chap 19:Anh biết không, có đôi lúc tôi thật sự muốn tự tay giết chết một người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đứng giữa màn đêm lạnh ngắt, xung quanh tôi là những âm thanh cô quạnh. Tôi bị bóng tối phũ phàng bao lấy, tôi bị chính nỗi cô đơn nhấn chìm. Tôi cố vùng vẫy, cố thoát thân nhưng tôi đau đớn phát hiện, ngay cả một chút ánh sáng yếu ớt tôi cũng không bắt được.
Tôi đã đi qua bao mùa nóng lạnh, tôi đếm từng ngày từng phút, đợi từng giây từng giờ. Tôi chờ từ năm này sang năm khác, tôi chờ từ tháng này sang tháng khác. Tôi thấy được vẻ đẹp của mùa xuân, tôi bận rộn với những ngày mùa hạ, cố nép mình trong mùa thu sơ xác. Tôi cố vùng vẫy giữa nàn ranh giới mỏng manh, cố tìm một chút niềm vui còn sót lại. Nhưng khi tỉnh giấc, hoá ra trước mặt tôi chỉ là mùa đông băng giá.
Chờ đợi là một dạng bi ai. Nhìn chuyển động của kim đồng hồ, chốc chốc lại vùng vẫy. Chờ đợi là khi chìm đắm trong cơn mê, ta chợt giật mình tỉnh giấc, niềm cô đơn giày vò, bao tổn thương gay gắt. Cố cuộn tròn cho đôi bàn tay che chở cơ thể đang ru rẩy, rồi kinh ngạc thốt lên : hóa ra xung quanh ta chỉ toàn những người xa lạ.
Cha mẹ! Con luôn đứng ở đằng sau...
Bên cạnh hai người....
Nhưng ngay cả một cái liếc mắt......
Con cũng không nhận được....
Làm một đứa con như thế....
Cũng thật bi ai!
-"Tại sao cô làm như thế? "
Tiếng nói vang lên ở đằng sau, Cự Giải một cái giật mình cũng chẳng có. Cô đưa đôi mắt liếc nhìn Kim Ngưu, cảm thấy anh thật nực cười.
-"Tại sao cô lại đẩy tiểu thư Emily xuống bể bơi! "- Anh tiếp tục hỏi.
Tiểu thư Emily?
Kim Ngưu, anh không biết được Emily chính là chị gái của tôi. Anh cũng không biết được tôi căm thù chị ta biết nhường nào. Cự Giải đưa đôi mắt về phía bể bơi, nơi Emily đang ru cầm cập mà cười trào phúng.
Kim Ngưu, anh có biết rằng nỗi đau bây giờ chị ta phải chịu chưa bằng một góc nhỏ của tôi hay không? Chị ta vừa rớt xuống bể bơi hoang vắng này mà nhiều người đến cứu như vậy. Thế còn tôi? Khi tôi rớt xuống bể bơi, xung quanh tôi là cả một đám người nhưng ngay cả một người, một dụng cụ cứu tôi cũng không có. Anh có biết rằng, chị ta đã hành hạ tôi như thế nào không? Đến hôm nay, khi chị ta làm ăn thua lỗ mới nhớ tới còn một người em gái là tôi. Anh biết không? Chị ta và ba mẹ thông đồng ép hôn tôi... Để đổi lấy lợi ích cho chị ta.
Kim Ngưu, anh vẫn không hiểu! Mãi mãi cũng không hiểu? Người từ nhỏ đã trưởng thành trong điều kiện tối ưu như anh, anh lấy gì mà hiểu...
Vậy, anh lấy gì mà chấp vấn tôi!
Cô nhìn những khóm hoa ở trong lồng kính, nơi những đoá tulip kiêu kì đang nở rộ. Cũng là một lớp đất, cũng là một bầu trời, cũng là một bầu không khí. Chỉ cách nhau có một tấm kính, thế giới đã có sự khác biệt. Hoa kia phải chăng đã trải qua biết bao phong sương bão tố mới có thể sống sót, đôi khi còn bị con người bỏ quên...... Đời người vốn dĩ đã không công bằng! Nên Kim Ngưu ạ, trên thế giới này nếu mọi việc đều biết được lí do tại sao thì có lẽ xã hội sẽ lương thiện lắm.....
-"Này, cô nói gì...... đi chứ? "
Kim Ngưu sững sờ, lắp bắp quên cả nói. Vì cái anh nhìn thấy trước mắt là nước mắt của cô.
Cô khóc!
Trên nét mặt vẫn còn đọng đầy những giọt nước mắt xếp theo hàng dọc, một khoảng mơ hồ rồi bị gió thổi qua tung lên, căn bản không có điểm trọng tâm. Cũng giống như nước mắt của cô, không biết đến từ đâu và chảy đi đâu. Rốt cuộc con người, một lần rồi lại một lần, phải chảy bao nhiêu nước mắt mới hết đau khổ. Phải đau bao nhiêu lần thì mới thôi rơi lệ.....
Cự Giải quay đầu nhìn Kim Ngưu đang vò tóc đến rối tung, trầm mặc một lúc, cô nói tiếp.
-"Anh biết không? Có đôi lúc tôi thật sự muốn tự tay giết chết một người. "
Gió bắt đầu thổi qua, mùa đông lại đến.....
Hoa Tử Đằng nở rộ cành cây, rực rỡ sắc màu, bùng cháy một góc sân.....
Bên kia, những khóm hoa nhài lượn lờ trong gió làm say mê lòng người. Kim Ngưu cố nhìn kĩ vào gương mặt Cự Giải, nhìn vào đôi mắt cô độc, rét lạnh của cô....
Kim Ngưu ngẩn ra.....
Người trước mặt sao xa lạ quá....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro