Khi mẹ vắng nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


            "Mấy ngày mẹ về quê
             Là mấy ngày bão nổi
             Con đường mẹ đi về
             Cơn mưa rào chặn lối..."
Ấy là bài thơ trong sách giáo khoa tiểu học của tôi, chứ còn Mẹ không về quê và trời cũng không bão. Chỉ là Mẹ đi công tác một tuần mà thôi.
Bình thường, người hay đi công tác là Bố. Mẹ thì thi thoảng lâu lắm mới đi. Và đi xa thế này, lâu thế này, thì chắc mấy năm mới có một lần. (Bằng chứng là tôi chả nhớ lần gần đây nhất Mẹ đi là bao giờ nữa).
Buổi tối trước khi Mẹ đi, Bố xách về... một thùng bia.
- Anh có cần ăn mừng sớm thế không? – Mẹ lườm.
- Đâu anh ăn mừng gì đâu. Chả qua là bia trong tủ lạnh hết sach cả rồi! Mà vali của em không đánh dấu gì nhỉ, thế này lên máy bay lẫn mất. – Bố (lại) đá bóng sang chuyện khác.
- Để con để con! – Tôi lấy ngay một dây ruy băng vàng rói buộc vào tay cầm vali – cái va li mà to như thể là Mẹ đi du lịch một tháng ấy, chứ không phải là đi công tác một tuần. – Đấy, thế là mẹ yên tâm nhé!
Mẹ gật gù hài lòng.
- À này Kem, mẹ để một triệu đồng trong ngăn kéo để đi chợ nhé!
- Em mang đủ tiền tiêu chưa? – Bố sốt sắng.
- Anh cho em từng này... em mang thêm từng này... - Mẹ đếm ngón tay.
Hả? cái gì cơ? Tôi há hốc mồm nhìn Mẹ.
- Mẹ mang đi số tiền gấp... mười lần tiền ăn cho ba người ở nhà á???
- Ồi, ở nhà thì tiêu gì đâu! Mẹ phải mang đi nhỡ đâu thiếu thì sao! Thôi đi ngủ sớm, mai dậy đi sớm!
Thế là Mẹ tung tăng đi ngủ. Sáng hôm sau tôi dậy, Mẹ đã đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hht