Lan tường xào, cúc ba bơ nấu súp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đứng lên, xịt nước cho lọ hoa mà cứ làm ra vẻ đang tập trung "sáng tác". Củ Lạc trề môi nhìn, rồi nó đổi tư thế, đứng bắt chéo chân, tựa lưng vào bếp, phủi phủi hai tay vào nhau, mặt mũi vừa kiêu căng vừa khinh khỉnh, kiểu thợ bánh vừa làm được một mẻ bánh ưng ý. Tôi thấy thế cũng chuyển sang bộ dạng kiêu căng khinh khỉnh, bằng cách ngồi ngả ngớn gác chân lên ghế, khoanh tay ngắm nghía lọ hoa, gật gù, một lát mới đứng lên... rút bông hoa từ chỗ này cắm ra chỗ khác, xong lại ngồi gác chân lên ghế khoanh tay ngắm nghía.

Củ Lạc xoay sang bộ dạng khẩn trương nghiêm túc của một thợ bánh đang vào guồng (đúng là lúc ấy nó đang bận rộn thật!). Tôi vô công rồi nghề, bèn đổi qua phong cách lãng mạn nghệ thuật. Tôi lấy khăn buộc tai thỏ trên đầu, lấy cả tạp dề choàng lên người, rồi... lôi hết đống hoa vừa cắm xong ra... cắm lại. Tưởng tượng là một buổi sáng trong trẻo, nàng vừa cắm hoa vừa khe khẽ hát vừa lơ đãng trên mây, ba phút mới đặt được một cành hoa vào lọ. Và một chàng hoàng tử gì đó từ đâu hiện ra trên ngưỡng cửa...

- Sến quá đi! – Củ Lạc rên hừ hừ.

- Lãng mạn chứ!

- Sến chảy nước ra thì có. Ọe. – Củ Lạc vừa nói vừa bĩu môi. Nó vẫn có thái độ cực đoan như thế trước những gì nó thấy ngứa mắt.

Tôi bực mình, cụt hết cả hứng. Sao Củ Lạc lại dám phỉ báng ước mơ cả đời của tôi như thế?

- Anh đúng là đồ... không hiểu gì về nghệ thuật!

- Thế mà còn có đứa rủ đi cắm hoa cùng, ờ.

- Rủ thì rủ thôi chứ còn á, thực ra á... – Tôi hơi đuối lý nên quay ra lý sự cùn. – Bánh của anh sẽ bị ế cho mà xem!

Tôi thấy mình lỡ lời rồi, nhưng làm sao rút lại được nữa! Thế là đến lượt Củ Lạc cáu. Nó cầm luôn vào mớ vỏ bánh choux vừa mới ra lò và thả rơi cái "bộp" vì nóng quá.

- Xin lỗi nhé, bánh ế thì vẫn để lại ăn được. Còn hoa ế hả? Biết làm gì bây giờ? – Nó liếc nhìn đám hoa. – Lan tường xào chăng? Hay cúc ba bơ nấu súp à?

- Ừ đấy thế đấy!

Tôi lại cãi cùn, và vùng vằng tụt khăn tụt tạp dề, bỏ về. Gì chứ, có thể xúc phạm ước mơ của người khác như thế à? Nói hoa ế thì tôi còn chịu được chứ bảo lan tường xào với cúc ba bơ nấu súp thì ai mà ăn được!

Củ Lạc gọi với theo:

- Quay lại, cầm bánh về!

- Em không cầm!

- Tao gửi về cho Tèo với mẹ chứ của mày đâu!

A, lúc cáu lên nó còn mày tao với tôi cơ đấy! Nhưng tôi có thể không cầm bánh về không? Đương nhiên là không. Củ Lạc sẽ đem sang và Mẹ sẽ hỏi ơ sao Kem lại không cầm bánh về, ơ hai đứa cãi nhau à hay là làm sao... đến chết đi được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hht