"Dream a little dream"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tôi mặt xị như cái bị ôm hộp bánh về, cả nhà đang ở phòng khách xem ti vi. Tèo hú hét đòi ăn ngay nên là Mẹ khui luôn hộp bánh. Tôi không đành lòng ngồi im nhìn cả nhà tiêu diệt hết đống choux kem (ngon hết sảy) nên tự an ủi mình rằng: "Ờ thôi ăn cho cục tức nó trôi.". Và vớ lấy một cái.

Úi dà. Bánh tan trong miệng và tôi nghĩ thầm: "Thế này thì bánh của nó không bao giờ ế được đâu!". Nhưng hoa của tôi thì sao? Củ Lạc nói đúng đấy, hoa của tôi có thể bị ế lắm. Mà hoa ế thì đâu có để ăn được như bánh?

- Kem làm sao mà mặt chảy dài như cái bơm thế kia? – Mẹ hỏi.

Tôi rầu rầu kể chuyện ước mơ làm "thợ hoa" của tôi thế nào rồi bị Củ Lạc "ném đá" ra sao. Tôi vờ như hai đứa chỉ nói chuyện bình thường chứ không phải là hấm hứ nhau, cũng giấu nhẹm cả chuyện tôi bảo nó sẽ bị ế bánh.

Nghe tôi kể hết, Mẹ đăm chiêu hỏi:

- Con muốn làm thợ hoa thật à?

- Ồi. Con thích vô cùng!

Bố trầm ngâm suy nghĩ rồi bảo:

- Hoa chuối thì làm nộm được. Với cả hình như hồi gì bố thấy người ta cũng lấy cái hoa gì làm gỏi nữa thì phải?

Tèo (lại) vừa nhét nguyên cả một cái choux vào mồm, nói lúng ba lúng búng:

- Èo ông ích ăn oa ỏi âu! (Mãi tôi mới hiểu ý nó là: "Tèo không thích ăn hoa tỏi đâu!")

Mẹ trân trối nhìn Bố, mím môi không nói gì.

- Sao thế em? Anh có nói gì sai đâu? Anh chỉ cổ vũ cho ước mơ của con thôi mà!

- Nhưng đấy làm sao mà gọi là công việc được? Chẳng ổn định gì cả!

- Nhưng mà con có cần ổn định đâu? – Tôi thẽ thọt.

- Thế đến lúc con nuôi con của con bằng gì hả? Mua sữa bằng hoa, đóng học phí bằng hoa à?

Bố đỡ lời:

- Em buồn cười nhờ. Thế nếu mà ai cũng làm kế toán, ngân hàng, thì ai sẽ là người làm hoa? Mà hồi xưa em cũng thi Sân khấu điện ảnh đấy thôi!
Cả Mẹ với tôi đều im lặng trước phát ngôn gây sốc của Bố. Chuyện này quả là tôi chưa nghe bao giờ!

- Mẹ, ngày xưa Mẹ thi Sân khấu điện ảnh ạ? Thế xong thế nào ạ?

- Nếu mà thế nào thì làm gì có con ở đây bây giờ để mà hỏi câu này! – Bố nháy mắt.

- Tèo, Kem lên phòng!

Chẳng cần đợi Mẹ chỉ thị thì tôi đã biết đường ôm Tèo một bên và hộp bánh một bên, leo lên cầu thang rồi. Ai chả biết Bố Mẹ lại một phen "thảo luận về phương pháp nuôi dạy con cái". Nhưng ai mà ngờ được ngày xưa Mẹ cũng mơ mộng viển vông đến thế! Đến tôi còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm diễn viên cơ mà?

Quên cả giận dỗi, tôi lập tức nhắn tin khoe Củ Lạc. Ngay lúc ấy, nó cũng nhắn cho tôi.

"Tao rút lại phát ngôn về cát tường xào và cúc ba bơ nấu súp. Nếu hàng của một trong hai đứa mình ế ẩm thì đứa kia sẽ giúp đỡ bằng cách bán bánh tặng hoa, bán hoa kèm bánh. Còn nếu lỡ dại mà mày ế hoa và tao cũng ế bánh, chúng ta sẽ hàng đổi hàng cho nhau, ok".

Ừ nhỉ. Thế mà tôi không nghĩ ra, để mất công dỗi nhau với Củ Lạc, đến mệt.

Tèo lại nhón lấy một cái choux kem từ tay tôi, nói rành rọt trước khi nhét cái bánh đầy miệng:

- Chị chị, Tèo thích làm người ăn bánh cơ. Nhưng Tèo cũng sẽ làm người mua hoa cho chị.

Chúng tôi nhìn nhau cười toe.

Nhẩm tính, tôi có Củ Lạc, có Tèo, cả bọn Kính, Bông và họ hàng gần xa bà con khối phố. Làm gì có chuyện hoa ế!

Về phía Bố Mẹ. E hèm. Tôi dỏng tai, nghe loáng thoáng tiếng Bố Mẹ dưới nhà: "Dù thế nào chúng ta vẫn yêu con mà, phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hht