CHƯƠNG 8: TÔI SẼ CHO ANH UỐNG CANH.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trans + Edit: Cam Duyên.


"Nhưng cũng không có cách đâu, hôn ước được định trước là Mục gia cùng Hạ gia Đại tiểu thư của chánh thất phu nhân , nếu là Nhị tiểu thư có thể gả đi, lão gia cũng sẽ không hoảng hốt tìm Đại tiểu thư trở về."


"Đúng vậy, nhiều năm không tìm kiếm, bây giờ tìm cô ấy về còn không phải vì lợi ích cho Hạ gia sao."


"Nghe nói sản nghiệp Hạ gia đang có nguy cơ phá sản, lúc này lợi dụng việc liên hôn với Mục gia mà vực dậy một phen, nhưng Mục gia chỉ thừa nhận thân phận Đại tiểu thư của chánh thất phu nhân thôi."


Hạ Tình Không ở góc tường gật gật đầu, liền minh bạch hiểu rõ mọi chuyện.


Nghe được tin tức hữu dụng này, Hạ Tình Không liền chạy nhanh về phòng, cẩn thận tra xét một chút tư liệu trên internet, hơn nữa tin tức bấy lâu nay nàng biết cộng lại đại khái cũng hiểu rõ sự tình .


Gia sản Hạ gia có một phần trên danh nghĩa của Phu nhân và Hạ Tình Không, Thẩm Diệu Ngọc vẫn luôn muốn chiếm lấy phần đó, nhưng lại không nghĩ đến cảnh khủng hoảng của Hạ gia mấy năm nay ngày một tệ hơn.


Hạ Chính Hoa đến bước đường cùng, Mục gia lúc sau can thiệp, ông ta phát hiện Mục gia không nuốt lời, nhưng nhất định muốn có Đại tiểu thư của chánh thất phu nhân, cho nên Hạ Chính Hoa lúc này mới bắt đầu cho tìm kiếm đứa con gái mất tích bấy lâu.


Quả nhiên hào môn căn bản không có tình thân, chỉ có lợi dụng nhau.


Hạ Tình Không thở dài một hơi, vì mẹ ruột của nàng, cũng vì bản thân nàng.


Đã đến bước đường này, còn sợ gì mà không bước tiếp.


Buổi tối nàng ngủ một giấc thật ngon, thời điểm tỉnh dậy hôm sau, Hạ Chính Hoa sai người chuẩn bị cho nàng đồ vật đi viếng mộ của mẹ ruột nàng.


Hạ Chính Hoa cùng Hạ Tình Không đi nghĩa trang, bái tế mẹ nàng.


Dọc theo đường đi, Hạ Tình Không cũng không có gì để nói, Hạ Chính Hoa tâm tư nghiêm trọng, hai người trầm mặc đi, trầm mặc trở về.


Hạ Tình Không liền cho rằng không có xảy ra vấn đề gì, lại biết được Hạ Chính Hoa trở về lúc sau mang theo mấy tư liệu bất động sản cho Hạ Tình Không.


"Con ở bên ngoài nhiều năm , ba không có gì bồi thường cho con, đây là vài chỗ bất động sản, xem như ba đối với con có phần áy náy, ba cũng không có gì có thể cho con."


"Cảm ơn ba ba."


"Đúng rồi, dưỡng mẫu của con bệnh nặng, ba cũng có nghe qua, ba đã cho người đưa bà ấy đi bệnh viện tốt nhất ở đây, trị liệu tốt nhất, con không cần lo lắng. Điều kỳ lạ nhất là bà ấy không muốn nhìn mặt ta ... Vẫn là con gái của bà ấy ra mặt, ba vẫn muốn cảm tạ bà ấy thời gian qua đã chăm sóc con."


Nghe được dưỡng mẫu của nàng có thể được điều trị tốt nhất, Hạ Tình Không cảm thấy an tâm rồi, không đem chuyện dưỡng mẫu không muốn gặp Hạ Chính Hoa để trong lòng.


Hạ Tình Không lăn dài những giọt nước mắt, chờ Hạ Chính Hoa chua xót rời đi, nàng mới đem tư liệu bất động sản ném trên bàn.


Bây giờ nàng đã trở lại, nếu nàng cùng Mục gia liên hôn, như vậy thế lực Mục gia cũng đủ làm Hạ gia Đông Sơn tái khởi, thậm chí so với trước kia còn huy hoàng hơn.


Danh nghĩa cổ phần của nàng và mẹ, càng có thể nắm lấy.


Nếu nàng muốn, liền có thể lấy ngay, không cần đến chỗ bất động sản kia.


Bất quá, nếu Hạ Chính Hoa hổ thẹn trong lòng, trong lòng Hạ Tình Không cũng có một tia rung động.


Rốt cuộc chuyện năm đó cũng không phải do Hạ Chính Hoa gây nên, Hạ Tình Không thật sự muốn tìm ra thủ phạm sau bức màn kia, liên quan đến mẹ ruột của nàng, hẳn chuyện không có đơn giản như vậy.


Sáng mai, Hạ Tình Không liền phải theo Mục Thần Hạo trở về Mục gia, cho nên hôm nay cũng xem như ngày cuối cùng nàng ở lại Hạ gia.


Tuy rằng Tình Không từ bé đã không tiếp xúc mẹ ruột, cũng không có tình cảm với mẹ, nhưng máu mủ tình thâm, vẫn làm cho tâm trạng nàng chùng xuống, ăn không thấy ngon miệng.


Buổi tối, bụng nàng đã ầm ĩ kêu.


Tình Không lén rời khỏi phòng, chuẩn bị sang phòng bếp tìm chút gì ăn.


Vừa mở cửa phòng mình ra, chuẩn bị xuống lầu, Tình Không liền bất cẩn đá chân trúng chậu hoa ở cửa, phát ra âm thanh rất nhỏ, nhưng nàng hoảng sợ, liên tục nhìn xung quanh, cũng không có ai, hẳn là mọi người đều ngủ rồi, toàn bộ khu biệt thự đều không có người hầu ở.


Đem chậu hoa đặt về đúng vị trí, Tình Không liền rón ra rón rén hướng tới phòng bếp, bây giờ đã là nửa đêm, đầu bếp cùng người hầu đã đi ngủ.


Nàng vừa đến phòng bếp, chợt nghe được bên trong có âm thanh.


Hình như là tiếng của Thẩm Diệu Ngọc.


"Nhờ cô giúp đỡ, chuyện này phải tăng tốc lên ... không thể trì hoãn thêm nữa ... tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ... nha đầu Hạ Tình Không này có chút khó giải quyết."


....


"Được, quyết định như vậy đi..."


Hạ Tình Không nghe được âm thanh đứt quãng, không rõ ràng.


Thẩm Diệu Ngọc nói ra những lời này, Hạ Tình Không hiểu được bà ta nhất định có âm mưu xấu, bằng không sao lại nửa đêm chạy đến phòng bếp như thế.


Phòng bếp vang đến tiếng bước chân, hiển nhiên Thẩm Diệu Ngọc đã kết thúc cuộc trò chuyện, chuẩn bị rời đi.


Hạ Tình Không nhanh chân nấp ở một bên, chờ bà ta đi khỏi mới tiến đến phòng bếp.


Hạ gia ở SH thị cũng là danh môn vọng tộc, thường xuyên mời đầu bếp năm sao đến nấu ăn, xung quanh phòng bếp đầy đủ mọi nguyên liệu, vật dụng. Nhưng cuối ngày rồi, thức ăn thừa cũng sẽ không trữ lại.


Nên Hạ Tình Không dạo một vòng, đành phải thở dài, tự mình xuống bếp nấu.


Nàng từ nhỏ độc lập, dưỡng mẫu trước kia thường đi làm rất sớm, để chăm lo cho nàng cùng muội muội Tạ Uyển Oánh, cho nên chuyện bếp núc thường ngày cơ bản đều giao cho Tình Không, từ nhỏ luyện tập thành đầu bếp giỏi a.


Nàng mở vòi nước rửa một ít rau xanh, sau đó lấy ít thịt vụn cắt lát, nàng liền nhìn sang Mục Thần Hạo nghiêng người dựa vào cửa phòng bếp, vẻ mặt hài hước nhìn nàng.


Tình Không nhìn hắn ta nháy mắt, tâm tình liền không tốt, tuy rằng tên này lớn lên cũng khá đẹp trai, nhưng nàng liền trợn mắt khi nghĩ về những việc đã xảy ra với hắn.


"Đại tiểu thư cũng cao hứng a, nửa đêm tới phòng bếp tự làm cơm sao?" Mục Thần Hạo nói.


Tình Không thoáng nhìn Mục Thần Hạo, sau đó tiếp tục sơ chế thịt, "Lại có hứng thú, Mục đại thiếu gia không phải cũng có hứng thú sao? Nửa đêm tới phòng bếp xem người khác nấu ăn?"


Mục Thần Hạo bị Tình Không trào phúng một câu cũng không nổi nóng, chầm chậm tiến đến bên Tình Không, "Chậc, không phải cô cũng làm thêm cho tôi một phần sao?"


Tình Không liếc mắt nhìn Mục Thần Hạo một cái, sau đó nở nụ cười tươi, Mục Thần Hạo nhìn thấy nụ cười này, cảm thấy trong lòng giống như bị va chạm, một loại cảm giác dị thường.


Tình Không tươi cười nhưng lại có chứa ma lực, hỗn loạn vũ mị cùng thanh thuần chi gian, thực đặc biệt.


Nhưng nghe đến câu sau, Mục Thần Hạo tưởng chừng như muốn đánh người.


"Muốn ăn? Cầu xin tôi đi. Tôi sẽ cho anh uống canh."


Tình Không tự đại cuồng ngôn, xoay đầu không thèm để ý Mục Thần Hạo, tiếp tục công việc của mình.


Không cần một bữa thịnh soạn, ăn no mới là quan trọng nhất.


Nàng sơ chế xong thịt, không quên rửa một ít hoa quả Tiểu Phiên Gia. Tuy rằng trong bếp Hạ gia không có sẵn nguyên liệu đã sơ chế, nhưng nguyên liệu thô vẫn có rất nhiều.


Mục Thần Hạo vẫn luôn ngồi bên ghế, nghiêng đầu nhìn Hạ Tình Không, chẳng nói lời nào.


Tình Không bị hắn nhìn sau lưng tê dại, cả người cảm giác không được tự nhiên, "Mục thiếu gia này, anh không có việc gì làm sao, lại đến đây xem tôi ăn gì làm gì, chẳng lẽ anh có sở thích đặc thù? Thích xem người khác ăn gì sao?


.


Trans + Edit: Cam Duyên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro