Chương 1 - Tình bỏ ngỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                              Chương 1 – Tình bỏ ngỏ

-                     Gói giúp tôi món quà này

-                     Chiếc chuông gió đẹp quá. Cô gái nào nhận được món quà này chắc vui lắm đây.

-                     Tôi cũng hi vọng là vậy.

Bước ra từ cửa hàng lưu niệm. Hải Duy nhìn món quà trên tay, bất giác mỉm cười. Có chút cảm xúc rạo rực chạy dọc cơ thể. Mơ hồ quá! Bước chậm rãi trên con phố trải dài, Hải Duy nghĩ đến Nhã Thy - người con gái đã đánh cắp trái tim của cậu, gieo vào đó những gia vị yêu thương, được nuôi dưỡng lớn dần bằng niềm tin và hi vọng, để rồi một ngày tích tụ lại thành vấn vương, nhớ thương đến lạ kì. Yêu! Hải Duy yêu Nhã Thy. Cậu đã chôn dấu, ủ ấp những tháng ngày qua, chờ đến một ngày sẽ nói lên tất cả. Ngày đó chính là ngày mai, ngay tại ngôi trường đã gắn liền những kí ức đẹp đẽ giữa cậu và cô gái ấy. Ngày chia tay.

-                     Ngày mai Duy đón Thy nhé

-                     Ừm. Mai 7h Duy chờ Thy đầu ngõ nha. Nhớ đến sớm đấy!

-                     Vâng. Tuân lệnh tiểu thư Nhã Thy

Cúp máy điện thoại xuống. Giọng nói Nhã Thy như còn để lại dư âm đâu đây. Âm thanh ngọt ngào, nhẹ nhàng, êm ái, khiến bao chàng trai mê mệt ngất ngây và Hải Duy cũng không ngoại lệ. Cậu cảm thấy mình thật may mắn khi mỗi ngày được nghe Thy nói, cười và những câu chuyện không có hồi kết của hai đứa. Cảm giác ấm áp chi phối con tim khiến nó rơi vào vòng mất kiểm soát không biết bao nhiêu lần. Dù sao thì qua đêm nay thôi, khi chỉ còn mười mấy tiếng đồng hồ nữa nỗi lòng này sẽ được tỏ cùng ai. Nụ cười Nhã Thy lại hiện lên ngay trước mắt, một nụ cười hạnh phúc.

...

Sáu giờ ba mươi sáng, Hải Duy soi gương ngắm nghía, chỉn chu lại trang phục gọn gàng. Chiếc áo sơ mi trắng tinh được là phẳng phiu kết hợp với quần kaki đen, giày đen bóng loáng.  Trông Hải Duy thật bảnh bao. Hôm nay là ngày cậu tham dự buổi lễ tốt nghiệp và cũng là ngày đưa ra một quyết định lớn chỉ hướng trái tim tìm đến trái tim.

Đúng bảy giờ, Hải Duy có mặt tại đầu ngõ nhà Thy. Từ xa, nhìn thấy bóng dáng áo dài trắng, ngỡ là Nhã Thy, Hải Duy vội vã phóng xe, đến nơi lại chẳng thấy ai. Cậu có chút ngờ ngợ. Ngó nghiêng xung quanh vẫn chẳng thấy xuất hiện bóng người nào, Hải Duy đang ngơ ngác thì :

-                     Hù..ù..ù….

Giật mình! Hải Duy quay lại. Hai mắt cậu mở to thảng thốt, miệng nói không nên lời. Nhã Thy hôm nay trông thật xinh! Bận trên mình chiếc áo dài thướt tha, mái tóc buông xõa nhẹ nhàng được những tia nắng rọi xuống tựa những ánh hào quang, điểm thêm chiếc nơ ánh nhũ xinh xắn, môi nở nụ cười, má lúm như hớp hồn bất kì ai đi qua. Hải Duy ngơ ngẩn ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần ấy.

-                     Xin lỗi, ba Thy vừa gọi nên Thy chạy vào nhà xíu. Duy đợi Thy lâu chưa?

-                     À…ừ…Duy..cũng..cũng mới tới thôi à. – Hải Duy lắp bắp, hai tai đỏ ửng.

-                     Chúng mình đi thôi, kẻo muộn. – Nhã Thy hối.

-                     Ừm..Thy lên xe đi! Cẩn thận nha!

Chiếc xe vi vu lao mình trong gió. Tà áo dài trắng buông mình trong không trung. Đôi tay Nhã Thy xiết nhẹ hai bên hông khiến Hải Duy cảm thấy xuyến xao mà bình yên đến lạ. Cậu yêu cái cảm giác có Nhã Thy ngồi phía sau, để cậu có thể che chắn những hạt mưa bay, hứng trọn những giọt nắng cháy. Được suốt đời bảo vệ cho người con gái cậu yêu, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến Hải Duy hạnh phúc đến nao lòng.

-                     Thy vào lớp trước đi, Duy đi cất xe rồi vào sau.

-                     Ừm. Duy nhanh nha!

Nhìn Nhã Thy chầm chậm đi vào trường, Hải Duy cứ muốn nhìn theo cái bóng dáng ấy mãi thôi. Cảm giác ấm áp sau lưng dường như vẫn còn vảng vất. Hải Duy khẽ cười. Chỉ  còn vài tiếng nữa thôi.

-                     Này,tên kia!

Đang lúi húi cho xe vào bãi đỗ, toan bước vào trường thì tiếng gọi vang lên. Là của Vũ Phong, cậu bạn chơi thân với Hải Duy và Nhã Thy, bộ ba một thời nổi đình nổi đám ở trong trường.

-                     Chưa vào lớp à Phong?

-                     Vào rồi, thấy Nhã Thy bảo mày đang ở nhà xe nên tao ra đây hóng hớt tí. – Vũ Phong cười híp mắt.

-                     Ừm. Xe gửi xong rồi. Vào thôi!

-                     Cái hộp gì đấy? – Nhìn thấy Hải Duy nhét vào cặp, Vũ Phong tò mò.

-                     À…không…không có gì đâu. Cái này…ừm…tao có tí việc ấy mà. – Hải Duy ấp úng.

-                     Quà hả?  Chắc lát nữa định tỉnh tò với em nào hả? – Vũ Phong cười thầm.

-                     Mày chỉ được cái đoán mò. Thôi vào đi không Nhã Thy đợi.

-                     Tao cũng đang có ý định tí nữa tỏ tình với một người. Mày chúc tao thành công đi.

-                     Ai vậy? – Hải Duy bỗng chột dạ.

-                     Ai rồi mày sẽ biết. Đợi tin tốt lành của tao.Dứtlời chàng ta cười lớn.

Vũ Phong bá vai Hải Duy bước đi. Khi nghe cậu bạn nói, lòng Hải Duy bỗng dưng hình thành một thứ cảm xúc khó định hình. Một chút hoài nghi xen lẫn một chút âu lo. Hi vọng mọi thứ không như những gì cậu đang nghĩ trong đầu.

Buổi tổng kết diễn ra suôn sẻ. Hình ảnh mái trường đã gắn liền với cậu bốn năm đại học, mới đó mà chỉ sau buổi lễ cuối cùng này, nó sẽ trở thành một kí ức đẹp. Hải Duy rảo bước giữa sân trường. Đưa mắt nhìn ngó một lượt, Cậu muốn ôm trọn tất cả, thu nhỏ chúng gom vào bộ nhớ bé nhỏ này. Chiếc ghế đá dưới gốc cây phượng già, mảnh sân trường rộng lớn, những bậc thang nối liền nhau thẳng tắp, dãy lan can quen thuộc cùng góc khuất nấp sau chiếc cột to chình ình là chỗ trú quen thuộc của Hải Duy mỗi lần muốn nhìn ngắm Nhã Thy từ xa. Mọi kỉ niệm quen thuộc giờ một ngày bỗng phải rời xa. Thật khó quên!

         Khi bóng người đã dần thưa,  Nhận thấy đã đến lúc phù hợp để nói ra điều bấy lâu dấu kín, nhưng nhìn mọi phía lại không thấy Nhã Thy đâu, Hải Duy chạy đi tìm. Vào lớp không có, ngoài ghế đá cũng không. Chạy dọc hành lang, tìm mọi góc phòng cũng chẳng thấy. Hải Duy bắt đầu thấy bất an. Không lẽ, Nhã Thy về trước mà không nói với cậu? Chạy thử ra phía sân sau, nơi cậu, Nhã Thy và Vũ Phong hay ngồi, ngó nghiêng hồi lâu cũng không thấy.  Đang hớt hải tìm kiếm, Hải Duy như chùn bước lại. Xa xa, sau bức tường già cỗi đã phủ màu xưa cũ, bóng dáng ai quen quen.

-                     Phong thích Thy, nhận lời làm bạn gái Phong nhé?

Nấp sau bức tường, Hải Duy như chết lặng. Những gì cậu vừa nghe được như ngàn mũi kim đâm xuyên lồng ngực, cảm giác chợt đau nhói trong tim. Đôi chân bủn rủn không có sức trụ, đôi tay bám chặt vào bờ tường, Duy nhìn về phía hai người không chớp mắt. Cảnh tượng gì đang diễn ra thế này? Vũ Phong - bạn thân chí cốt đang tỏ tình với Nhã Thy - người con gái cậu thầm yêu bấy lâu và sắp sửa ngỏ lời. Nhìn khuôn mặt của Thy đỏ bừng lên đầy bối rối khi nhìn Vũ Phong, lòng cậu thắt lại.Duyxoay người dựa vào tường, nhắm nghiền mắt, mọi thứ trở nên xám xịt. Hải Duy không ngờ cảm giác bất an lúc nãy lại là thật. Một chút hoang mang, một chút hoảng loạn, một chút bàng hoàng. Dường như có quá nhiều cái “một chút” đủ để hình thành trong Hải Duy một nỗi đau vô hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro