Nhà "hoa học"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đem chuyện kể với con bông trong lúc hai đứa đi ăn chè. Con Bông vừa xúc chè (nhịp nhàng với giọng điệu câu chuyện), vừa gật gù ra điều hiểu biết và thông cảm (dù tôi biết tỏng là tài nghệ cắm hoa của nó chả khác gì bạn Kính của tôi!). Bỗng dưng nó đập trán nghe "bẹt" một tiếng.

- Ồ. Tao biết một người!

Và đó là lúc Củ Lạc xuất hiện.
Tôi nghĩ, trộm vía, có lẽ ý tưởng thông minh sáng suốt nhất cuộc đời Bông – kể từ giờ phút tôi quen nó, chính là giới thiệu Củ Lạc cho tôi. Không cần nhiều lời, tôi với Củ Lạc như một cặp trời sinh, chao ôi là tâm đầu ý hợp. Hai đứa nghĩ vèo vèo vèo ra bao nhiêu là thứ chỉ sau một buổi tối, tôi gọi cho kính ngay.

- Này bạn không cần làm xe ôm chở tớ đi mua hoa nữa đâu! Tớ có đồng bọn rồi! Bạn cứ ở nhà lo chụp choẹt ảnh ọt cho ngon lành đi, ha! Ôi, bọn tớ nghĩ ra các thứ hay cực... bla bla bla...

Tôi lảm nhảm mãi Kính mới chen được một câu (nó thét lên thì đúng hơn):

- Nhưng mà đứa đấy là ai???

- À, anh Củ Lạc... anh í dễ thương cực, hay ho cực. Nói chuyện một phát tớ biết ngay đấy là người tớ cần! Ôi nhẹ hết cả người.Thôi tớ đi ngủ đây, bái bai!
V

à tôi ngủ ngon ơi là ngon, nào đâu có biết rằng có một đứa trằn trọc mãi không yên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hht