Chương 3: Gặp lại em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sáu giờ sáng.

Nắng chưa xanh trời nhưng đâu đó lấp ló vài vệt lọt qua khe cửa. Hải Duy mở mắt, bất giác đưa những ngón tay chạm vào làn nắng. Những giọt nắng như chơi đùa trên lòng bàn tay.

Duy nhẹ nhàng bước xuống giường, vặn volume thật nhẹ và đón chào ngày mới bằng một bản ballat êm dịu. Cái cảm giác chuếnh choáng của men rượu đêm qua dường như vẫn còn đọng lại đôi chút. Chầm chậm bước vào nhà tắm, phả làn nước mát vào mặt, ngẩng đầu lên, đôi lông mày chau lại khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm gương. Khuôn mặt không cảm xúc, nhưng mấy ai biết rằng ẩn sau đó là một nỗi buồn được dấu kín một cách kĩ càng.

Vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo.

Nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ hẹn. Cảm giác xốn xang pha lẫn một chút gì đó hạnh phúc lấn át tâm trí anh. Chỉ một chốc lát nữa thôi anh sẽ được gặp lại Nhã Thy. Anh phải cư xử như thế nào đây...

Tám giờ. Cafe Mozza

Có vẻ như Hải Duy là người đến sớm nhất. Lựa chọn cho mình một góc ngồi cạnh cửa sổ, vị trí lí tưởng có thể nhìn ngắm bao quát được khung cảnh xung quanh, và hơn hết là nó hướng tầm mắt về chỗ bãi đậu xe giúp Hải Duy sớm nhận biết được khi nào Nhã Thy và Vũ Phong đến. Gọi cho mình tách café, anh bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời tiết mùa này thay đổi thật nhanh, khi vừa sáng xuất hiện vài tia nắng nay đã lác đác vài giọt mưa. Nhìn sang bên kia đường, ngay chỗ trạm dừng xe buýt, Hải Duy nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng trú mưa, trò chuyện, đùa giỡn với nhau. Nhìn họ, anh như tìm lại được mảng kí ức đã bị chôn sâu. Ngày trước, anh và Nhã Thy cũng đã từng như vậy.

-         Nhã Thy, đừng nghịch mưa nữa!Vào đây đứng không ướt hết bây giờ.

-         Kệ Thy đi,Thy thích mưa mà.

-         Nhỡ ốm thì làm sao?

-         Thy không sao đâu, Thy khỏe lắm, không ốm được đâu. – Cô bé tít mắt cười.

-         Con gái nhà ai mà cứng đầu thế không biết. Ốm thì ai đi học cùng Duy chứ. – Cậu bé giả vờ xị mặt.

-         Thôi mà! Ra đây hứng mưa với Thy đi! Mưa rơi vào tay nhột lắm

Chẳng biết làm gì trước cô bạn ngang bướng này, cậu bé chỉ còn cách lò dò chạy ra cầm lấy cặp sách che chắn cho cô bé. Nụ cười hồn nhiên hòa quyện với nét vô tư ngây thơ ngày ấy giữa hai người đôi khi dội vào tâm trí Hải Duy một cảm giác lưu luyến đến khó tả.

-         Hải Duy!

Dòng kí ức bị ngắt quãng bởi tiếng gọi của Nhã Thy. Mải suy nghĩ, anh không biết cô đến từ lúc nào.

Nhã Thy xuất hiện, cô bận trên mình bộ váy hoa màu xanh coban trông thật nhẹ nhàng, thanh thoát.

-         Ơ…Thy đến rồi đấy à. – Hải Duy bối rối.

-         Mải suy nghĩ chuyện gì say sưa đến nỗi Thy gọi đến lần thứ ba mới hoàn hồn lại thế? –Nhã Thy lấy tay che miệng cười.

-         À…ừ…có nghĩ gì đâu.

Đối diện với Nhã Thy, Hải Duy trở nên bối rối. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ nhưng trước sự xuất hiện đột ngột của cô khiến anh có chút ngỡ ngàng. Chợt nhận ra có sự thiếu vắng, Hải Duy lên tiếng : Thế Vũ Phong không đến cùng Thy sao?

-         Anh ấy có tí việc bận ở công ty nên bảo Thy qua trước. Chắc đến liền ấy mà.

-         Thế hả..ừm..Duy gọi đồ uống cho Thy nhé..trà gừng ít đường đúng không?

-         Duy vẫn còn nhớ Thy thích đồ uống đó sao?

-         Duy nhớ chứ. Trước Thy hay bị ho nên chỉ thích uống mỗi trà gừng thôi mà.

-         Đến cả Vũ Phong còn không rõ Thy bằng Duy. Đúng là chỉ có Duy hiểu Thy thôi. – Nhã Thy nháy mắt.

