chap 7: Cô có phải là con gái không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bụp!
-"Đánh chết anh này. Dám ức hiếp người lớn tuổi. Anh xứng là đàn ông cái nỗi gì. Đi chết đi! "
Vừa nói, Bảo Bình vừa dơ chân đá mạnh vào bụng của anh. Mắt cô trừng lớn. Vốn dĩ ở bên kia nghe lén, nhưng càng nghe càng không chịu được cái thói kiêu căng ức hiếp người già. Thế là cô nhảy vào thay trời hành đạo.
Sư Tử chuyển từ ngạc nhiên sang nhăn mặt vì đau. Rõ ràng là có người kêu anh, rõ ràng là anh vừa quay lại, rồi có một đôi giày từ trên không bay vào người anh. Rồi sao bây giờ thoắt một cái anh lại bị đánh đến ôm đất thế này? Nén nỗi tức giận, anh đưa tay túm chân kẻ đang thúc vào người anh. Nhưng khi nhìn đến gương mặt người đó thì ngẩn ra, ý nghĩ buông xuôi.
Người được kêu là chủ tịch Lê ban đầu là ngạc nhiên. Ngạc nhiên nhìn cô gái hung hăng đánh người. Tìm tòi một lúc, sau đó như phát hiện ra điều gì kì bí, cũng không ngăn cản cô gái tiếp tục đánh,chỉ cười híp mắt nhìn về phía Bảo Bình. Chỉ thấy tiểu nha đầu này càng nhìn càng xinh ( xinh hả? ^_^ ). Càng nhìn càng thuận mắt. Trên người tản ra sự hoạt bát, thông minh khiến ông càng thêm hài lòng. Lại nhìn đến Sư Tử đang vật vã trên đất : Đứa khốn! Lúc nãy còn mạnh mồm mạnh miệng. Vậy mà bị người ta đánh lại không phản đối. Ngươi học võ để làm gì? Ngươi lên đai đen taiwondo để làm gì? Có ẩn tình, nhất định có ẩn tình! Ông cười hì hì lên tiếng.
-"Nha đầu, đánh hay lắm! Đánh nữa cho ông, đánh mạnh vào, đánh chết thằng cháu bất hiếu này đi! "
Bảo Bình được cổ vũ, đánh ngày một hăng say. Nhưng khi nghe đến chữ " thằng cháu bất hiếu " cô loạng choạng lùi về sau vài bước, đứng không vững liền trực tiếp ôm hôn đất mẹ. Bảo Bình đưa mắt chữ A mồm chữ O mà nhìn hai người họ. Cô lắp bắp chỉ vào Sư Tử.
-"Ông nói hắn là cháu của ông sao ?"
-"Bây giờ thì biết rồi! Bảo Bình, cô giỏi lắm! "
Sư Tử lồm cồm bò dậy, anh đi nhanh đến bắt lấy cổ tay Bảo Bình, tức giận mà quát.
-"Lần nào gặp cô, tôi cũng đều bị đánh. Cô có phải là con gái không? "
Bảo Bình nước mắt ngắn dài. Cô biết cô đánh người là sai. Cô biết bây giờ thân hình của cô không xinh. Nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra cô cũng là con gái. Con bà nó, Sư Tử! Anh thấy tôi có điểm nào giống con trai? Bảo Bình càng nghĩ càng tức, cô thở hắt ra mấy hơi liền.
-"Sư Tử... Xin lỗi! "
Giọng cô lí nhí, cúi đầu đáng thương như đứa trẻ mắc lỗi.
Bảo Bình thừa nhận. Ừ! Thì mình không có khí chất đấy. Nhưng thà mất khí chất còn hơn mất mạng. Đối với bản thân, cô cũng tự yêu mình một chút.
-"Xin lỗi! Cô đánh tôi bao nhiêu mà chỉ một câu xin lỗi? Xem xem tôi đánh cô, sau đó xin lỗi có được không? "
-"Sư Tử, câm miệng !"
Chủ tịch Lê nãy giờ đứng một bên xem kịch hay. Nghe cháu nội nhà ông định đánh cháu dâu tương lai, chủ tịch Lê nghiêm lại.
-"Cháu gái đừng sợ, qua đây với ông! "
Mắt thấy Sư Tử im bặt sau tiếng nói của ông, mắt Bảo Bình sáng lên. Chủ tịch Lê, không ngờ ngài cũng có uy lắm. Đôi chân nhanh như thỏ bước nhanh qua chỗ ông.
-"Đừng để ý đến nó. Nó chỉ giỏi hù người thôi! Có ta ở đây làm chủ cho con, nó không làm gì đâu! "
Chủ tịch Lê nói vậy chỉ để tạo cảm tình với Bảo Bình thôi. Chứ ông biết, nếu cháu ông muốn đánh thì lúc nãy đã đánh rồi, chờ gì đến bây giờ.
-"Hừ! "
Sư Tử tức giận. Anh ném ngay cái áo vest vừa bị Bảo Bình đạp vào người cô, tức giận.
-"Giặt áo cho tôi. Còn nữa, khi nào về giúp tôi thoa thuốc!
Việc gì tôi phải giặt áo cho anh, còn giúp anh thoa thuốc. Nhưng nhìn đến cái áo đầy những dấu chân, Bảo Bình rụt cổ. Cô biết mình đánh anh không nhẹ, thôi thì cô chịu thiệt một lần vậy.
-"Đừng đứng đây nữa, vào trong đi nào! "
Chủ tịch Lê lên tiếng phá bỏ không khí nặng nề.
-"Cháu gái, cháu từ đâu đến! "
-"Cháu gái, cháu và Sư Tử quen nhau như thế nào? "
-"Cháu gái, khi nào rảnh đến nhà ông chơi. "
-"............."
-"............."
Dọc đường đi, Bảo Bình thật sự đau đầu với ngài chủ tịch Lê tôn quý. Có ai nói cho cô biết, có phải người càng già sẽ càng có nhiều chuyện để hỏi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro