Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Ê, anh có rảnh không?

- Rảnh. Với em lúc nào anh cũng rảnh.

- Vậy có thể đưa tôi tới một nơi không?

- Cũng được.

- Cánh đồng hoa ở phía Tây đó? Biết không?

-  Em cũng biết chỗ đó?

- Anh cũng biết sao? Thật trùng hợp.

- ...gật đầu...

Tới nơi...

Bạch Dương vừa xuống xe lập tức có một làn gió nhẹ trườn qua da thịt mình tạo cảm giác dễ chịu, thoải mái. Chọn nơi gốc cây quen thuộc, Bạch Dương ngồi dựa lưng vào thân cây, nhìn lên trời rồi khẽ nhắm hờ mắt...

- Có tâm sự? Thiên Yết cũng ngồi xuống ngay cạnh Bạch Dương

- Ừm ....mà...không...có...mà cũng không biết...

- Cứ nói đi. Em không coi tôi là bạn sao?

- Hì....thật ra hôm nay sinh nhật tôi thì chắc là anh biết rồi. Vậy mà mọi người trong nhà chả ai nhớ hết. Như những năm trước thì họ luôn hỏi tôi muốn gì? Thích gì?....

Cứ thế....Bạch Dương ngồi nói chuyện với Thiên Yết không biết từ lúc nào đã dựa đầu lên vai anh khó...rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Thiên Yết khẽ đưa tay lên lau những giọt nước mắt còn lại đọng trên khóe mắt Bạch Dương.

- Cái đồ ngốc này....

Nhẹ nhàng bế Bạch Dương lên đem cô vào xe cố gắng để cô không bị thức giấc. Cúi người cài dây an toàn cho Bạch Dương... ách cậu....không thể kìm chế nổi.....đôi môi ấy câu dẫn cậu một cách lạ thường.

Cúi người khẽ áp đôi môi mình lên đôi môi mềm mại ấy. Cậu biết làm như này sẽ không tốt nhưng cậu không thể kìm chế bản thân mình.

Hai người đã hôn nhau...nụ hôn rất sâu..một người thì chỉ cười vui vẻ còn người kia thì ngủ say như chết không biết trời trăng gì, cũng không biết nụ hôn đầu và nụ hôn liền sau nó cũng chính do sếp mình lấy đi.

- Ưm....Bạch Dương cựa mình cảm thấy trong miệng mình có thứ gì đó, hơi thở dồn dập, khẽ mở mắt liền thấy khuôn mặt phóng đại của Thiên Yết.

Thấy Bạch Dương mở mắt nhìn, nếu để cô biết thì nhất định sẽ giận cậu. Không còn cách nào khác cậu đành đánh ngất cô rồi lên xe chạy đi.

- Xin lỗi....

- Ưm....

Bạch Dương cựa mình tỉnh dậy thấy mình đang ngồi trong xe lại còn dừng trước cửa nhà. Trên người thì lại đang mặc bộ váy, tóc tai cũng gọn gàng.Khó hiểu cô quay sang nhìn Thiên Yết.

- Ê....tôi thay đồ từ khi nào thế?

- Chị Vân.

- Ừm.....

- Chị ấy tắm cho em luôn rồi.

- Gì cơ? Thế bây giờ là mấy giờ? Tôi đã ngủ từ lúc nào?

- 7h...em ngủ lúc ở cánh đồng hoa.

- Giữa chừng tôi có thức và làm điều gì không? Bạch Dương sờ lên môi mình hỏi

- Không có.

Bạch Dương nhớ rõ ràng lúc trên xe...cô thấy cô và Thiên Yết đã....hôn nhau....Không lẽ là mơ? Aihhh....sao lại mơ thấy anh ta? Mình bị sao vậy nè? Mơ sao nó lại thật đến vậy?

- Ơ....sao nhà tối thui vậy? Chắc chưa ai về.

- Để anh đưa em vào nhà.

- Ừm....vào thôi

Bạch Dương và Thiên Yết xuống xe. Lục trong túi thẻ quẹt vô cổng, Bạch Dương mở cổng ra mời Thiên Yết vào.

- Lấy giúp tôi đồ trong xe đi.

- ....gật đầu lấy rồi đem ra

- Vậy còn gấu bông với móc khóa đâu? Bạch Dương nhìn đống đồ trên tay Thiên Yết bao gồm túi xách của cô và đôi giày

- ....gật đầu đưa đống đồ trên tay cho Bạch Dương rồi quay lại xe

- Hì....cảm ơn anh nha. Bạch Dương mở cửa vô nhà

- Trong nhà tối thui vậy? Mọi người thật là vô tâm mà. Bạch Dương mò mẫm trong bóng tối tìm chỗ bật đèn.

Trong khi đó, Thiên Yết lại đụng trúng ghế nên bỏ đống đồ của Bạch Dương xuống.

- Ê...Thiên Yết có ánh đèn kìa? Bạch Dương sợ hãi nhìn ra phía ánh đèn

- Không sao. Là tôi. Thiên Yết men theo tường chạm vào vai Bạch Dương

- Anh ....có con ma kìa.....Aaaaaaa......ma....huhu mẹ ơi....Bạch Dương sau khi bị con ma hù dọa liền nhảy lên ôm chầm lấy Thiên Yết

- Happy birthday to you! Happy birthday to you. Happy birthday!  Happy birthday!  Happy birthday too you. 

Đột nhiên đèn bật sáng....con ma kia cầm bánh kem cùng với mọi người hát chúc mừng sinh nhật Bạch Dương.


















Có gì thì cứ thẳng tay ném đá nhé!!!! Mình rất sẵn sàng đón nhận ý kiến từ các readers!!!!! Thanks....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro