chap 3: thành ngữ Việt Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Xử Nữ, tớ đói! Hay chúng ta lại chúc thọ Trần lão gia rồi tìm cách chuồn êm. "
Nhân Mã lên tiếng đề nghị. Xử Nữ trợn mắt nhìn đĩa bánh đã ăn hết trên tay Nhân Mã, lại nhìn sang đĩa bánh đã được con ngựa này ăn sạch trên tay Thiên Yết vẫn còn cầm. Vậy mà bà chị của tôi lại nói là đói. Xử Nữ day day thái dương, bình ổn nhịp thở, hít vào rồi lại thở ra đến cả chục lần. Sau khi bình tĩnh lại, cô ngu ngốc hỏi Nhân Mã.
-"Nhân Mã, tớ nhớ ngựa chỉ chuyên ăn cỏ, tại sao lại có một con ngựa ăn tạp vậy? "
Lần này đến lượt Nhân Mã hóa ngốc. Cái gì mà ngựa ăn cỏ không ăn tạp chứ? Cô là đang tính chuyện bỏ trốn sao lại nói đến việc ăn của giống ngựa vậy? Người và ngựa lại có liên quan?
-" Tớ thấy Nhân Mã nói đúng đấy! Ở đây toàn thú dữ bao vây, chi bằng chúng ta nhanh nhanh về đi. "
Song Ngư trầm mặc ít lâu cũng lên tiếng đề nghị. Nhưng Xử Nữ vẫn chưa kịp lên tiếng thì....
-"Không ai được về hết, cùng tới thì cùng về. "
Sư Tử quát. Anh nhìn đám sao nữ bằng ánh mắt phóng hoả. Thật sự anh không hiểu, bọn họ thường ngày tài giỏi lắm. Bọn anh nói một bọn cô liền cãi tới mười. Thế mà tại sao hôm nay lại đổi tính đổi nết, nhu hoà nhu thuận mà tìm cớ trốn tránh chứ? Cứ như đi chung với các anh là một điều mất mặt vậy? Càng nghĩ càng phát hận.
Mọi người nghe câu quát của Sư Tử mà giật nảy mình. Gì chứ? Cứ tưởng tên này hiền lắm ,vậy mà làm gì dữ tợn đến thế? Đây vốn là một buổi tiệc thương mại, thiếu các cô cũng đâu có sao? Nghĩ tới đây, Nhân Mã liền trừng mắt phản bác.
-"Này, anh sao dữ thế? Tục ngữ Việt Nam có câu phải "thương hương tiếc ngọc "anh có hiểu không ?"
Mọi người cạp đất! "Thương hương tiếc ngọc "cũng xài được trong trường hợp này hả? "
-"Nhân Mã, em bớt dùng thành ngữ 4 chữ đi. "- Thiên Yết dở khóc dở cười đề nghị.
-"Vì sao?"
Thiên Yết chưa kịp trả lời, chỉ thấy Bạch Dương đang gập người một góc 90 độ bất chợt ngẩng mặt lên, gương mặt đỏ ửng vì nhịn cười.
-"Bởi vì mỗi lần cô dùng thành ngữ, trong vòng bán kính 10m chỉ sợ ai cũng bị đau dây thần kinh thị giác. "
Nhân Mã tuy ngốc nghếch nhưng cũng không ngốc đến nỗi người ta chế giễu mình mà cũng không biết. Chỉ thấy cô phùng đôi má phúng phính của mình lên, lấy tay chỉ vào mũi Bạch Dương mà quát.
-"Anh đừng thấy tôi" tha hương cầu thực "mà ức hiếp nhé. Chưa biết được mèo nào cắn mỉu nào đâu."
Ặc! Ý bạn Nhân Mã là đừng thấy cô 1 mình mà ức hiếp, chưa biết chừng ai sẽ lợi hại hơn ai! Nhưng vì bạn ý muốn người khác tôn vinh bạn nên mới dùng tất cả thành ngữ Việt Nam học được và trổ tài cho mọi người xem. Nhưng sao kết quả lại hơn cả mong đợi thế? Mặt ai cũng đen thui là sao? Vì quá kích thích à? Thấy vậy, cô ngây thơ bào chữa.
-"Này, mọi người vậy là sao? Cậu, cậu, cậu và cậu nữa..... "- Cô lấy tay chỉ từng người.-"Sao nhìn tớ chằm chằm thế? Cứ như tớ "Hồng hạnh vượt tường" không bằng ."
Rầm!
Mọi người chỉ thấy 1 đàn quạ đen bay ngang qua đầu. Trước khi đi khỏi, nó còn quay lại nhe răng mà cười với bọn họ..........
-"Nhân Mã, cậu câm miệng cho tớ! " Các sao nữ đồng thanh hét.
Làm gì ghê vậy? Im thì im! Sao ức hiếp người khác quá thế? Đúng là "3 cây chụm lại lên hòn núi cao! "
Thiên Yết bặm môi bước lại siết chặt tay cô. Chặt đến nỗi cổ tay cô đau buốt, từng tiểu mạch nhỏ đang đập liên hồi theo từng nhịp nắn bóp, trên mặt biểu tình như 1 người uỷ khuất vô tội......
-""Hồng hạnh vượt tường ",ai dạy em thế! "
Anh gầm rất nhẹ nhưng hơi thở ngày 1 nguy hiểm, y như có một cơn bão mạnh tấn công...
Nhân Mã lúc này nhìn quanh 1 lượt,cô thấm thía 1 câu đủ để hình dung mọi người. Nhưng vì sợ mọi người quát mắng, cô lầm bầm trong bụng ngàn lần : Thật là 1 lũ "dữ như trằn tinh "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro