chap 4: cháu dâu của Trần lão gia.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma Kết đứng bên đây, nhìn về một phía nào đó. Thấy đầu chân mày của ai đó hơi nhíu lại, đôi môi kiêu kì khẽ mấp máy. Tay chân anh luống cuống, khẽ kéo người ông đang mải mê ôn lại chuyện cũ, trong lòng khẽ nghiến răng nhưng ngoài mặt anh giả vờ nhắc nhở.
-"Ông nội à, hình như ông bỏ qua một số người. "
Trần lão gia quay mặt lại, vẻ mặt giản hoạt như hồ ly. Ông cười khì khì 2 tiếng, giả vờ không hiểu.
-"Những bằng hữu ta đã gặp gỡ qua, cháu bảo ta bỏ qua ai? "
Ông nội à, ông đây là đang giúp con kiếm bạn gái sao? Ông rõ ràng là đang trả thù cơ mà.....
Ma Kết tỉ mỉ nhắc nhở.
-"Bạn cháu, ông từ lúc ra đến giờ đã bỏ qua. "
Tiểu tử thối! Hằng ngày ngươi nói chuyện với ông mình sao không mềm giọng vậy đi? Bây giờ có việc muốn nhờ vả mới thay đổi thái độ. Hừ, đứa cháu bất hiếu!
Ông nhìn sang phía Bạch Dương, làm ra vẻ khó hiểu.
-"Đó chẳng phải là mấy đứa nhóc vẫn đều đặn tới thăm ta sao? Còn xa lạ gì mà nói ta bỏ qua. "
-"Ông.... "- Ma Kết nghẹn giọng. Anh biết là ông rõ ràng đang trả thù việc lúc nãy anh châm chọc ông đây mà. Nếu là người khác, anh đã sớm lạnh nhạt không thèm chấp rồi. Nhưng đây là ông anh, là ông nội đã nuôi anh từ nhỏ đến lớn. Anh làm sao giám bất kính được chứ.
Trần lão gia nhìn mặt đứa cháu bảo bối của mình sớm đã tức giận đến đỏ mặt, trong lòng ông có chút hả hê. Từ nhỏ, Ma Kết đã không còn cha mẹ. Sống với ông, một tay ông nuôi nấng, tính tình sớm đã trưởng thành hơn bạn bè cùng trang lứa. Lại được ông dạy dỗ cho chứng kiến hết mọi quy tắc trong thương trường, đã sớm không nhìn ra tâm trạng là vui hay buồn nữa. Lúc nào cũng một bộ mặt lầm lì lạnh lùng với người khác. Vậy mà hôm nay chỉ vì một cô gái, vì một chút chuyện nhỏ mà đã tức giận đến mím môi. Còn nhớ lần trước, Ma Kết hối hả chạy về huy động vệ sĩ đi đâu đó. Chắc có lẽ cũng liên quan đến cô gái đó đi. Xem ra, nha đầu đó có vị trí không nhỏ đối với cháu ông. Nghĩ thế, ông bật cười ha hả, vỗ vỗ vai Ma Kết tỏ ý đồng cảm, sau đó ông quay sang đám bằng hữu cáo lỗi.
-"Mọi người không cần để ý lão già như ta nữa. Đi tìm chỗ trước đi. Haha..... Ta đi gặp cháu dâu tương lai của ta. "
Cháu dâu tương lai?
Mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Trần lão gia có cháu dâu tương lai khi nào thế? Sao không có tin tức báo gì cả vậy?
---------------------------------------
-"Ông nội à, xem ra ông càng ngày càng phong độ a! "
Song Tử miệng ngọt hơn đường. Trần lão gia chưa đi đến đó, từ xa đã nghe được tiếng nịnh nọt của anh.
-"Haha..... Song Tử, miệng của ngươi càng ngày càng ngọt nhỉ! "
Nghe có người khen mình, Trần lão gia cười khì khì. Liếc mắt thách thức với đứa cháu nội vẫn luôn bảo mình già kia.
-"Không ạ, lời nói của cháu là thật lòng, còn thật hơn cả cây ngay nữa. Có ánh đèn làm chứng. "- Song Tử biện bạch.
-"Song Tử, giờ tớ mới hiểu vì sao cậu lại đào hoa đến thế? Xin hỏi có bao nhiêu cô bị cậu hớp hồn rồi. "
Bạch Dương chế giễu. Nói xong anh liếc mắt sang Song Ngư xem phản ứng của cô thế nào. Không phản ứng? Tại sao lại không phản ứng chứ? Chẳng lẽ cô nàng này một chút tình cảm cũng không có với Song Tử? Haizzz.... Bạch Dương nhụt chí.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro