Bàn tay mỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhờ kinh nghiệm bao nhiêu năm làm bạn Nó, hễ có hôm nào gặp mà thấy Nó mặt ỉu xìu như bánh đa nhúng nước và phảng phất tí ngẩn ngơ....tiếc của, tối sẽ biết ngay đã có chuyện gì.

"Lại làm vỡ cái hả?"

Chỉ chờ câu hỏi đó của tôi, Nó sẽ bắt đầu "tuôn" xối xả. Và mặc dù là tường thuật gián tiếp nhưng lần nào tôi cũng thấy đau tim với những câu chuyện kiểu như này:

"Tớ đang đặt cái bát tô ở trên bếp ga, cạnh nồi canh ấy, để múc canh. Thì tự dưng cái bát trượttt một cái rơi xuống đất." (Hả!)

"Tớ lấy bát canh ra khỏi lò vi sóng, đã lót tay cẩn thận. Đang bê dở chừng thì bỗng đâu cái bát tuột khỏi tay...." (Ối giời ơi!) "Mà đấy là cái bát rất to, dày và hoa màu xanh đẹp lắm, huhu..."

"Tơ làm rơi....cuộn len, thế mà vỡ luôn cái chén..." (Cái gìiiii???)

"Cái cốc thủy tinh thứ năm trong bộ sáu cái, đã, một lần nữa, vỡ trong lúc rửa bát...) (Ặc ặc ặc...)

Thậm chí, khi chúng tôi gặp nhau vào mùng 5 Tết, đã thấy nó mặt đầy tội lỗi: "Từ Tết đến giờ, hôm nào rửa bát tớ cũng làm vỡ một thứ!" (Kíu tôi vớiiii!!!).

Vì là bạn tốt nên tôi không thể thốt lên những cái từ cảm thán như thế kia vào mặt Nó. Ngược lại, tôi có vẻ rất cảm thông, chia sẻ. Ví dụ như thế này:

- Ồ, đầu năm làm vỡ bát là có lộc đấy. Cậu không tin tớ giở sách cho xem.

- Thôi thôi khỏi. Bạn giở xong đống bách khoa toàn thư đấy thì hết Tết mất!

- Vớ vẩn. Dám nghi ngờ năng lực khoa học của tớ à.

Nó cười phớ lớ rồi kéo tôi đi luôn. Đấy, tôi cứ phải giải quyết các thể loại tâm trạng của Nó như thế đấy!

Nhưng....tôi làm sao mà ngăn cản được chuyện Nó dính phải cái biệt danh kia!

Chả là ở xí nghiệp của Mẹ, những công nhân lành nghề, có thành tích lao động sẽ được phong tặng danh hiệu "Bàn tay vàng". Với tinh thần sáng tạo không ngừng nghỉ, Mẹ đã đem cái danh hiệu ấy về và "cải biên" thành Bàn tay mỡ, dành tặng cho nhỏ "lành nghề" đầy thành tích...phá hoại.

Kể ra Bố Mẹ cũng vẫn tử tế chán vì bình thường, hai người vẫn gọi tên tục của Nó. Chỉ mỗi khi sự cố xảy ra thì "nghệ danh" kia mới được réo lên. Chẳng hạn:

- Đứa nào làm vỡ cái nắp ấm của tao? Laị Bàn tay mỡ hả? - Bố hỏi.

- Không phải con! Con Nhợn! - Bàn tay mỡ* Nó ấm ức.

- Ai lại làm vỡ lọ gia vị rồi? Tay mỡ đúng không? - Mẹ hỏi.

- Không phải con!

- Anh đấy! - Bố rón rén.

"Thật không thể tưởng tượng nổi khi nhà này vỡ mười thứ thì cả mười đều đổ lên đầu tớ! Tớ chỉ gây ra ... tám vụ thôi mà!" Tay mỡ Nó kêu khóc. "Lại còn suốt ngày" phải cho mày năm trăm ma sát vào tay "nữa chứ".

- Thôi không sao. Năm nay bọn mình sẽ đi xin chữ "Ma sát" cho bạn. - Tôi an ủi.

(* Ghi chú: các phần chứ bị gạch ngang như thế này do kiểm duyệt bắt tôi gạch bỏ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hht