Chương 2 - Khoảng lặng trong anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  

5 năm sau:

Tại quán bar Vika. Cô gái trẻ hất thẳng ly rượu vào mặt chàng trai, lau vội những giọt nước mắt nhá nhem son phấn, liếc nhìn người con gái bên cạnh rồi vội vã bước ra khỏi quán. Dưới ánh đèn nhấp nháy mờ ảo, hàng trăm con người đang lắc lư điên đảo trong tiếng nhạc ồn ã. Chàng trai lấy tay quẹt ngang những giọt rượu đang chảy ra từ khóe môi, thoáng cười nhạt, bất cần. Đưa một ngón tay di theo miệng cốc một cách chậm rãi, cậu đánh mắt nhìn sang cô gái đầy bốc lửa đang ngồi bên cạnh mình, rồi lại khẽ cười, một nụ cười lãnh đạm. Nhìn thấy thái độ khác lạ của anh, cô ta ra vẻ tò mò.

-                     Con bé đó là ai mà dám hất rượu vào mặt Honey của em vậy ?

-                     Bạn thôi.

-                     Bạn mà cả gan hắt rượu vào người honey như vậy chắc không phải là bạn bình thường rồi. Cô ta nhếch môi.

              Không buồn giải đáp cho  những thắc mắc của cô ta, nhấp một ngụm Whisky, chàng trai quay sang lạnh lùng:  Đến lúc anh phải về rồi. Cưng ở lại ngoan nhé.

Cô gái vươn người dựa sát vào chàng trai, chậm rãi lấy giấy mềm lau nhẹ những giọt rượu còn vương vãi trên khuôn mặt điển trai kia rồi tiến lại gần vuốt ve nhè nhẹ bờ vai. Ánh mắt sắc sảo ẩn sau lớp nhũ đen chứa đầy sự tự tin nhìn người con trai âu yếm.

-         Hôm nay honey về sớm thế? – Cô gái nũng nịu.

-                     Anh có tí việc. Hôm sau anh lại đến.

-                     Nhớ đấy. Bai bai honey của em.

Cô gái in đậm dấu son môi màu đỏ tươi lên má chàng trai rồi nở nụ cười thích thú.

Có chút chao đảo, chuếnh choáng của men rượu, người con trai chầm chậm tiến về phía cửa ra vào, lấy xe rồi rời quán.

Ringggggggg…

-                     A lô

-                     Hải Duy, mày làm gì Thảo My mà để nó tìm đến tao khóc lóc thảm thiết thế hả?

-                     Không có chuyện gì đâu.

-                      Với những đứa con gái khác mày cư xử thế nào đó là việc của mày. Nhưng với My thì mày không được làm vậy, mày có biết My yêu mày nhiều lắm không?

-                     Tao biết. Người như tao không xứng đáng.Có như thế Thảo My mới quên được tao. Tao không còn cách nào khác. Mày dỗ dành cô bé rồi đưa về nhà hộ tao.Thế nhé!

-                     Mày…mày….

Hải Duy lạnh lùng ngắt cuộc gọi đang lưng chừng.

Chiếc Ferrari F430  đen bóng lao vút trên đường với vận tốc khá nhanh. Bây giờ về nhà với tâm trạng hỗn tạp như thế này chắc mình phát điên lên mất – Hải Duy thầm nghĩ. Bỗng chốc chiếc xe xoay vòng một cách điệu nghệ rồi lao thẳng về hướng ngược chiều.

Xe dừng lại bên bờ sông, nơi có thể nhìn thấy bao quát toàn thành phố, những ánh đèn lấp lánh giữa nền sông thấp thoáng ẩn hiện mơ hồ. Cảnh đêm yên tĩnh và đẹp nhưng lòng người hoang tàn, đơn độc. Rút trong túi áo ra một điếu thuốc, Duy châm lửa, rít một hơi dài, phả làn khói trắng vào màn đêm hiu quạnh.

Có in nhắn đến, Duy chậm rãi cầm chiếc điện thoại rồi hờ hững nhìn vào màn hình.

“Anh là đồ ác độc. huhu” – Cái icon nhăn nhó khóc lóc hiện lên rõ rệt khiến Hải Duy bật cười. Thảo My luôn là thế, trẻ con và hay hờn dỗi. Một cô bé trong sáng và hồn nhiên! Yêu Hải Duy bằng thứ tình cảm vô tư không toan tính. Dù anh có chối từ hay vô tâm, cô bé vẫn cứng đầu không từ bỏ. Nhưng Duy biết, trong lòng anh, trái tim này không dành cho Thảo My. Chính vì thế, tiếp tục tạo hi vọng cho cô là điều không thể. Chắc hành động của anh ngày hôm nay khiến cô bé buồn lắm, nhưng mà nếu kéo dài mối quan hệ lấp lửng này mãi như vậy thì người thiệt thòi chỉ có Thảo My mà thôi.

Ngón tay Duy lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, sau những dòng tin nhắn của Thảo My là tin nhắn của một số lạ: “Dạo này Duy có khỏe không? Hôm nào rảnh bọn mình tụ tập nhé!”. Dòng tin nhắn được gửi vào lúc chín rưỡi tối hôm qua. Dãy số ấy Duy đã thuộc nằm lòng, không ai khác ngoài Nhã Thy. Cái tên quen thuộc mà ngỡ xa lạ! Cái tên đầy xót xa mà anh muốn bỏ qua trong quá khứ. Nhưng mỗi khi những con sóng mang tên nỗi nhớ ùa về, anh lại có cảm giác mình thật khác, man mác và yếu đuối hơn vẻ bề ngoài của anh rất nhiều. “Bọn mình” vốn dĩ từ trước đến nay đâu chỉ mỗi mình anh và Nhã Thy, còn Vũ Phong nữa mà, tên bạn thân đã cướp luôn cả cơ hội bấy lâu anh chờ đợi. Sự thật đôi lúc quá phũ phàng, khiến cho người đời choáng váng, đau buốt tận tâm can. Gặp nhau rồi, anh vẫn lại tiếp tục đóng vai người thứ ba đáng thương, nhìn họ vui vẻ trao yêu thương, hỏi sao lòng không buốt, tim không đau. Cuộc đời chua chát lắm! Thời gian trôi đi, kỉ niệm vẫn còn đó, Hải Duy còn nhớ cái cảm giác xốn xang, ấm áp mơn man sau lưng khi có sự hiện diện của người con gái ấy. Hải Duy ngỡ mình là người hạnh phúc nhất. Vậy mà…

Người ta nói, tình yêu là một thứ gì đó “ngọt ngào” lắm, và người đang đắm mình trong nó phải tự lấy làm hạnh phúc xiết bao, ấy thế mà với Duy lại quá trớ trêu, nhạt nhẽo và trống trải. Sẽ ảm đạm đến mức nào khi một người cô đơn chỉ biết kiếm tìm những mảng kí ức không màu chỉ khiến mình ngày một bi thương. Hải Duy đang gồng mình lên kìm nén cảm xúc. Nhớ rất nhớ - quên muốn quên – đau rất đau – đầy khát khao và vô cùng tuyệt vọng!                  

 Đã xác định rằng sẽ dừng bước trước những điều không thể, bộ não đã nhận ra ngõ cụt và điều khiển lí trí không được bước tiếp nhưng oái oăm thay lại bất lực trước con tim. Thế mà cũng mang tiếng là bộ phận chỉ huy mọi hoạt động của cơ thể. Để con tim mãi khắc khoải với tâm trạng của chính mình. Càng lớn, cảm xúc càng chênh vênh. Càng quên lại càng nhớ. Càng nhớ lại càng đau.

Đi qua những cơn gió không mấy ngọt ngào, gom nhặt nỗi đau trên con đường đầy tro bụi, Hải Duy nhớ người con gái mang tên Nhã Thy ấy da diết. Nhìn xuống điện thoại, đôi tay Duy vô thức lướt trên bàn phím. “Chúng ta gặp nhau nhé!” Send! Chợt ý thức được hành động vừa rồi, Hải Duy vội vàng xóa thì tin nhắn đã được gửi. Thế là xong! Nỗi nhớ lấn át. Cũng không thể chối cãi được một sự thật rằng anh rất nhớ cô, muốn gặp đến phát điên.

Có tin nhắn hồi âm: “Duy ngủ muộn vậy? Ngày mai chúng ta gặp nhau nhé. Thy sẽ liên lạc với Duy sau.”

Cúi xuống quơ đại một hòn đá bé tí nằm lăn lóc, Hải Duy lấy đà ném nó đi thật xa. Viên đá lướt nhẹ trên mặt nước, in đậm từng gợn sóng nhỏ li ti rồi chìm nghỉm. Giá như có một phép màu giúp anh gói ghém nỗi lòng này, vo tròn rồi vung tay ném thật xa vào không trung và biến mất như viên đá kia thì tốt biết mấy. Hải Duy chợt mỉm cười cho sự ngốc nghếch của mình. Phép màu không bao giờ có thật! Đã đến lúc phải về, Duy quay lưng bước lên xe. Ngày mai có một cuộc hẹn quan trọng đang chờ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro