Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đọc truyện tại: nghiatrenmatchu.wordpress.com

[Thính Hà, ngày kia tôi về nước rồi.]

Chu Thính Hà nhận được tin nhắn này khi cô tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, nhìn tin nhắn từ số liên lạc được ghim, Chu Thính Hà ngẩn người, đã rất lâu cô không gặp Thẩm Hủ Sam.

Cô dường như không còn nhớ rõ, có thể nói rằng họ thậm chí đã không liên lạc với nhau trong một khoảng thời gian dài, thậm chí số điện thoại của anh đã trở thành người liên hệ cuối cùng trong trong số những số cô ghim trong danh bạ.

Về phần tại sao cô lại ghim số Thẩm Hủ Sam thì cũng rất dễ giải thích. Tài khoản hiện tại đăng nhập trên điện thoại là tài khoản riêng, không liên quan tới công việc. Ngoài Thẩm Hủ Sam, cha mẹ và anh trai của Chu Thính Hà cũng được cô ghim lên đầu, vì vậy Thẩm Hủ Sam - người đã lớn lên cùng cô trong suốt hai mươi năm, đương nhiên được cô xếp vào loại thành viên trong gia đình và người liên lạc hàng đầu của cô.

Chu Thính Hà bấm vào hộp thoại với Thẩm Hủ Sam, đầu ngón tay đặt trên điện thoại, không biết nên trả lời thế nào. Sau khi xóa đi sửa lại, cô trả lời: [Lên đường bình an!]

Cô ném lại chiếc điện thoại xuống bàn. Cô đã thức khuya hai ngày qua và kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, hôm nay vẫn chưa khỏe lên. Tỉnh dậy sau khi chợp mắt, đầu cô vẫn còn hơi choáng váng, nhắm mắt lại, có chút yếu ớt nằm trên chiếc ghế trong văn phòng, ánh sáng trong phòng khá tốt, cô kéo rèm lại rồi duỗi tay che mắt, nheo lại trong vài phút.

Hồi lâu, cô từ từ mở mắt ra. Màn hình điện thoại di động để trên bàn vẫn còn sáng, rung lên một tiếng ù ù vì nhận được tin nhắn mới. Chu Thính Hà đặt mũi chân xuống đất, kéo ghế lại gần bàn, cầm điện thoại lên nhìn. Quả nhiên là tin nhắn của Thẩm Hủ Sam.

[Hai ngày này cậu bận hả?]

Ừm... Tuy đã lâu không liên lạc với Thẩm Hủ Sam nhưng Chu Thính Hà vẫn nhìn thấu ẩn ý trong lời nói của anh, tức là Thẩm Hủ Sam có lẽ đang muốn cô đến sân bay đón anh. Nhưng bây giờ tốc độ máy bay rất nhanh, cho dù anh ấy đang ở phía bên kia trái đất bay về nước, cũng không mất nhiều thời gian, chứ đừng nói đến việc mệt mỏi vì đi đường.

[Ngày kia cậu về hả?] Chu Thính Hà cẩn thận suy nghĩ, lại trả lời, [Ngày kia tôi có hợp đồng cần bàn, chắc không sắp xếp đi đón cậu được, cuối tuần chúng ta gặp nhau tôi mời cậu bữa cơm nhé.]

Cô buồn chán đặt điện thoại xuống và xoay ghế lại, nghĩ đến công việc chồng chất của mình dạo gần đây thì thở dài một tiếng mệt mỏi. Sau khi tốt nghiệp và làm việc được một hai năm, Chu Thính Hà hiện đang quản lý một công ty con thuộc công ty gia đình, chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực dược phẩm. Gần đây, công ty đang chuẩn bị cho việc lên sàn chứng khoán, cô có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa ngành dược phẩm có rất nhiều quy tắc, cô thực sự bận túi bụi.

Bận rộn cả buổi chiều, Chu Thính Hà chỉ tranh thủ được một chút thời gian nhìn điện thoại trước khi ăn tối. Sau khi cô trả lời tin nhắn của Thẩm Hủ Sam, anh cũng lập tức nhắn lại một câu: [Được rồi, cậu cứ tập trung làm việc đi.]

Sau đó 10 phút Thẩm Hủ Sam lại nhắn thêm [Nhớ cân bằng công việc với nghỉ ngơi, đừng cố quá.]

Chu Thính Hà ấn vào thái dương đang hơi căng của mình, cuộc sống hiện tại của cô chỉ có công việc mà không có thời gian nghỉ ngơi.

Chiều tối, khi Chu Thính Hà mệt mỏi trở về nhà, đầu bếp riêng trong nhà đã bắt đầu nấu bữa tối. Mặc dù đã mệt đến mức tinh thần có chút rã rời, nhưng khứu giác của cô vẫn cực kỳ nhạy bén, thật sự rất thơm. Cô thay dép lê, vừa xoa cái bụng đói meo vừa chầm chậm đi đến ghế sofa, vứt chiếc túi xách qua một bên và nằm dài trên ghế.

Anh trai Chu Gia Văn về sớm hơn cô. Anh liếc nhìn Chu Thính Hà trong phòng khách rồi nói: "Tiểu Hà, về rồi à?"

"Ừ " cô yếu ớt trả lời.

"Tháng này, Cục Thống kê Quốc gia đã công bố kết quả của cuộc điều tra dân số lần thứ 47. Số ca sinh năm nay là 6 triệu, ít hơn năm ngoái 1,21 triệu. Tỷ lệ sinh toàn quốc là 4,21%, lần đầu tiên giảm xuống dưới 5%. Tỉ lệ giới tính tương tự như mười năm qua, tỷ lệ sinh Beta vẫn đang giảm dần theo từng năm..."

Bản tin buổi tối đang phát ở trước phòng khách, Chu Thính Hà nhắm mắt lại, lặng lẽ nghe người dẫn chương trình xinh đẹp của Đài Truyền hình Trung Ương thông báo.

Trong một trăm năm qua, các nhà sinh học đã làm rõ được các gen kiểm soát sự phân hóa của đặc điểm giới tính thứ cấp. Do tỷ lệ sinh gần như giảm mạnh qua từng năm nên họ đã tiến hành một loạt thí nghiệm chỉnh sửa gen nhằm phá vỡ sự mất cân bằng về số lượng. Alpha và Omega đã phát triển rất nhiều, số lượng Omega đang dần tăng lên.

Beta có đóng góp thấp vào tỷ lệ sinh do khó thụ thai. Trung bình chỉ có 5 cặp vợ chồng Beta có thể thụ thai một con, trong khi các cặp Alpha và Omega mỗi cặp có thể thụ thai trung bình hai con. Sau khi can thiệp nhân tạo vào sàng lọc di truyền, tỷ lệ sinh của Beta đã giảm dần qua từng năm.

Mặc dù vấn đề giới tính của dân số hiện nay đã có sự can thiệp của con người nhưng tỷ lệ sinh trong những năm gần đây vẫn tiếp tục giảm dần...

Là Beta duy nhất trong gia đình, Chu Thính Hà thở dài. Càng ít người, thế giới càng mệt mỏi hơn. Beta đã dần tham gia vào các công việc trước đây chỉ có Alpha mới được tham gia. Tuy nhiên, trong giai đoạn không nhạy cảm, thể lực bẩm sinh của Beta không bằng Alpha, cô không chỉ phải làm việc cật lực như Beta mà còn phải cạnh tranh với Alpha. Vì vậy, kể từ khi tốt nghiệp, trừ thời gian ngủ, Chu Thính Hà gần như đều bận rộn với công việc.

Cuộc sống bây giờ thật sự ngày càng khó khăn hơn.

"Anh, bố mẹ đâu?" Chu Thính Hà khua tay, vẫn yếu ớt nói.

Chu Gia Văn cúi đầu liếc nhìn Chu Thính Hà, người đang nằm soài trên ghế sofa, "Dạo này mẹ đang đến kỳ mẫn cảm, em quên rồi sao?"

Cô ngờ ngợ khụt khịt, mơ hồ ngửi thấy mùi thơm rất nhẹ của hoa dành dành, chắc là mùi pheromone do mẹ cô tỏa ra. Beta cũng có cơ quan khứu giác. Mặc dù hầu hết các beta đều cực kỳ không nhạy cảm với pheromone, nhưng Chu Thính Hà được sinh ra với khả năng cảm nhận được một số pheromone nhất định, chẳng hạn như mùi hương hoa dành dành của mẹ cô.

Tuy nhiên, từ khi còn nhỏ, cô đã cảm thấy mẹ cô có mùi cơ thể khác. Về mùi pheromone, cô cảm thấy mùi cơ thể thường ngày của mẹ thơm hơn. Mùi pheromone của cha cô nhẹ nhàng hơn nhiều, không nồng nặc như mùi hương phát ra từ nhà bếp lúc này.

Giờ đây, sự phát triển của nhà họ Chu đang nằm trong tay Chu Gia Văn, và bố mẹ anh đã bắt đầu tận hưởng cuộc sống nghỉ hưu của mình. Bất cứ khi nào cha mẹ đang trong thời kỳ nhạy cảm, Chu Thính Hà khó có thể gặp họ. Vì thế bữa tối này vốn dĩ chỉ có hai anh em được thưởng thức.

Cuộc sống của Chu Thính Hà vẫn vậy, máy móc, mệt mỏi và nhàm chán. Mỗi ngày chỉ là quay về giữa nhà và công ty, không làm việc thì ăn và ngủ.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, cô dậy sớm. Chu Thính Hà nhìn lịch. Hôm nay là ngày Thẩm Hủ Sam trở về. Nhưng hôm nay còn có một chuyện quan trọng hơn, đó là cô sắp đi đàm phán một hợp đồng lớn.

Bận rộn được một lúc, Chu Thính Hà cuối cùng cũng thay đồ, mặc bộ đồ công sở, tô son chuẩn màu phụ nữ mạnh mẽ, cô chải lại tóc trước gương, mím môi tỏ vẻ hài lòng, thực ra cô không thích màu son này. Nhưng nó là màu nghiêm túc nhất, có thể cáng đáng những tình huống lớn, lại rất hợp với trang phục của cô.

Chu Thính Hà cùng trợ lý Lưu và một số cấp dưới khác đến công ty đối tác, bản thân Chu Thính Hà rất hài lòng với phương án nên rất tự tin sẽ ký hợp đồng thành công. Nhưng cô không ngờ buổi ký kết lại diễn ra suôn sẻ như vậy. Trơn tru đến mức luật sư pháp lý của bên kia chỉ cần nhìn qua một lần và xác nhận các điều khoản của hợp đồng không có vấn đề gì, sau đó ngay lập tức đặt bút."

Tuy nhiên, cô biết đối tác không ký hợp đồng vì phương án của công ty họ tốt. Đó là vì đối tác là Tập đoàn Thẩm.

Thẩm trong Thẩm Hủ Sam.

Cuối cùng, Chu Thính Hà càng vui vẻ hơn, dù sao cũng là giao dịch lớn, không thể bỏ lỡ cơ hội. Đúng lúc cô chuẩn bị nhấc túi và chuẩn bị rời đi cùng với trợ lý Lưu, thì hai người bước vào phòng đàm phán.

Chu Thính Hà nhướng mày nói: "Dì Hứa." Dì Hứa mà cô gọi là mẹ của Thẩm Hủ Sam và là bạn thân của cha mẹ cô.

"Ơ!" Hứa Á Tư mỉm cười bước vào, ra hiệu cho một số cấp, những người khác cũng thức thời rời khỏi phòng đàm phán, bao gồm cả nhân viên của Chu Thính Hà.

"Dì Hứa, có chuyện gì vậy ạ?" Cô có chút bối rối.

"Tiểu Hà, hôm nay con còn có việc gì phải làm không?"

Chu Thính Hà thầm nghiêm túc nghĩ, vốn dĩ cô đã hủy bỏ tất cả các lịch trình hôm nay để tập trung vào cuộc đàm phán hợp tác này, nhưng không ngờ chỉ mất chưa đầy nửa giờ, hợp đồng đã được ký kết xong. Cô lắc đầu nói: "Hôm nay tạm thời không có lịch trình khác ạ."

Chu Thính Hà rất cẩn thận thêm từ "tạm thời" vào, dù sao cô cũng còn có việc, nhưng chỉ là sau hôm nay thôi.

"Tiểu Sam không phải về nước sao? Dì cùng bố của Tiểu Sam chuẩn bị đi đón nó, chỉ là muốn xem con có rảnh đi cùng không."

"Dạ?" Chu Thính Hà có chút bối rối, ba người nhà họ có cùng suy nghĩ sao? Tại sao đều muốn cô đến đón Thẩm Hủ Sam. Thẩm Hủ Sam ra nước ngoài từ khi 18 tuổi. Nếu không tính dịp Tết, thì cô và anh đã không ở bên nhau trong năm năm rồi.

"Nếu Tiểu Hà bận quá, vậy thì đừng lãng phí thời gian lo cho Thẩm Hủ Sam, cứ đi làm việc của mình đi."

Không hiểu sao Chu Thính Hà lại cảm thấy giọng điệu của dì Hứa rất tủi thân, Thẩm Hủ Sam lớn lên trông giống mẹ anh hơn, đặc biệt là mặt mũi. Nhìn vào đôi mắt rất giống Thẩm Hủ Sam, Chu Thính Hà lập tức không thể từ chối.

Cô nhanh chóng gật đầu. Người con trai duy nhất của nhà họ Thẩm sẽ kế thừa công việc kinh doanh của gia đình sau khi trở về Trung Quốc lần này. Anh đã vất vả trở về từ nơi xa, với tư cách là một người bạn khá thân thiết, việc Chu Thính Hà chọn cũng không phải là vấn đề lớn.

Trong sân bay, tiếng vali lăn và cọ xát với sàn liên tục vang lên.

"Tiểu Hà Tiểu Hà, cùng dì Hứa cầm." Hứa Á Tư cầm trong tay một lá cờ lớn màu đỏ, rất nhiệt tình.

Đôi tay bên hông của Chu Thính Hà không khỏi cứng lại, cô không hiểu tại sao mình có thể không suy nghĩ kỹ lại đồng ý đến đón Thẩm Hủ Sam cùng với ông bà Thẩm chứ? Cô thậm chí còn hối hận vì không đeo khẩu trang khi ra ngoài.

Nhưng dì Hứa nhiệt tình quá nên Chu Thính Hà hoàn toàn không thể từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn nhặt góc còn lại của tấm biểu ngữ lên. Chẳng mấy chốc, cô đã nhìn thấy Thẩm Hủ Sam ở lối đi riêng.

"Tiểu Sam, ba mẹ ở đây!" Hứa Á Tư vẫy vẫy tay, đồng thời thúc cùi chỏ vào Thẩm Cao Đạm. Hai vị trưởng lão đặc biệt nhiệt tình vẫy tay với con trai mình.

Thẩm Hủ Sam nhìn thấy ngay lá cờ do mẹ anh cầm, sau nhiều năm như vậy, bố mẹ anh vẫn không hề thay đổi.

Sau đó anh lập tức nhìn thấy Chu Thính Hà đứng cạnh tấm biểu ngữ, ánh mắt sáng lên, có chút kinh ngạc. Cô nói rõ hôm nay còn có việc phải làm, nhưng anh biết Chu Thính Hà sẽ không trì hoãn hay bỏ việc để đón anh, cho nên hoặc là hôm nay cô đã hoàn thành công việc sớm hơn, hoặc là bố mẹ anh đã mời cô đến.

"Ba, mẹ." Thẩm Hủ Sam tới gần chào hỏi, sau đó quay đầu nói: "Thính Hà."

"Con trai của tôi lại cao thêm rồi à?" Hứa Á Tư cười nói, bước tới nhẹ nhàng ôm Thẩm Hủ Sam, sau đón nhìn Thẩm Cao Đạm, ông cũng bước tới ôm Thẩm Hủ Sam.

Nhìn thấy ông bà Thẩm ôm anh, Chu Thính Hà cảm thấy tuy mình là người ngoài nhưng cô luôn có cảm giác họ coi cô như người nhà của mình. Mà Hứa Á Tư tựa hồ cũng đang nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt tràn đầy ý nói - Tiểu Hà, đến lượt con ôm Tiểu Sam.

Cô hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn Thẩm Hủ Sam, anh cũng đang nhìn cô. Chu Thính Hà cũng bắt chước ông bà Thẩm, bước tới ôm Thẩm Hủ Sam.

Cô hơi ngạc nhiên khi thấy Thẩm Hủ Sam vẫn có mùi thơm như trước, một hương thơm nhẹ nhàng, không biết là mùi hương của bột giặt hay sữa tắm. Tay cô vô tình vòng qua eo anh, Chu Thính Hà vòng tay qua eo, ôm lấy lưng dưới của anh.

Hứa Á Tư nói đúng, Thẩm Hủ Sam hình như lại cao hơn thật. Dựa vào chiều cao hiện tại, anh có thể chính xác đặt cằm lên đỉnh đầu của cô. Chu Thính Hà ôm xong, đang chuẩn bị buông ra, cô đột nhiên cảm giác được bàn tay Thẩm Hủ Sam đặt trên lưng mình.

Anh phản ứng chậm ôm lại cô.

Không biết tại sao Chu Thính Hà luôn cảm thấy anh ôm hơi lâu, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nhịp tim của Thẩm Hủ Sam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro