phới trên bầu trời ám nắng vàng hoàng hôn. Có tiếng sáo kêu vang truyền vào tai cậu, Bá Thiên liền biết đó chính là diều sáo, cậu vẫn nhớ như in loại diều này đã có từ rất lâu rồi nó được coi là một loại đièu truyền thống và thường được người ở vùng Bắc Khởi này sử dụng.

Nghe tiếng sáo du dương, lúc bổng lúc cao hoà vào tiếng ve cùng với không khí mát mẻ gió thổi làm cho Bá Thiên hoàn toàn buông thả tâm tình, chìm dần vào cảm giác mê man. Trong cơn mê man, cậu bỗng cảm nhận được một luồng khí tức ấm áp khác biệt hoàn toàn với mọi khi. Giật mình tỉnh dậy, Bá Thiên ngồi khoanh chân suy nghĩ, cảm nhận về thứ vừa rồi cậu nhận ra đó là luồng linh khí có độ nồng đậm nhiều hơn năm thành so với linh khí ở thành phố nơi cậu học tập.

"Đó là nơi có lẽ có thể giúp cho mình đề cao tu luyện, nếu tìm được ra và tu luyện ở đó thì tốc độ tăng lên của mình chí ít sẽ nhiều hơn một nửa so với lúc bình thường, mình cảm nhận được nơi phát ra là ở cuối làng." Kiềm chế suy nghĩ trong lòng, Hoàng Bá Thiên quyết định ngày mai sẽ thử đi tìm ra nơi đó.

Về đến nhà, vào buổi tối vẫn là bữa cơm ấm áp quây quần của mọi người, vẫn là những câu chuyện vui vẻ. Đến lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, ông Bá Thiên bỗng gọi cậu ra ngoài sân, đến nơi cậu thấy bố cũng đang ngồi ngoài đó. Ông nội thò tay móc ra từ túi quần một chiếc nhẫn đưa cho cậu.

"Đây là vật ra truyền từ vài đời trước truyền lại cho ông, các cụ đời trước đã nói rằng nếu dòng họ có người có thành tựu trong tu luyện hãy truyền lại vật này cho người đó, hôm nay ông muốn truyền lại nó cho con." Ông nội Bá Thiên nói ra.

Hoàng Bá Thiên bất ngờ rồi đưa tay ra tiếp nhận chiếc nhẫn, bề ngoài chiếc nhẫn màu xám bạc chất liệu nếu nhìn thì là bạc bình thường nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy nó rắn chắc hơn rất nhiều. Truyền linh lực trong cơ thể vào nó cậu nhận ra ngay đó là một không gian lưu trữ. Có nhiều đò vật quan trọng với người tu luyện tỉ như vũ khí, công pháp, đan dược... nhưng vì lí do thuận tiện cho di chuyển, cất giữ nên bình thường mọi người sẽ mua hoặc chế tạo ra một không gian lưu trữ đơn giản được tích súc dưới dạng đồ vật để lúc nào cũng có thể mang theo bên người, đa số được chế tạo dưới dạng đồ vật nhỏ nhẹ như: nhẫn, vòng tay, khuyên tai, dây chuyền, túi vải... Đồ vật như vậy thường được gọi với cái tên Giới giản.

Biết đây cũng là một đồ vật cực kì quan trọng đối với dòng họ, Hoàng Bá Thiên vội từ chối nói: "nhưng đồ vật này rất quan trọng thưa ông, cháu chỉ sợ với thực lực hiện tại của mình không xứng với nó..."

Chưa nói xong, bố Bá Thiên đã khuyên nhủ cậu: "con hãy cầm lấy nó đi, ta và ông nội của con đã bàn bạc rất kĩ lưỡng thấy giờ đây chỉ còn có con mới có thể hợp với nó nhất mới đưa cho con sử dụng."

"Đúng vậy, đã rất lâu rồi dòng họ của chúng ta không có người lựa chọn đi theo con đường tu luyện, nếu có thì cũng chỉ là không bước qua nổi cảnh giới đầu tiên, cho đến bây giờ cũng chỉ có cháu là có thành tựu tốt trong con đường này vậy nên cho cháu giữ là phù hợp nhất, ta cũng không muốn chiếc nhẫn cứ vô dụng đi theo bên ta hoặc cha cháu." Ông Bá Thiên cũng nói thêm.

Nhận thấy quyết định của ông và bố đã quyết, có nói thêm từ chối cũng chỉ làm mọi việc xấu hơn nên Bá Thiên quả quyết nhận lấy nó trong ánh mắt vui vẻ của hai người. Hàn huyên thêm vài câu Hoàng Bá Thiên chào tạm biệt ông và bố xin phép lên phòng nghỉ ngơi.

Ngồi trên chiếc ghế bàn học, trên bàn có kệ sách nhỏ hai tầng và một chiếc đèn bàn, Bá Thiên bật chiếc đèn lên trong tay cầm chiếc nhẫn đưa gần vào để soi sáng tìm hiểu về chất liệu của nó nhưng với kiến thức chưa đủ nhiều của mình mất một lúc lâu cậu vẫn không nhận ra được chiếc nhẫn được làm từ cái gì.

Không ngồi đau đầu suy nghĩ thêm, Bá Thiên cân nhắc vào cách sử dụng Giới giản quyết định tiến hành nhận chủ với nó rồi tìm hiểu bên trong. Sau khi đưa linh lực của cơ thể vào trong chiếc nhẫn, thành lập quan hệ nhận chủ, cậu nhận ra có một không gian nhỏ, dùng thần thức tiến vào cậu liền nhận ra được vài đồ vật lớn nhỏ không đồng nhất ở bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro