MỘT VỤ BẮT CÓC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm ấy, tôi đang phất phơ đi quanh nhà, thì từ đâu cả Kính và Bông cùng xuất hiện.
- Sang nhà Củ Lạc đi! - Kính tỉnh queo rủ rê.
- Không tớ đang... đi dạo.

Tôi nói thật đấy, không phải làm màu tỏ vẻ gì đâu. Vì đi dạo là một việc rất là thú vị, à... Chưa kịp giảng giải cho bọn kia về sự hay ho của việc đi dạo thì Bông đã ngắt lời tôi:
- Dạo lúc nào đi chả được. Sang nhà Củ Lạc thôi, đang có tiramisu!
Ti-ra-mi-su! Những tiếng đó ngân vang và ngọt ngào làm sao. Ôi thiên đường và tình yêu của tôi! Nghe đến đây thì tôi nín re đi luôn. Đi dạo thú vị à, lúc nào đi cũng được ý mà!Không ý kiến ý cò ngược xuôi gì nữa, tôi để hai đứa kia "áp tải" đến nhà Củ Lạc.
Hệt như mọi khi. Tiramisu thơm lịm tim, mềm lịm lưỡi. Lớp bánh thấm đẫm cà phê chua dịu, quẹn với lớp kem làm từ mascar-pone. Hơi rượu rum nồng ấm và bột ca cao đắng nhẹ. Tôi đúng là thiên thần đang lơ lửng ở tầng mây thứ mấy gì đó trên thiên đường, thật. Mà chỉ tiramisu của Củ Lạc thôi nhé! Tôi đã thử khắp các tiệm bánh để rồi vừa sung sướng vừa tuyệt vọng tuyên bố rằng tiramisu của Củ Lạc ngon nhất thành phố này.
Cũng trong những khoảnh khắc tiramisu (made by Củ Lạc) như thế, tôi nghĩ, mình được trao giải Nobel Hòa bình là điều không có gì phải bàn cãi (mà thực ra sẽ tốt hơn nếu giải Nobel được quy đổi thành tiramisu của Củ Lạc, mỗi ngày). Tôi sẵn sàng đồng thuận với mọi ý kiến, đề nghị, gợi ý, bình luận.
"Cuối tuần này đi bơi đi?". "Đi luôn!" (Dù tôi đang đau mắt.)
"Mai qua đưa tao đi học nhé?". "Chuyện nhỏ!" (Dù như thế ngược đường xa gấp đôi.)"Đổ rác cho tao đê!". "Oki!" (Dù bình thường tôi nhất định bảo Củ Lạc là đồ lười tự đi mà vứt)
"Khăn trải bàn của tao quá đẹp nhỉ?'. "Hết sảy!" (dù tôi luôn ca thán là cái màu vàng - đỏ của khăn trải bàn thật là nóng mắt quá đi!).
Lần này, chính vì đã "bắt bài" tôi đến như thế, nên, Củ Lạc bảo:
"Này mày mở lại facebook đi chứ?"
.A.Á.À
Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao hai đứa kia lại ngon ngọt dụ dỗ tôi đến nhà Củ Lạc và cho tôi ăn tiramisu. Hừ, thật là nham hiểm.
Để đối phó với bọn "mẹ mìn", tôi giả vờ ngây thơ đáp: "Mở lại để làm gì chứ nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hht