chap 18: Tiếng đàn tranh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Lúc nãy ta nghe ai tấu một bản nhạc rất hay, không biết Ya có vinh dự được nghe thử bản thứ hai hay không? "- Lê lão gia yêu cầu.
-"Lê lão gia, khiến ngài chê cười rồi, thật ra ở đây còn có một bạn đàn còn hay hơn cả cháu đấy! "
Bảo Uyên nhìn về nơi nào đó, trong đầu vụt qua một ý nghĩ xấu xa.
Các bạn sao nữ thần kinh căng lên, trong đầu lại hét lên một tiếng thật lớn : một ngày cô không kiếm chuyện với chúng tôi là cô ăn không ngon, ngủ không yên chắc?
Nhưng các bạn sao nữ đã lầm to, người Bảo Uyên kiếm chuyện không phải là các cô mà là......
Cô ta dừng trước mặt Song Ngư, nở nụ cười hiền từ, khuôn mặt hiền từ, cử chỉ hiền từ từ đầu đến chân, nắm lấy tay Song Ngư, rồi cũng hiền từ cất giọng.
-"Cậu giúp tớ nhé Song Ngư. "
Giúp cái đầu cô.
-"Ở đây có ban nhạc, hay để cháu nhờ họ hoà tấu cho ông nghe nhé! "- Ma Kết vội chữa cháy.
-"Không cần phiền phức như thế, ta muốn nghe mỗi cá nhân thể hiện hơn."
Song Ngư giật mình ngơ ngẩn, lúc này mới quay đầu nhìn người vừa lên tiếng. Phát hiện trong đôi mắt tinh khôn của ông là một tầng sương mờ ảo. Có lẽ ông không thực sự muốn nghe đàn, chỉ là ông đang muốn hồi tưởng. Cô từ chối khéo.
-"Cháu không am hiểu nhiều về piano, chỉ biết một ít về đàn tranh, vẫn là Bảo Uyên tiểu thư đàn thì sẽ hay hơn."
-"Đàn tranh sao? Cháu biết đàn tranh thì tốt quá! "- Trần lão gia kích động.
Song Ngư méo mặt...
Được rồi, ai bảo cô tự đào hố chôn mình làm chi. Lòng không cam, tình không nguyện đi về phía cây đàn đang nằm một góc trên sân khấu, nhe nanh múa vuốt mà cười nhạo cô. Chậm rãi ngồi xuống, hai tay nâng lên, bàn tay trắng nõn khẽ đặt lên dây đàn. Chỉ thấy tay ngọc khẽ dùng sức, gay lên một chuỗi âm êm dịu bay bổng. Tiếp đó là những giai điệu tinh xảo tuyệt đẹp vẽ lên cảnh núi, mây khói lững lờ, nước gợn bập bềnh như thơ như hoạ. Mà giai điệu này kết hợp với âm đàn trầm thấp của loại đàn cô lại biểu hiện được cảm xúc có chút sầu bi sâu kín.
Vì đang trong tư thế đánh đàn, trán Song Ngư hơi nghiêng lộ ra đường cong duyên dáng của chiếc cổ cao. Mà trên mặt cô từ đầu đến cuối đều duy trì nét cười tự nhiên. Cặp mắt sáng trong lóe lên một vẻ tự tin không nói thành lời. Bên má trái có núm đồng tiền duyên dáng, như ẩn như hiện, như một tiểu tinh linh lạc giữa chốn trần gian. Âm nhạc lại đột nhiên chuyển về những âm thấp, giai điệu lúc trầm lúc bổng.....
Mọi người bên dưới nhắm mắt tận hưởng, dường như trong tiếng đàn họ bắt gặp lại hình ảnh của mình khi xưa. Thủa thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết đến cả những khó khăn, gian khổ đã từng đi qua.
Nếu nói tiếng đàn của Bảo Uyên gửi cảm giác yên bình, thư giãn thì tiếng đàn của Song Ngư lại gợi kí ức huy hoàng, oanh liệt. Chỉ có hơn chứ không có kém.
Có lẽ mọi người không biết rằng, Song Ngư là thần đồng âm nhạc. Lên 5 tuổi đã chơi gần hết những bản giao hưởng nổi tiếng. 13 tuổi đã am hiểu tường tận mọi loại nhạc cụ của thế giới.
Do mọi người cứ mải dõi theo tiếng đàn nên không ai chú ý thân hình Song Tử giờ đây đã trở lên hóa đá...
Không phải cô ấy!
Không phải cô ấy!
Cô ấy có thể chơi được hết tất cả các loại đàn hiện đại, duy chỉ có đàn tranh....
Song Tử đau đớn!
Không phải cô ấy! Cô ấy vốn dĩ đã chết rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro