BÀ NGOẠI TÁI XUẤT GIANG HỒ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đận ấy, Bà ngoại "yô lô" đang ở cùng với bác tôi, ở trong làng (làng thật chứ không phải "phố làng" nhà tôi). Bác tôi làm nghề nông. Nhà bác có vườn, có ruộng để trồng rau, trồng lúa, lại có cả một khu tạm gọi là "trang trại" ở đầu làng để nuôi lợn, nuôi gà, thả cá. Như vậy thì cũng khá là vui – tôi nghĩ thế. Ăn gạo tự mình cấy, ăn rau mình tự trồng, ăn gà mình tự chăn, ăn cá tự mình thả, ăn trứng tự... gà nhà mình đẻ ra. Nhưng chỉ nghĩ vậy thì vui chứ còn sống vậy thì hơi vất vả. Vừa phải quản rất nhiều khu vực khác nhau từ nhà ra đồng, rồi thì lo bán rau bán gà bán trứng... nên nhà bác rất bận, thời gian biểu lung tung, cơm nước chẳng đúng giờ gì hết. Thế nên khi Bà ở đấy, mọi người đều khá là lo lắng.

Một hôm buổi tối, Bố Mẹ về làng, tiện đường chạy qua nhà bác lấy ít trứng. Định tạt qua thôi, chắc mẩm giờ này Bà đi ngủ rồi (hôm nào Bà chả đi ngủ từ sáu, bảy giờ tối!). Nhưng hôm đó, lạ lùng thay: Đã chín giờ tối mà Bà vẫn đi ra đi vào. Bố vừa đến, Bà túm ngay:

– Chú vào đây tôi cho xem cái này.

– Sao bà giờ này chưa ngủ hả bà? – Bố ghé sát tai hỏi oang oang.

– Tôi bực quá không thể ngủ được chú ạ!

Thế rồi Bà kéo Bố vào nhà, chỉ cho xem tận nơi một cái khung hình. Đây là quà mừng thọ của làng. Các cụ "bô lão" được mời lên đình làng chụp ảnh hẳn hoi, rồi làng phóng ảnh, lồng khung kính gửi về tặng các cụ. "Ôi cái hôm chụp ảnh, Bà tất bật sửa soạn từ sáng sớm!" – Bác tôi kể.

Và khi tôi cặm cụi gói từng quả trứng vào giấy báo, trước khi xếp vào túi để "khách" cầm cho khỏi vỡ, bà cũng sẽ lại móm mém cười bảo: "Bảo nhà bác í trả thêm tiền đi, bán trứng đã chả được lãi xu nào lại còn mất bao nhiêu là giấy báo!".

Ấy thế mà khi nhận ảnh về Bà lại bực không ngủ được là sao?

– Tôi ngoài tám mươi rồi, sao nó chụp tôi như sáu mươi thế này bực quá!

Bố thầm cười, nghĩ: "Hẳn là phô-tô-sốp quá đà đây mà!". Nhưng Bố đương nhiên không dám cười to, đã vậy lại còn sáng trí lảng luôn sang chuyện khác:

– Bà sang nhà con ở đi bà!

– Ờ... không được. Tôi phải ở đây... bán trứng!

– Thế thì bà không phải ở đâu, mang trứng sang nhà con bán! – Mẹ nói, và đã nghĩ ngay đến cái "chợ phiên" cuối tuần.

Sáng hôm sau, Bà hớn hở hòm xiểng qua nhà tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hht