Chap 23: Người của tớ đương nhiên đặc biệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trong lớp học có phần ngột ngạt, chỉ có tiếng điều hoà chạy vù vù, tiếng giảng bài thanh thoát của thầy giáo bụng phệ.
-"BẢO BÌNH, EM ĐỨNG LÊN CHO TÔI! "- Thầy bụng phệ rống lên.
Tiếng rống sư tử hà đông kết thúc mọi hoạt động riêng tư của cả lớp. Mọi người ngơ ngác hết nhìn thầy bụng phệ rồi lại nhìn Bảo Bình. Cái gì đang xảy ra vậy trời?
Thầy bụng phệ cầm tờ giấy Bảo Bình đang ghi, cái mặt dưa hấu vì tức giận mà đỏ lòm, chẳng khác gì cà chua lai dưa hấu. Một lần trong đời, thầy bụng phệ thở phì phò, cố trừng đôi mắt nhỏ của mình cho lớn hết cỡ mà nhìn Bảo Bình.
-"Em đang làm gì thế? Em đang học lí chứ không phải học văn. Tôi không bảo em xuất khẩu thành thơ. "
Nói rồi thầy cầm tờ giấy, đọc một lượt cho cả lớp nghe.

"Đời chúng ta nằm trong vòng chữ tôi. Mất bề rộng ta đi tìm bề sâu. Nhưng càng đi sâu lại càng lạnh. Học định luật hấp dẫn, để biết rằng mọi vật luôn hút nhau. Học định luật Lenz, biết rằng thế giới có co giãn. Nhưng động tiên đã khép, tình yêu không bền, điên cuồng rồi tỉnh, say đắm vẫn bơ vơ. Ta ngẩn ngơ mà tự do chìm đắm trong vận động của Newton. "

-"Bảo Bình, em hay quá nhỉ? Tôi bảo các cô cậu làm bài tập, tôi đâu bảo em viết thế này? "
Thầy bụng phệ lại một lần nữa hét lên, nhìn vào tờ giấy của Bảo Bình ông lại nổi đoá. Không những viết thơ, mọi mặt còn lại của tờ giấy đều viết một thuật ngữ gì gì đó theo tiếng Latinh. Phía dưới dòng chữ còn khuyến mãi thêm mấy con rùa. Nhìn mấy con rùa trong tờ giấy, ông cứ cảm tưởng như nó đang cười vào mặt ông. Đôi mắt nhỏ lại càng thêm trừng lớn.
Bảo Bình đang trong trạng thái ngây người, phớt lờ mọi lời thầy giáo mắng, tâm hồn chỉ chu du ở 9 tầng mây. Ngay cả thầy giáo bụng phệ lấy tờ giấy của cô lúc nào cũng không hay. Cô ngẩn ngơ nhìn thầy bụng phệ hồ nghi. Bài thơ lúc nãy sao giống của cô quá vậy?
-"BẢO BÌNH! "- Tiếng gầm sư tử lại một lần nữa rống lên.
Bảo Bình phút chốc giật mình, cô ngẩng đầu lên nhìn thầy giáo bụng phệ. Cô nhìn vị giáo sư đáng kính với cái đầu chọc lốc, gương mặt như trái dưa, thân hình như trái bí, da lại đỏ như cà chua. Trong lúc đầu óc rối tinh rối mù ,bộ não chưa xử lý mà thốt ra từ miệng.
-

"Tóc thầy rất đẹp! "
-"Phì.... "
-"Ha.... ha...ha..... "
Cả lớp nhịn cười đến nội thương. Thầy bụng phệ chuyển từ mặt dưa hấu sang mặt khổ qua.
-"Dám khen một người hói đầu là tóc rất đẹp, cô ta đúng là thiên tài. "
Song Tử cười bò trên bàn, nhìn gương mặt khổ qua của bụng phệ, anh không tài nào khép miệng vào được. Xét về tính cách của các cô gái, anh chỉ có thể phán xét vài câu.
Cổ quái nhất là Xử Nữ.
Bí ẩn nhất là Thiên Bình.
Tài giỏi nhất là Cự Giải.
Trong sáng nhất là Song Ngư.
Vô tư nhất là Nhân Mã.
Và cuối cùng...... Khùng điên nhất là Bảo Bình.
Nghĩ đến đây, anh đau lòng thay cho người bạn. Quay sang Sư Tử cảm thán một câu.
-"Đứng trên lập trường của bạn thân, tớ thấy cậu quá thảm. Đứng trên lập trường của người yêu, tớ đau lòng phát hiện cậu vô cùng thảm."
Người nào đó khi nghe xong, không những không giận mà ngược lại hóa cười. Phong đạm khinh phong mà phán một câu.
-"Người của tớ đương nhiên đặc biệt! "
Rầm!
Song Tử té ghế!
Ôi cái tên ngông cuồng này, cái gì mà người của tớ chứ? Bảo Bình đã điên, chẳng lẽ tên này cũng điên sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro