Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Tư Hạ, năm nay mười bảy tuổi. Tôi có một người anh trai tên Tư Âm mất chứng cuồng em gái, phải nói là vô cùng vô cùng cuồng em gái. Tôi thiết nghĩ tôi chẳng phải là em gái gì gì đó của anh ấy mà là con gái của anh ấy thì đúng hơn.

Cha mẹ chúng tôi mất vào năm tôi mười ba tuổi, để lại cho hai anh em tôi một khoản tài sản khổng lồ và một tập đoàn lớn. Anh tôi vì thế mà phải lên ngồi cái ghế chủ tịch cao cao tại thượng khi anh ấy chỉ mới mười chín tuổi.

Tư Âm rất thông minh và giỏi giang. Cũng phải thôi, từ nhỏ cha mẹ đã bồi dưỡng cho anh về ngành chính trị kinh doanh, đào tạo nghiêm khắc anh để thành người thừa kế giỏi. Trong khi những đứa trẻ ngoài kia lúc sáu, bảy tuổi vẫn còn chơi mấy thứ đồ chơi bằng nhựa thì anh ấy đã bắt đầu biết chơi cổ phiếu rồi. Tôi cảm thấy Tư Hạ tôi còn tự do chán...

Tuy là tổng tài 'nạnh nùng' nhưng mỗi khi ở với tôi thì không ngừng 'chí chóe'. Vì sao ư? Chỉ vì anh ấy không muốn tôi tiếp xúc với 'giống đực' nào ngoài anh ấy. Đúng là cuồng em gái đến phát điên rồi...

Lúc anh ấy đưa tôi đến trường, vừa mở cửa xe bước ra đã có bạn nam chạy đến tặng quà cho tôi trước con mắt xấu xa của ông anh biến thái thái đó. Tư Âm không ngừng đưa ánh mắt giết người lườm nguýt bạn nam kia khiến người ta lạnh xanh người rồi chạy mất dép, đến tôi còn rợn người lận mà chứ nói gì bạn ấy. Cũng đúng thôi, ai bảo Tư Hạ tôi đẹp quá làm gì chứ...!

Cuối cùng anh hạ chất giọng trầm như muốn giết người đó buông một câu:

"Được 'giống đực' tặng quà luôn đấy nhỉ! Xem ra không phải bao nhiêu đó đâu đúng không?"

Sống lưng tôi lạnh cống, khóe môi giật giật, chậm rãi quay lưng lại đối diện Tư Âm.

"Đ...đâu có."

"Nói thật."

"A...ai bảo e...em gái anh đẹp quá làm gì!"

Tôi sợ run người với giọng điệu đó của Tư Âm nên bất quá thốt ra mấy câu tự luyến.

"Anh cảnh cáo em, nếu còn nhận mấy thứ quà cáp, thư tình của bọn "giống đực" kia nữa thì anh đánh gãy tay em."

"Như...nhưng mấy cậu ấy cứ..."

Chưa để tôi nói hết, anh đã lớn tiếng cắt ngang.

"Em không có miệng nói à?"

"Em biết rồi, đồ xấu xa. Không nhận là được chứ gì!"

"Hừm, nhớ lời em nói đấy!"

Tư Hạ tôi cũng chẳng thèm trả lời lại, hất mặt một cái rồi bỏ đi vào lớp.

Trách thì cũng phải trách bạn nam kia, tặng lúc nào không tặng lại tặng ngay trước mặt tên Tư Âm khó ưa kia.

Haiz...nói thật thì tôi cũng khổ lắm chứ, ai bảo tôi xinh đẹp làm gì để mấy thứ "giống đực" kia bu quanh tặng quà phiền muốn chết. Bắt Tư Hạ tôi ngày nào đi học cũng phải mang cái bao lớn để chứa mấy cái thứ quà cáp muôn hộp một kiểu kia rồi đem đi phân phát cho đám bạn.

Tôi vẫn lo là tên anh trai khó ưa kia sẽ không để yên chuyện này dễ dàng như vậy đâu. Nhớ cái hồi tôi học cấp 2, hôm ấy tôi bị trật chân vì chạy trong giờ thể dục nên được lớp trưởng cõng về nhà. Thế mà hôm sau cậu ấy lại đột nhiên chuyển trường, còn nghe đám bạn kể là bị đánh đến nỗi nhập viện. Không nói thì tôi cũng biết là ai làm.

Và tôi đã đoán đúng. Tôi biết ngay là anh ấy sẽ không để tình trạng này cứ diễn ra như vậy nữa.

Tư Hạ tôi không ngờ anh ấy lại trở về cái thời "cấp sách đến trường". Tư Âm ngay ngày sau đó đã vào học chung trường với tôi, đã thế lại còn lợi dụng quyền lực để làm học trưởng.

Tôi không hiểu vì sao ông chú hai mươi bốn tuổi lại trở về cái thời cấp sách đến trường như những "đứa trẻ" mười bảy tuổi như tôi?! Tôi nghĩ là anh ấy đã quá già với cái danh "học sinh cấp 3" ngồi trên ghế gỗ cứng cáp của nhà trường. Cái ghế chủ tịch của tập đoàn MFA không phải êm ái hơn sao?

Tư Hạ tôi cá là tên anh trai khó ưa Tư Âm đó của tôi sẽ không để tôi yên ổn cho những ngày sắp tới đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kaa