chap 6: Chủ tịch Lê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" ❤ Chạy quá lâu sẽ mệt!

❤ Đứng quá lâu sẽ mỏi!

❤ Vấp quá nhiều sẽ đau!

❤ Đợi quá lâu sẽ chán!

Vì thế....

- Đừng chạy theo .........
Những gì không thuộc về mình.

- Đừng đứng đợi ..........
Những gì mà mình không thấy phía trước.

-Vấp ngã.....
Phải tự biết đứng dậy.

-Và..... Đừng chờ đợi......
Những gì không bao giờ đến. "

---------------------------------------------
Phù!
Dưới sự lừa dối không chớp mắt của mình, Bảo Bình có thể thanh thanh thản thản mà chốn ra khỏi bữa tiệc phòng khách. Đến 1 góc vườn hoa, cô hít 1 hơi. Không khí đầy mùi vang đỏ, champagne và cỏ xanh. Cô chán ghét không quan tâm bộ lễ phục đắt tiền liền ngồi lên thảm cỏ. Tham quan bảo tàng gì chứ? Có cái gì hay đâu! Ăn không được, sờ cũng không xong. Nhìn thì nổi lòng tham, còn không thì sinh lòng tiếc. Như thế thà không xem còn hơn.
Bảo Bình cởi phăng đôi giày hàng hiệu sang một bên. Lấy một ít bánh mình vừa trôm được thong thả đưa lên miệng. Gió nhẹ thổi qua, thổi tung mái tóc được chải tỉ mỉ. Một vài lọn tóc đùa nghịch rớt xuống vai cô lay lay vào da thịt tươi mát. Miếng bánh mềm mềm nhanh chóng hoa tan trong miệng. Cảm giác này...... Thật tuyệt quá!
-"Xin lỗi thưa ngài. Ngài không có thiệp không thể vào được. "
Tiếng nói từ xa thu hút sự chú ý của Bảo Bình. Cô quay đầu lại, thấy phía trước cổng có một ông lão trạc lục tuần, ăn mặc cổ quái, gấm vóc sẩm màu, thân hình cao lớn, gương mặt già nua nhưng đôi mắt vẫn linh hoạt không thua gì người trẻ. Người này một bên nhăn nhó hậm hẹ ,nghiến răng nghiến lợi với anh bảo vệ, một bên khí thế bức người cố gắng đi vào bên trong.
-"Đáng chết! Ngươi mau gọi hắn ra đây cho ta. "
Giọng ông lão cáu gắt, mất kiên nhẫn.
-"Hắn là ai thưa ông? "- Anh vệ sĩ khó hiểu.
-"Ngu ngốc, đương nhiên là người ta quen. "
Anh vệ sĩ bối rối, âm thầm rủa một tiếng. Đúng là lão già cổ quái. Nhưng trên mặt anh vẫn lễ phép.
-"Không biết người quen của ngài tên gì? "
-"Chủ tịch Lê, hôm nay ông đại giá quang lâm là có ý gì? "
Chưa thấy ông lão kia trả lời, từ trong không trung vang lên tiếng nói của một tên con trai. Sao giọng này cô thấy quen quen nhỉ? Bảo Bình lắng tai lên nghe, vươn người ra phía trước nhìn. Hóa ra là tên Sư Tử! Ấy, sao hắn lại xuất hiện ở đây nhỉ? Còn gọi ông đó là chủ tịch Lê? Nhìn bộ dạng hắn có chút kinh ngạc, có chút chấp vấn. Bảo Bình cười hắc hắc, chống tay lên cằm chờ xem kịch hay.
Đám vệ sĩ xung quanh nghe Sư Tử gọi ba tiếng "chủ tịch Lê "đã sớm sợ xanh mặt, vội buông tay đang giữ ông ra. Ông tức đến dậm chân, thở hổn hển chỉ vào mặt Sư Tử.
-"Ngươi còn hỏi ta tới làm gì? Ngươi giỏi lắm, dám dấu phăng thiệp mời của ta. Nếu hôm nay quan gia không nhắc nhở, chắc ta cũng không nhớ mà tới chúc thọ lão Trần! Sư Tử, ngươi làm vậy là có ý gì? "
Sư Tử ở bên cạnh thầm rủa tên quản gia nhiều chuyện. Ngoài mặt vẫn tỉnh bơ hỏi lại.
-"Chẳng phải chủ tịch Lê thân thể không khỏe hay sao? Chẳng phải chủ tịch Lê 5 năm đóng cửa không tiếp khách sao? Hôm nay di cớ gì đến đây?"
Nghe Sư Tử nói mặt ông lão chuyển từ tức giận sang muôn vàn uất ức y như đứa trẻ bị mẹ đánh đòn. Mặt ông chau lại vẻ đau đớn.
-"Ngươi nhìn nhà người ta xem. Ồn ào náo nhiệt, không khí ấm áp. Không giống nhà ta, không khí trầm tinh, trầm tinh đến mức ta phải phát sợ. Vì thế ta ra ngoài tìm cháu dâu của ta. "
Ông lão vừa nói vừa quay đầu nhìn thẳng Sư Tử, mắt ông lóe lên một tia giảo hoạt...
-"Hừ, chủ tịch Lê càng già càng dẻo dai nhỉ! Nếu như Lê gia quá thiếu người, ta không ngại tìm giúp vài phụ nữ. Vừa tăng thêm không khí ấm áp vừa tăng thêm con cháu. "- Sư Tử nhạo báng.
Bảo Bình bất giác trợn mắt. Cô biết hắn rất cao ngạo, ngông cuồng. Nhưng không thể chấp nhận được kiểu nói chuyện với người lớn tuổi mà không biết phân biệt tôn ti trật tự gì hết. Ấy vậy còn buông ra lời nhạo bang. Mặc dù là người ngoài cuộc nhưng Bảo Bình vẫn tức đến nổ đom đóm mắt. Nhưng ngẫm lại, sao cảm thấy đoạn đối thoại của họ có gì kì lạ quá!
Ông lão đó tỏ ra không nghe lời nhạo báng của Sư Tử, ông hướng nhanh hướng khác mà bước đi
Không thèm ở đó đôi co với ngươi! Đến lúc ta tìm được cháu dâu của ta, ta sẽ trị ngươi sau!
Thấy được âm mưu của ông, Sư Tử nhanh chân hơn một bước, thoắt một cái đã chặn được bước tiến của ông, cười cười hờ hững.
-"Chủ tịch Lê đã đến muộn rồi. Không bằng ngày mai đến chúc thọ sau,bây giờ mà đến thật không hợp lúc! "
-"Tiểu tử, ngươi tránh ra cho ta. "
Lão già bước về hướng khác.
Sư Tử cũng bước về hướng ông đi, chặn lại .
-"Sư Tử....... Ayyy...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro