Quyền được đóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mở lại facebook làm gì? - Tôi hỏi cả ba đứa kia như thế. - Đâu có gì vui đâu?
- Sao lại không vui? - Bông ton ton trả lời ngay. - Mày có thể comment ở status của tao, like ảnh tao post. Rồi ví dụ như sinh nhật chả hạn, tao sẽ làm một cái event và invite mày. Rồi chúng ta chụp hình lung tung và rồi tao tag mày...
- Và rồi để chế độ Public hả. Thế là thảm họa chứ vui gì? Là còn chưa kế đến cái chuyện check-in mọi nơi mọi lúc, hay là tag tao vào đủ thứ hầm bà rằn. - Tôi đưa tay ôm đầu.
- Thế là quan tâm đến nhau và vui và hay ho chứ! - Bông cãi.
- Thế là thảm họa, thật đấy! - Kính bảo.
- Thật đấy! - Củ Lạc gật đầu.
Bống trố mắt hết nhìn tôi rồi quay ra nhìn hai đứa kia. Và hẳn là nó nghĩ hai đứa kia không hiếu được ngôn ngữ giao tiếp bằng mắt (eye contact) của nó, nên nó gào lên:
- Ơ hay hai đứa kia. Có muốn Kem mở lại facebook không?
Kính và Củ Lạc nhìn lại Bông. Anh nhìn này, theo tôi, có thể tạm dịch là: "Tất nhiên là muốn, nhưng không phải theo cách đó!"
- Thế, vì sao bạn đóng facebook vậy? - Kính từ tốn hỏi.
- Nó nhảm quá, nhiều rác quá. Thật đấy!
Tôi nói về nỗi phiền toái khi bị tag vào những cái hình đâu đâu và những cái game đâu đâu hơn nữa. Tôi nói về nỗi chán ngắt khi các bạn share những thứ hay ho thì ít mà những thứ vớ vẩn và tôi không quan tâm thì nhiều. Đứa thì toàn ảnh ca sỹ ban nhóm đâu đâu (tôi có biết đâu?). Cả năm nó không nói gì về "tình trạng" của nó, mà chỉ chuyện hôm nay anh này thế này tuần sau chị này định thế kia... Đứa thì đi cóp nhặt những mẩu viết vụn vặt - không ra truyện cũng chẳng ra thơ, mà cũng không hay nếu không muốn nói là rất tệ. Ừ thì thôi được, ít ra đấy cũng là sở thích của tụi nó. Nhưng có đứa lại rất thích cái việc đấy là, khi vớ đưọc một thứ cục kỳ tầm bậy, nó cũng phải post lên kèm theo lời cằn nhằn ơi hỡi rằng sao lại dở hơi như thế, sao lại thế này và sao lại thế kia.
- Nó giống như là cậu dính vào bùn, rồi thì thay vì đi rửa tay cho sạch thì cậu vung vẩy bùn ra khắp xung quanh vậy. - Tôi nói với Kính nhưng Méc sang Bông (mong là nó hiểu thông điệp từ ánh mắt của tôi.)
- Thì bạn có thể ẩn hết những người làm phiền bạn đi. Còn những người quan tâm đến bạn và bạn quan tâm đến họ thực sự?
- Thì gặp, giời ơi. Như bọn mình bây giờ ở đây này.
- Nhưng nếu ở xa và không thường xuyên gặp được? - Bông lại loi choi.
- Thì gọi điện, gửi email, không thì viết thư tay!
- Những thứ đó sẽ chậm hơn. Share qua facebook thì nhanh chóng đến với mọi nguời hơn...
- Mày hãy tin là, tôi đặt tay lên vai nó. - Khi tao đủ quan tâm đến mày và mày cũng vẫn còn đủ "tình iêu" cho tao thì chúng ta luôn có cách để biết nhau đang làm gì. Facebook không phải là phương tiện tối ưu và duy nhất đế làm chuyện đó, ok?
Củ Lạc im lặng nãy giờ. Tôi biết, nó đồng ý với mọi điều tôi nói, về sự phiền toái và nhiều "rác" của facebook. New feed của nó trống trơn vì nó đã ẩn hết phần lớn ngưòi đi rồi!
Tôi biết News feed của Củ Lạc có gì. Đó là lý do nó còn lang thang ở facebook đến giờ này. Cũng là lý do mà bây giờ nó nói với tôi.
- Thế mày sẽ shopping sao đây? Làm sao mà ngày nào cũng lượn lờ tất cả các của tiệm cho được?
- À, tạm thời em đang hết tiền rồi nên không sao. Bao giờ có tiền rồi hẵng lo!
- Nghĩa là việc đóng facebook không phải là vĩnh viẽn và có thể có ngày mày sẽ mở lại? Sao không nói sớm làm bọn tao mất công bày trò?
- Hahaha. Thì mọi người lại có dịp quan tâm đến em chứ sao!Và thế là hết sức hòa bình, ba đứa nó để yên cho tôi ăn nốt tiramisu, cũng như, duy trì tình trạng đóng facebook đến bao giờ thích mở thì mở.
(Trộm vía, nếu không mở chắc cũng... không sao, nhỉ?).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hht