Hải Duy đánh mắt nhìn xa xăm. Một nỗi buồn man mác không tên lỏi len tận sâu thẳm. Thy đâu biết rằng, những thói quen, sở thích, tất thảy mọi thứ thuộc về Thy, chưa bao giờ Duy quên.

-         Vũ Phong đến rồi kìa.

Nhìn về phía bãi đậu xe, bóng người quen thuộc bước ra từ chiếc ô tô màu mận chín. Quay sang Nhã Thy, ánh mắt cô như đang tập trung vào một hướng, mải miết dõi theo bóng hình đó cho đến khi Vũ Phong đi vào quán. Nhìn thấy Vũ Phong, Hải Duy chưa kịp lên tiếng, cô đã vẫy tay rối rít, ra hiệu cho Vũ Phong biết chỗ hai người đang ngồi.

-         Khỏe không? – Vũ Phong cười tươi, vỗ mạnh vào vai Duy.

-         Ừm. Thể lực vẫn tốt. Đủ để hứng trọn những cú “chưởng” bất thình lình như vừa nãy của mày.

-         Thế là tốt ! – Vũ Phong cười lớn rồi quay sang Nhã Thy nhẹ nhàng hỏi: Em đến lâu chưa?

-         Em cũng vừa mới đến. Công việc giải quyết xong rồi chứ ạ ?

-         Ừm. Vũ Phong của em mà. Giải quyết ổn thỏa là đằng khác

Nhìn hai người nhìn nhau, xưng hô một cách trìu mến, lòng Hải Duy thực sự thấy rối ren.

-         Em xin phép ra ngoài nghe điện thoại một lát. – Nhã Thy từ tốn đứng dậy

-         Sao rồi? Dạo này công việc vẫn ổn định chứ Duy?

-         Ừm.Vẫn ổn.Thế còn mày thì sao?

-         Trên cả tuyệt vời. Có thể một ngày gần đây, bên phía công ty tao sẽ là đối tác lớn với công ty của mày đấy. Thế dạo này hai bác vẫn khỏe chứ ? Tình yêu tình báo thế nào rồi? – Vũ Phong hí hửng.

-         Hai ông bà đang đi du lịch bên Anh, tiện thể thăm con chị Loan mới đầy tháng. Còn tình yêu thì…vẫn hẩm hiu lắm.

-         Hẩm Hiu? Mày có đùa không đấy? Một anh chàng điển trai, phong độ, công việc ổn định, gia đình đủ điều kiện như mày, nói hẩm hiu ai tin cho. Chắc kén cá chọn canh quá hả?

-         Đường tình duyên lận đận thì chịu thôi. Đâu được như mày, có được cô gái tốt như Nhã Thy là một điều may mắn đấy.

-         Tao biết!

Điện thoại của Vũ Phong đột nhiên rung lên. Nhìn thấy số người gọi, Vũ Phong nhanh nhảu tắt ngang. Số lạ vẫn tiếp tục gọi, nhìn nét mặt Vũ Phong cau lại, có phần biến sắc.

Hải Duy lấy làm lạ, nhắc khéo: Ai gọi kìa. Sao không nghe đi?

-         À, à...tao cũng không biết. Chắc ..chắc là người ta nhầm máy.

-         Mày chưa nghe sao biết người ta nhầm máy?Hải Duy hỏi vặn.

-         Có bao giờ tao nghe số lạ đâu mà. Thôi kệ đi!

         Dứt lời, Vũ Phong tắt máy bỏ vào túi quần. Nhìn thái độ có gì đó khó hiểu, tính vặn vẹo thêm mấy câu nữa nhưng thấy Vũ Phong gạt phăng mọi chuyện nên thôi.

-      Mày với Nhã Thy dạo này vẫn tốt đẹp chứ?

-         Tất..tất nhiên!

-         Sao mà lời nói của mày ngắc ngứ vậy? Có chuyện gì giấu tao hả? – Hải Duy vờ tra khảo.

-         Làm gì có chuyện gì. Vừa rồi không thấy bọn tao vẫn tình cảm hay sao.

-         Ừm. Mà mày vẫn nhớ lời dặn của tao chứ? Tuyệt đối không được đối xử tệ với cô ấy đâu đấy.

-         Đối xử tệ thì sao? Mày định giết tao hả?

-         Tao giết chết mày thật đấy. – Hải Duy ghé sát mặt Vũ Phong, vẻ mặt nghiêm nghị, không có chút gì gọi là đùa.

Không khí bỗng dưng im lặng một cách đáng sợ. Vũ Phong nhìn Hải Duy không chớp mắt.

-         Tao đùa đấy. Ha ha.Hải Duy cười lớn.

-         Đùa kiểu gì vậy? Khác gì đang định ăn tươi nuốt sống tao đâu.

-         Mày sợ hả? Làm gì mà nghệt mặt ra vậy. Hay là đang giấu Nhã Thy điều gì, sợ tao phát hiện hay sao mà mới đùa tí đã sửng sốt lên vậy? Nói nhanh!

-         Làm…làm gì có. Có chết tao cũng không muốn bị giết chết dưới bàn tay của mày. – Vũ Phong xua xua tay, cố lảng đi ánh mắt thăm dò của Hải Duy.

-         Hai người nói chuyện gì mà  rôm rả vậy? – Nhã Thy trở lại bàn.

-         À. Không có gì đâu. Bọn anh bàn mấy chuyện linh tinh ấy mà. – Vũ Phong nhanh chóng chuyển đề tài.

Suốt buổi nói chuyện, Vũ Phong có vẻ như không còn được tự nhiên như ban đầu, thỉnh thoảng anh còn bắt gặp ánh nhìn có vẻ tò mò của Hải Duy. Cuộc nói chuyện kéo dài được một lúc thì Vũ Phong có điện thoại nói phải về công ty gấp.

-         Thỉnh thoảng nhớ liên lạc với bọn mình nhé. Mải mê công việc quá quên mất bạn bè rồi. – Nhã Thy cười hiền.

-         Duy xin lỗi. Dạo này công việc bề bộn quá. Vũ Phong, nhớ đưa Nhã Thy về cẩn thận đấy.

-         Tôi biết rồi.

-         À mà này. Còn cái vụ lúc nãy, tao chưa xử xong đâu đấy. Tạm tha cho mày.Hải Duy ghé sát tai Vũ Phong thầm thì.

-         Chúng ta đi thôi. Ở lại đây thêm lát nữa, chắc anh phát điên vì tên Hải Duy này mất. – Vũ Phong cau có, kéo tay Nhã Thy.

Xa xa, còn vang vọng tiếng Nhã Thy: Hai người có chuyện gì mà bí mật không cho em biết vậy?

-         À…ừ…không có gì đâu mà. – Vũ Phong quay lại nhìn Hải Duy một lần nữa rồi bước đi thật nhanh.

Hải Duy mỉm cười, nhìn bóng hai người khuất sau bãi đỗ mới quay lưng bước đi. Bước trên đường, Hải Duy nhớ lại buổi hẹn ngày hôm nay. Cái cảm xúc bất chợt vỡ òa khi nhìn thấy Nhã Thy. Bây giờ nghĩ đến, con tim anh vẫn còn cảm thấy bồi hồi. Dù thời gian có phai màu, cuộc sống có đổi thay thì trong mắt Hải Duy, Nhã Thy vẫn không có gì thay đổi. Vẫn là cô gái xinh đẹp, dịu dàng, nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi mỗi lần gặp anh. Chợt nhớ đến ánh mắt, cử chỉ nồng ấm cô dành cho Vũ Phong, lòng Hải Duy lại chùng xuống. Có người con trai nào khi nhìn thấy người con gái mình yêu trao yêu thương ấm áp cho người con trai khác mà tim không nhói. Dù sự thật phũ phàng rằng cô gái đó sinh ra là không phải dành cho anh, nhưng mỗi lần nhìn vào ánh mắt đó, Hải Duy lại không thể kiềm lòng.

Ring….ring….

-         Alo

-         Hải Duy, Thảo My có chuyện rồi. – Giọng nói gấp gáp vang vọng trong điện thoại.

-         Con bé đó lại gây chuyện gì nữa vậy? Lần này tao không để Thảo My đưa ra làm trò đùa như mấy lần trước nữa đâu.Tao..

-         Thảo My đang nằm trong bệnh viện Xanh – Pôn. Mày đến ngay đi.

-         Mày đùa hay thật vậy.Hải Duy bắt đầu hoảng hốt.

-         Mày điên à. Giờ này tao còn đùa với mày làm gì. Đến nhanh đi, Thảo My đang rất cần mày.

Tút..tút…tút…

-         Khoan đã... – Chưa kịp nói hết câu đầu dây đã cúp máy.

Hải Duy rối loạn. Liệu đây có lại là một trong những trò đùa ngớ ngẩn mà Thảo My vẫn thường bịa ra sau mỗi lần hai người chia tay không? Bỗng nhiên Hải Duy có cảm giác bất an, bồn chồn xen lẫn lo sợ. Không chần chừ nữa, anh chạy nhanh sang bên đường, bắt vội chiếc taxi.

-         Cho tôi đến bệnh viện Xanh – Pôn. Làm ơn nhanh lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro