CHƯƠNG 1: HAM MUỐN ĐẾN RỒI CÒN GIẢ VỜ CHỐNG CỰ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào các bạn, mình tình cờ đọc được truyện tranh của bộ này, cảm thấy rất thú vị, khổ nỗi truyện ra lâu quá, nên đành tìm truyện chữ, nào ngờ cũng hổng có, nên mình nghĩ sẽ dịch rồi lưu trên này để xem và share cho các bạn nữa. Có gì sai sót nhớ comment để mình sửa nhen.

.

Trans + Edit: Cam Duyên.


Thời điểm đêm khuya tại Hội Vương Miện đúng là náo nhiệt, các phòng đều phảng phất thứ ánh sáng hư ảo lập lòe.


"Cái tên Chu Đôn đầu heo óc người kia cứ muốn hợp tác với ta để ăn tiền nhiều hơn mà không nhìn lại thân phận của mình. Nếu không phải muốn chèn ép khí thế Hạ gia, ta chẳng bao giờ muốn ký hợp đồng với ngươi..."


"Tách!"


Một bàn tay mảnh khảnh ấn lên màn hình điện thoại tắt chức năng ghi âm. Ngón tay dài nhỏ, tinh tế và trắng nõn.


"Ông chủ Chu, ông cũng nghe rồi chứ?" Người chủ của bàn tay kia gương mặt có ý cười
Phía bên kia bàn, khuôn mặt ông chủ Chu đã biến thành màu gan heo, dưới ánh đèn lập lòe mười phần đẹp mắt.


"A, còn có cái này." Hạ Tình Không mở album ảnh trong điện thoại di động, hiển thị rõ ràng một bức ảnh chụp đôi nam nữ tùy ý hôn môi và vuốt ve nhau.


Ông chủ Chu lập tức ném vỡ ly rượu ở trên tay.


"Đáng chết, còn dám dụ dỗ vợ ta!"


Mười phút sau, Hạ Tình Không lắc lắc mấy tờ giấy hợp đồng trắng tinh đi ra khỏi phòng. Chuyến này giả dạng người phục vụ đúng là không uổng phí.


Hạ Tình Không hôn hợp đồng một cái, rồi gấp lại giấu bên hông đồng phục của mình.


Đồng phục của Hội Vương Miện vô cùng hở hang, Hạ Tình Không dùng sức kéo áo trước ngực. Chưa kịp chỉnh trang, cô liền có cảm giác bả vai bị người khác đè lại.


"Này cô, đưa rượu này tới phòng 8069."


Người quản lý vội vàng nắm lấy cánh tay Hạ Tình Không, đưa khay rượu cho cô.


Hạ Tình Không nhún vai, làm người phục vụ cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, phải làm đến nơi đến chốn. Hơn nữa, hôm nay có được hợp đồng trong tay, tâm trạng hưng phấn, đưa rượu thì đưa rượu.


"8096, hay là 8069?"


Hạ Tình Không bưng khay rượu vang đỏ tìm kiếm dọc hành lang, vừa cẩn thận quan sát số phòng trên cửa.


Cô gọi điện thoại cho nhân viên tiếp tân, nhưng đường dây bận không ai bắt máy. Hạ Tình Không phải tự đi tìm phòng vậy.


"Hầy, cứ chọn đại một phòng trước đã!"


Nếu vào nhầm phòng thì bước ra là được.


Hạ Tình Không vừa nghĩ tới, gõ cửa phòng 8069, không nghe thấy động tĩnh bên trong, cô nhẹ nhàng đẩy cửa.


"A!" Hạ Tình Không hoảng sợ bởi cảnh tượng trong phòng, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi ông chủ..."


Tuy rằng ánh đèn không phải đặc biệt sáng ngời, nhưng Hạ Tình Không vẫn thoáng nhìn thấy một người đàn ông đè lên người phụ nữ ăn mặc khiêu gợi trên ghế sô pha.


Thấy cửa bị mở, hai người cùng hướng mắt nhìn ra ngoài.


Hạ Tình Không còn có thể thấy mái tóc dài rối tung và gương mặt mỹ miều thoáng men say, trang phục cô ấy kéo xuống thấp, ngực lộ ra một mảnh cảnh xuân, quả thực là quá ngượng ngùng.


"Đứng lại!"


Hạ Tình Không chuẩn bị đóng cửa rời đi, đã bị người đàn ông gọi lại.


Mục Thần Hạo duỗi tay kéo cổ tay cô gái đang vòng quanh cổ anh ta, híp mắt nhìn Hạ Tình Không, người hắn tỏa ra một loại hơi thở nguy hiểm.


"Không ngờ tới các người muốn lôi kéo ta đến chỗ này." Mục Thần Hạo ngồi thẳng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Tình Không.


"Cái gì, tôi không quen biết cô ta, chúng ta cái gì?" Hạ Tình Không biết rõ các khách hàng của Hội Vương Miện đều là hạng thương gia giàu có, cho nên cô không cần chuốt lấy phiền toái. Có được hợp đồng, đưa xong rượu, cô liền chuẩn bị rút lui.


"Cô chụp ảnh? Đem lại đây."


Hạ Tình Không lúc này mới hoảng sợ chú ý tới tay mình còn cầm điện thoại giống như đang duy trì cuộc gọi cho nhân viên lễ tân.


Xong rồi!


Hắn ta cho rằng ta chụp ảnh bọn họ rồi dùng chúng để uy hiếp, nên hắn mới theo dõi ta sao.


"Thật là một tên vô liêm sỉ, chẳng lẽ là xuất quỹ? Ăn vụng? Sợ bị chụp? Thoạt nhìn nhân dáng cũng đẹp đẽ, bản chất cũng là tên cặn bã." Tình Không thầm nghĩ.


"Ông chủ, ta bảo đảm không có chụp!"


Hạ Tình Không trong lòng chán ghét, nhưng ngoài miệng lại nói lấy lòng. Bên trong điện thoại di động có hình của vợ Chu Đôn đang vụng trộm với người khác, không thể để hắn thấy.


Mục Thần Hạo càng thêm khẳng định hai nữ nhân này cùng một hội. Một người giăng bẫy,người kia chụp ảnh tống tiền.


"Ai phái các ngươi tới?"


Ngữ khí Mục Thần Hạo lãnh đạm, làm cho Hạ Tình Không mười phần khó chịu. Đây là ý gì? Dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch sao?


"Ta đến đây một mình." Hạ Tình Không theo bản năng trả lời, ánh mắt kỳ quái liếc nhìn người phụ nữ sô pha, sửa lại lời nói, "Ông chủ thấy đấy, ta chỉ là người phục vụ nhỏ mà thôi, ta còn phải sang phòng khác đưa rượu."


"Ngụy trang tốt như vậy? Đưa di động đây."


Mục Thần Hạo cũng không để ý tới sự cầu xin của nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới rồi mới mở miệng.


Hạ Tình Không không có lời nào để nói, người này là Tào Tháo chuyển thế sao, đa nghi như vậy, nếu như sợ cái này cái kia thì sao lại tới đây vụng trộm?!


"Ta..."


"Không mau đi ra!"


"Ta đi ngay, lập tức đi ngay ..." Hạ Tình Không nghe thấy câu này, giống như được đại ân xá liền lập tức cúi đầu khom lưng.


"Ta không nói ngươi." Mục Thần Hạo lập tức ngắt lời, hơi nghiêng mặt, ánh mắt lạnh lùng như băng thực đáng sợ.


Người phụ nữ bên cạnh chỉnh lại cổ áo đang mở rộng, một mảnh tuyết trắng dao động khiến Hạ Tình Không hơi hoảng.


"Mục thiếu ..." Người phụ nữ kiều nhu thốt lên một tiếng ủy khuất, nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của Mục Thần Hạo dọa đến nỗi không dám đứng lên.


Trước khi đi, còn hung dữ trừng mắt liếc nhìn Hạ Tình Không một cái.


Hạ Tình Không không hiểu chuyện gì, kinh ngạc nhìn Mục Thần Hạo.


Đây là tình huống gì?


"Ta chính là người phục vụ!" Hạ Tình Không lấy hết can đảm nhắc nhở hắn.


Mục Thần Hạo cười lạnh nói, "Người phục vụ của Hội Vương Miện đâu chỉ phục vụ trà nước ?"


Lời nói vừa thốt ra, Hạ Tình Không lập tức hiểu rõ, bưng khay lên liền chuẩn bị rời đi.


Không đợi nàng đi quá hai bước, thân mình đã bị Mục Thần Hạo hung hăng kéo lại, khay rượu vang đỏ rơi xuống sàn, vỡ thành mảnh vụn.


Xong rồi, rượu này hẳn đến mấy chục vạn?


"Ngươi bị tâm thần à!" Hạ Tình Không thật sự tức giận.


Mục Thần Hạo căn bản không để tâm sự tức giận của nàng, trực tiếp đè Hạ Tình Không xuống ghế sô pha.


Thân mình bị đè nặng, Hạ Tình Không thẹn quá hoá giận, múa may cánh tay đẩy Mục Thần Hạo ra.


"Không phải đây là mục đích của các người sao? Nếu đưa tới cửa, đừng trách ta không khách khí."


"Mục đích của chúng ta? Đầu óc ngươi có vấn đề à!"


Hạ Tình Không giãy giụa, nhưng hắn đã ngăn chặn. Mục Thần Hạo còn khóa tay nàng trên đỉnh đầu.


"Buông ra, ngươi thật vô liêm sỉ!"


Hạ Tình Không không thể cử động đôi tay, há mồm cắn, nhưng bị Mục Thần Hạo hung hăng ngăn chặn, không nhúc nhích được.


Chẳng lẽ hắn ta hiểu lầm ta với người phụ nữ kia cùng một hội, muốn hãm hại hắn?


"Khoan đã, khoan đã, chờ một chút, trước tiên nghe ta nói..."


Hạ Tình Không giãy giụa vừa muốn giải thích, nhưng Mục Thần Hạo không để ý tới, cảm giác thân người nàng giãy giụa dưới thân mình, lại phát ra hơi ấm cùng hương thơm tươi mát mê đắm lòng người.


Mục Thần Hạo trong nháy mắt chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, đôi bàn tay nàng bị nắm chặt, cảm nhận được da thịt tinh tế, cúi đầu hướng tìm đôi môi kiều diễm như cánh hoa mà hôn.


"A!"


Tiếng la của Hạ Tình Không bị ngăn lại, nàng cảm nhận được sự ấm áp trên môi.


Tên nam nhân vô liêm sỉ này!


Hạ Tình Không há mồm chuẩn bị cắn, Mục Thần Hạo xảo diệu ngăn chặn nàng tấn công, tùy ý nhấm nháp môi nàng.


Hạ Tình Không cảm thấy không thở được, toàn thân đều có chút khô nóng rồi, một câu, giống như nước lạnh, đem nàng từ đầu đến chân nhúng vào đó.


"Người lúc nãy không phải câu dẫn đàn ông điêu luyện lắm sao, cònngười này như thế nào, ham muốn đến rồi mà còn giả vờ chống cự sao?


.

Trans + Edit: Cam Duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro