chap 13: Rung động.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chấn động!
Đây là những từ ngữ còn sót lại trong đầu óc của Nhân Mã lúc bấy giờ. Cô kinh ngạc mà nhìn Thiên Yết. Lần đầu tiên cô nhìn trực diện anh lâu đến thế. Gương mặt góc cạnh, nam tính. Xung quanh anh như toả ra một ánh hào quang nhỏ, từ từ len lỏi thấm vào trái tim cô. Một cảm giác rung động thoáng qua. Rất khẽ, rất nhẹ, nhưng đủ để cô hiểu, đủ để cô biết.
-"Ý cậu bảo là Minh Thư nhà tôi lấy sao? "- Thập lão gia cau mày lên tiếng.
-"Thập lão gia hiểu lầm rồi, cậu ta làm sao có ý đó được. "- Song Tử xua tan không khí.
-"Thiên Yết, con biết gì mà lên tiếng. Chả lẽ con nghi ngờ nhà Minh Thư nghèo tới nỗi ngay cả chiếc nhẫn cũng không mua nổi cho nó hay sao? Dù biết rằng con còn non kém, nhưng cũng phải có mắt nhìn người chứ. "
Người phụ nữ tiếp tục trách cứ.
Anh còn muốn cãi nhưng Kim Ngưu bên cạnh kéo kéo góc áo anh cản lại. Trong mắt Kim Ngưu là một loạt lo lắng : Thiên Yết, ngàn vạn lần không nên.
-"Phu nhân, người cũng biết đó chỉ là chiếc nhẫn, chẳng lẽ chúng tôi không mua nổi. "
Song Ngư lúc này cũng giận xanh mặt. Cô tức thay cho bạn, tức thay cho danh dự, nóng giận với những lời chỉ trỏ bàn tán của mọi người. Vì cái gì mà không phải là Minh Thư? Vì sao người bị tình nghi chỉ là Nhân Mã? Ừ thì, tại họ nghèo, họ không có thế lực nên người lấy cắp, đáng lên án luôn là họ hay sao? Ai có quy định người có thế lực, gia cảnh tốt thì đạo đức sẽ tốt? Nếu giờ phút này, đứng trước mặt họ không phải là năm cô gái nhà quê xấu xí, thô kệch, không danh không địa vị mà là năm vị tiểu thư cao ngạo như mọi khi thì họ có cho là các cô lấy cắp chiếc nhẫn không? Dẫu biết sống trong cái xã hội mà trình độ cấp bậc bị phân hóa mạnh mẽ. Nhưng vu khống đến mức trắng trợn thế này thì cũng làm cho người thần phẫn nộ.
Câu nói của Song Ngư rất hợp tình hợp lý nhưng không hợp hoàn cảnh. Cô vừa lên tiếng đã đổi lại một tràng cười chế giễu từ mọi người.
-"Chả lẽ cô mua nổi? Làm ơn, cô không sợ mất mặt nhưng tôi sợ sẽ buồn cười đến chết mất. "- Người phụ nữ bị mất chiếc nhẫn tức tối nói.
-"Thế cô có biết tôi là...... "
-"Khụ....... Khụ........ Khụ...... "
Các sao nữ đồng thanh át đi tiếng hét của Song Ngư. Chị gái à, làm ơn giùm em đi ạ! Nóng giận sinh nông nổi. Chỉ cần một phút bốc đồng của chị thôi cũng đã hại chết tụi em rồi.
-"Sao nào, cô là ai chứ? "-Minh Thư lúc này cũng lên tiếng cười khẩy.
Nhân Mã lúc này cố bình ổn nhịp thở, cố lấy lại bình tĩnh để không xông lên cho cô ta một bạt tai. Cô cất giọng lạnh lùng, đôi mắt cao ngạo nhìn những người vừa nói cô một lượt, không nhanh không chậm lên tiếng.
-"Chúng tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là chị và vị phu nhân này có nhìn tận mắt và bắt tận tay người lấy là tôi không? Nếu mọi người có bằng chứng là do tôi lấy, tôi không có ý kiến, tình nguyện cho mọi người phỉ báng. Còn nếu không có bằng chứng, xin hỏi hai vị sẽ trả lại trong sạch cho tôi như thế nào? Xin lỗi, chúng tôi nghèo thật, nhưng không nghèo đến mức thiếu đi đạo đức. "
Thiên Yết nhăn mặt.....
Song Tử, Kim Ngưu, Ma Kết nhăn mặt.....
Nhân Mã, cô toi rồi.....
Người cô vừa đụng là mẹ Thiên Yết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro