CHƯƠNG 7: NGÀY GIỖ MẸ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trans + Edit: Cam Duyên.


.


Hạ Tình Không chậm rãi thưởng thức xong bữa tối, nhìn lên mọi người đã ăn xong rồi, thậm chí vẫn luôn quan sát hành động của nàng, chờ nàng buông đũa xuống, Hạ Chính Hoa liền kho khan một tiếng.


"Tình Không à..."


"Ba ba" Hạ Tình Không chậm rãi lau khóe miệng, sau đó chặn lời Hạ Chính Hoa "Con vừa mới trở về Hạ gia hôm nay, lập tức phải theo Mục thiếu gia sao?"


"Hạ Tình Không con cũng biết đấy, chuyện là thế này." Hạ Chính Hoa tự nhiên biết mình đuối lý, cố gắng kiên nhẫn giải thích với Hạ Tình Không.


"Có thể cho con ở lại vài hôm được không ba?" Hạ Tình Không ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong ngấn lệ, tựa như đóa hoa thanh khiết yếu ớt không ngờ vực, thanh nhã gợn sóng.


Hạ Tình Xuyên nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của nàng, khịt mũi coi thường.


"Chị có biết thời gian của Mục Thiếu gia quý giá đến nhường nào không? Hôm nay Mục Thiếu gia đích thân đến đón chị mà chị còn ra vẻ tự cao."


Hạ Tình Không nhìn thấy vẻ khinh thường của Hạ Tình Xuyên, lại ngước mắt ủy ủy khuất khuất nhìn thoáng qua Mục Thần Hạo bên cạnh, Mục Thần Hạo cũng nhìn thấy mặt nàng mảnh mai sương khói, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.


Hạ Tình Không ngoài mặt yếu thế, lại rõ ràng nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt Mục Thần Hạo.


Thời gian quý giá sao?


Thời gian đi hộp đêm thật đúng là quý báu!


Hạ Tình Xuyên cùng Mục Thần Hạo, hai người biểu tình thật đúng là không có sai biệt, hiện tại Hạ Tình Không cảm thấy hai người họ chính là trời sinh một cặp, nhanh chóng cho bọn họ liên hôn thôi, một đôi cẩu nam nữ đừng đi ra ngoài gây họa cho người khác.


"Chị biết có bao nhiêu người muốn gả cho Mục Thiếu gia không?


-- Cũng đâu có liên quan đến nàng?


Hạ Tình Không chuẩn bị phản bác Hạ Tình Xuyên một câu, chính là thấy trên mặt nàng ta chạm nhẹ liền hóa thành một hồ nước, nàng liền lập tức sửa miệng.


"Biết chứ, em cũng muốn vậy mà, không phải sao?"


"Hạ Tình Không!" Hạ Tình Xuyên bị chọc trúng, liền lập tức thay đổi nét mặt.


"Mục Thiếu gia xuất chúng như vậy, người muốn tranh giành để được gả cho Mục Thiếu gia cũng rất nhiều." Hạ Tình Không chân thành nhìn Hạ Tình Xuyên, nhìn thấy gương mặt nàng ta biến thành màu gan heo, giận nhưng không dám nói gì, Hạ Tình Không thiên chân bỏ thêm một câu. "Hay là để Hạ Tình Xuyên liên hôn đi?"


Hạ Tình Xuyên một bụng lửa giận muốn phát hỏa, vừa nghe được câu cuối cùng, trên mặt nàng ta liền e thẹn cười tươi.


Ánh mắt sắc bén của Thẩm Diệu Ngọc thấy mặt Hạ Tình Xuyên có ý cười, thật là nha đầu ngu xuẩn, làm thế nào ở nơi này mà còn cười được, vì thế ở dưới bàn bà ta hung hăng đá chân nàng ta một cái.


Hạ Tình Xuyên cảm giác được chân mình bị đá, lập tức ngưng cười, nét mặt người giận vừa vui, trong lúc nhất thời gương mặt vặn vẹo trông khó coi.


Mục Thần Hạo lạnh mắt nhìn trên bàn ăn một lượt, Hạ Tình Không kia nhanh mồm dẻo miệng một câu cung kính, nhưng thật ra là đang khiêu chiến.


Bất quá, hắn cũng muốn nhìn xem, nữ nhân này rốt cuộc muốn bày trò gì đây?


Trò chơi lạt mềm buộc chặt của nàng, tâm tư chỉ sợ sâu không thấy đáy.


"Hôn ước là do người lớn sắp đặt, chuyện này không cho phép trì hoãn hơn nữa." Mục Thần Hạo tựa như một con cáo già nhìn Hạ Tình Không.


"Nhưng ta vừa mới trở về Hạ gia, hơn nữa ..." Trong mắt Hạ Tình Không ngân ngấn nước, mông lung nhìn Hạ Chính Hoa.


Hạ Chính Hoa cuối cùng không nhịn được, Hạ Tình Xuyên dù lời nói có chói tai, nhưng vẫn là trực tiếp nói lên sự thật, ngay cả Mục Thần Hạo cũng lên tiếng, mà đứa con này tại sao vẫn không thể thông suốt?


Nghĩ đến đây, Hạ Chính Hoa nhíu mày, trong lòng có một tia mất kiên nhẫn.


"Tình Không." Hạ Chính Hoa mang theo một tia hận sắt không thành thép, "Chuyện này con không thể từ chối."


Hạ Tình Không nghe xong vẫn luôn cúi cầu, bả vai hơi run lên, Hạ Chính Hoa mày nhăn sâu hơn, Thẩm Diệu Ngọc bên cạnh thấy thế, cũng một bên thổi bay gió thoảng bên tai.


"Hạ Tình Không tiểu thư mới vừa trở về, luyến tiếc rời đi cũng là chuyện bình thường."


"Một nha đầu ở thôn quê một lòng một dạ trở về, tuy rằng trợ giúp ba ba lấy được hợp đồng, nhưng cố tình không đi như vậy, nói chị không có mục đích gì thì em không tin." Hạ Tình Xuyên cũng ở một bên nhắc nhở.


Hạ Chính Hoa bị hai người kẻ xướng người họa, ấn tượng với Hạ Tình Không liền suy giảm cực lớn.


Mục Thần Hạo đứng ở một góc nhìn một nhà bốn người, cả bốn người đều diễn một vở kịch xuất sắc, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.


Ánh mắt hắn thoáng nhìn qua Hạ Tình Không đang nức nở, hắn ta ngoài ý muốn bắt đầu mong đợi nàng phản kích ra sao.


Trong hình huống này dù là thỏ con nhu nhược, cũng sẽ cắn người.


Quả nhiên, vành mắt Hạ Tình Không ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Hạ Chính Hoa, lại nhìn gương mặt trào phúng của Thẩm Diệu Ngọc cùng Hạ Tình Xuyên, nàng run run môi.


"Nhưng mà, ngày mai chính là ngày giỗ mẹ con ..."


Bùm.


Tựa như hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ an tĩnh, nổi lên từng gợn sóng.


Phòng khách cực kỳ yên tĩnh, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, chỉ có giọng nói nức nở của Hạ Tình Không.


Chính vì lời nói này, trong lòng mỗi người, lại sinh ra hiệu ứng liên hoàn rất lớn.


Hạ Chính Hoa xúc động mạnh nhất, ngày giỗ vợ quá cố của mình, con gái lưu lạc nhiều năm vừa mới về đến nhà, chính mình liền nghiêm khắc không nghĩ đến thân tình mà đem con gái đẩy đi, không phải, là bán đi.


Huống hồ chính mình còn quên mất ngày mai là ngày giỗ vợ, mình thì lại ở chỗ này hùng hổ dọa người.


Người đã qua đời, không cần biết năm đó xảy ra chuyện gì, Hạ Chính Hoa trong lòng áy náy, nhìn Hạ Tình Không, mọi lời nói đều nghẹn ở yết hầu.


Hạ Tình Không thoáng nhìn trên mặt Hạ Chính Hoa hơi run rẩy, nàng biết đã đạt được hiệu quả, vì vậy nàng cúi đầu lau nước mắt.


Thẩm Diệu Ngọc nghe đến đó, sắc mặt cũng biến dạng, người sống sợ nhất cùng người chết so đó, huống hồ tiện nhân kia còn lưu lại nữ nhi này, còn khôn khéo như vậy .


Hạ Tình Xuyên thật ra không biết ẩn tình bên trong, chỉ nghe được ngày giỗ của mẹ ruột Hạ Tình Không, như vậy ba ba sẽ mềm lòng hơn nữa, liền sẽ trì hoãn việc đưa Hạ Tình Không đi Mục gia.


Như vậy với nàng ta, cũng là một chuyện tốt.


Nghĩ đến đây, Hạ Tình Xuyên vội vàng đứng về phía Hạ Tình Không.


"Nếu là ngày giỗ của dì, như vậy chúng ta hoãn lại một ngày đi."


Hạ Tình Xuyên nài nỉ Hạ Chính Hoa, ông ta tiếp lời nói với Mục Thần Hạo.


"Chính xác cũng có chuyện này, cũng trách tôi nhất thời sốt ruột, Mục Thiếu gia có thể nào đợi thêm một ngày nữa không?"


Mục Thần Hạo gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Tình Không.


Nữ nhân này từ lúc mới gặp lần đầu đến nay, vẫn luôn làm Mục Thần Hạo thay đổi quan niệm đối với nàng.


"Nếu đã như vậy, chờ thêm mấy ngày cũng không sao."


Mục Thần Hạo đã mở lời, Hạ Chính Hoa cũng một hơi thở dài nhẹ nhõm, Hạ Tình Không vẫn luôn cúi đầu làm bộ mau nước mắt, khóe miệng nàng cũng nhếch lên cười.


.


Trans + Edit: Cam Duyên.


.


Tiệc đã xong, Mục Thần Hạo liền rời đi trước, Hạ Chính Hoa thấy thẹn với con gái mình, buổi tối tặng nàng không ít quà xem như bồi thường cho nàng tổn thất nhiều năm.


Hạ Tình Không khóc sướt mướt náo loạn hơn nửa buổi tối, Hạ Chính Hoa rốt cuộc cùng có thể về phòng nghỉ ngơi.


Chờ Hạ Chính Hoa đi rồi, Hạ Tình Không lặng lẽ mở cửa sổ, đi dọc hành lang, bò tới bên ngoài phòng bếp.


Có nữ nhân ở thôn quê tới liền sẽ có lời đồn thổi. Hạ Tình Không kiên trì đạo lý này, lặng lẽ nấp bên tường phòng bếp.


Hạ gia nữ hầu dày đặc, chính là ở sau bếp, mà đám người kia từ dì lớn tuổi đến cô gái nhỏ, đều thích tụ tập buôn chuyện.


Quả nhiên, Hạ Tình Không vừa khom lưng ngồi xổm ở góc tường, liền nghe thấy bên trong bàn luận sôi nổi.


"Theo tôi thấy thì Nhị tiểu thư muốn gả cho Mục Thần Hạo."


.


Trans + Edit: Cam Duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro