chap 22: Quan tâm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lo lắng cho Cự Giải cũng không phải chỉ có các sao nữ. Bên đây Kim Ngưu cũng rơi vào trạng thái trầm tư, mặc cho Bạch Dương liên tục huých vào tay anh, ra hiệu thầy giáo bụng phệ đang nhìn.
Kim Ngưu mặc kệ, lấy cây bút xoay xoay vài vòng, đầu óc vẫn quay mòng mòng về chuyện tối hôm qua. Điều gì khiến cô ấy nổi điên tới mức đẩy tiểu thư Emily xuống hồ, rồi còn khóc nữa.... Như thể anh nói oan cho cô lắm vậy? Đã làm chuyện sai còn không biết nhận lỗi. Mẹ kiếp thật, vốn dĩ cô ta bề ngoài đã tệ, tính tình lại không tốt, thế tại sao anh còn quan tâm cô ta chứ! Khốn thật, anh chán ghét cái cảm giác này. Hừ, Cự Giải, cô tốt nhất biến khỏi suy nghĩ của tôi đi, đi càng xa càng tốt. Hít sâu một hơi, Ngưu Ngưu lấy lại bình tĩnh, cố dõi mắt vào bài giảng của thầy bụng phệ....
5 phút sau, Thiên Bình ngồi phía dưới nhận được một bức thư. Nội dung chỉ vẻn vẹn mấy chữ.
[ Cự Giải bị làm sao? ]
Thiên Bình ngồi bàn cuối với Vũ Ngôn, bên trên lại là Kim Ngưu với Bạch Dương. Vốn lợi dụng thân thể cao lớn của mấy tên đó mà gục xuống bàn thiếp đi. Đêm qua các cô vốn về rất trễ, tâm tình đã không tốt. Nay có người phá giấc ngủ cộng thêm bức thư khiến cô nổi khùng. Cô trừng mắt nhìn bóng lưng của Kim Ngưu rồi cầm bút tao nhã phê vào tờ giấy.
[ Bị một tên nhiều chuyện làm bực mình. ]
[ Ai thế? ]
Nhanh chóng có thư đưa lại. Thiên Bình trợn mắt, anh này hay nhỉ? Còn giả ngu nữa à?
[ Không biết. Nhưng tôi nghe nói, tên nhiều chuyện kia là một kẻ biến thái. Còn không biết nội tình ra sao đã vội xen vào chuyện của người khác. Còn hỏi Cự Giải tại sao lại làm vậy. Hắn tưởng hắn là ai chứ. Cự Giải làm gì cũng phải báo cáo cho hắn sao. Đúng là cái tên cao ngạo, tự phụ không coi ai ra gì. Hừ, nếu không phải nghĩ đến truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam, Cự Giải đã sớm cho hắn một liều thuốc để hắn đi chầu Diêm Vương rồi! ]
Kim Ngưu nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa trước mặt, lắc đầu cười khổ. Haizzz, là do anh quan tâm không đúng lúc hay là anh không có tư cách quan tâm đây? Anh gấp lại mẩu giấy kẹp vào trong vở. Nếu còn tiếp tục hỏi nữa chắc Thiên Bình sẽ cầm máy tính đập vào đầu anh mất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro