Chương 4: Mối tình với cô bé Thảo My

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hải Duy hộc tốc chạy vào bệnh viện, những giọt mồ hôi rịn trên má, hơi thở dồn dập, khuôn mặt biến sắc khi đi mãi vẫn chưa tìm thấy phòng của Thảo My. Bước chân lướt nhanh trên sàn gạch, rồi chợt khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng ai quen thuộc, ánh mắt sáng lên khi anh nhận ra  Ái Vân – bạn thân của Thảo My đang ngồi một mình ngay cuối hành lang, cách anh mấy bước chân. Hải Duy hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi tiến tới.

-         Thảo My sao rồi em?

-         Ơ. Anh Duy. Sao anh biết bọn em ở đây?

-         Lúc nãy Hoàng có gọi và thông báo cho anh biết. Có chuyện gì với Thảo My vậy?

-         Anh ngồi xuống đi! – Ái Vân từ tốn nhích sang nhường phần ghế còn lại cho anh.

Hải Duy chầm chậm ngồi xuống, nét mặt lo âu.

-         Bác sĩ nói cái My bị suy nhược cơ thể do không ăn uống đầy đủ. Bố mẹ nó đi công tác, mình nó ở nhà. Hôm nay em với anh Hoàng qua nhà nó chơi, nó ra mở cửa rồi đùng phát ngất xỉu. Bọn em hoảng quá, nên đưa vào đây luôn.

-         Thế bây giờ tình hình Thảo My thế nào rồi em?

-         Giờ thì ổn rồi anh ạ. Nó đang được truyền nước, chắc sẽ không sao đâu. Anh đừng lo!

            Hải Duy đứng dậy. Nhìn qua ô vuông khoét nhỏ được che chắn bằng tấm kính dày. Thảo My nằm đấy nhắm mắt, mê man.

Hải Duy thở dài: Anh có thể vào được chứ?

-          Vâng. Anh vào đi – Ái Vân nhẹ nhàng.

           Bước chân vào căn phòng lạnh lẽo, Hải Duy tiến gần hơn về phía Thảo My, rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô. Nhớ hình ảnh của cô gần đây nhất, khi ở quán bar. Đáng lẽ ra anh không nên xử sự với cô bé như vậy. Một người vô tư, hồn nhiên, chẳng bao giờ biết lo nghĩ như Thảo My, vậy mà bây giờ lại thành ra như vậy. Tất cả đều là lỗi của anh. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống, trong lòng Hải Duy dậy lên một nỗi day dứt khó tả. Trong không gian trống vắng, những khoảnh khắc, những kỉ niệm giữa anh và Thảo My chợt ùa về trong tâm trí. In đậm giây phút lần đầu gặp nhau...

-         Cháu chào bác ạ. Hôm nay là buổi dạy đầu tiên cháu đến dạy em My.

-         Ừm. My đang ở trên lầu đấy. Cháu lên đi. Trăm sự nhờ cháu giúp đỡ nó hộ bác nhé!

-         Vâng. Cháu sẽ cố gắng hết sức. Bác yên tâm!

Cốc…cốc…cốc

-         Vào đi!

Hải Duy chầm chậm bước vào. Nhưng quái lạ, phòng im lắng, không một bóng người.

-         Hù..ù…ù…

Duy quay lại nơi phát ra âm thanh. Một cô gái tóc xõa kín mặt, khoác lên mình tấm vải trắng tinh đang nhe nanh, múa vuốt hù dọa anh. Có chút thót tim, nhưng vốn đã luyện tinh thần thép ở nhà để chống chọi với mọi trò đùa quái ác của cô tiểu thư nghịch ngợm này nên anh giả vờ tỉnh bơ: Làm gì thế ?

-          Sao anh không giật mình? Anh không sợ ma sao? – Cô bé rũ rũ tóc, nhăn mặt.

-         Nhưng đây có phải là ma thật đâu. – Duy cố tỏ ra điềm tĩnh.

-         Hức. Trò này mình dọa bao nhiu người rồi. Ai cũng sợ, không thét lên thì cũng giãy nảy ra rồi chứ. Sao tên này tỉnh bơ vậy? – Cô bé cau có, miệng lẩm bẩm.

-         Lẩm nhẩm cái gì vậy?

-         Tôi lẩm nhẩm gì kệ tôi. Mà anh là ai? Sao lại vào phòng tôi?

-         Tôi là gia sư của em.

-         Gia sư?

-         Cô bé biết hay là giả vờ không biết hôm nay tôi đến dạy vậy? – Duy vờ hỏi.

-         Tất…tất nhiên là không biết rồi.

-         Không biết.Vậy trò dọa ma này thì sao?

-         Ờ…thì…ai vào phòng tôi cũng bị tôi hù hết á. – Con bé bướng bỉnh cãi cố.

-         Vậy hả? Thế để tôi xuống hỏi bố mẹ em xem có phải em không biết hôm nay tôi đến dạy không nhé. – Duy toan tiến về phía cửa.

-         Khoan….khoan…làm gì mà nóng vậy. Tôi…tôi biết. Được chưa? Cứ xem màn dọa ma vừa nãy là màn chào hỏi giữa tôi và anh đi cũng được ha. – Cô bé cười gượng, ánh mắt như năn nỉ.

-         Con bé này có vẻ như cũng biết sợ đấy. – Duy nghĩ thầm.

-         Từ khi đi làm gia sư đến giờ, chưa có ai có màn chào hỏi đặc biệt như em. – Duy bụm miệng cười.

-         Kệ tôi. Tôi không giống họ.

-         Ừm.Thôi không dài dòng nữa. Bắt đầu vào học.

Cô bé chậm rãi thu xếp mọi đồ đạc xung quanh. Ngoan ngoãn ngồi vào bàn. Nhưng ngồi vào bàn rồi, chẳng thấy cô bé động đậy. Chỉ chống tay lên bàn, nhìn Duy. Lấy làm lạ, Duy hỏi: Lại định làm trò gì nữa đây. Lấy sách vở ra đi chứ?

-         Anh không có màn giới thiệu bản thân sao? Tôi chưa biết tên anh và chắc gì anh đã biết tên tôi. – Cô bé luyên thuyên.

-          Thật là nhiễu sự, định kéo dài thời gian đây mà. – Duy bắt đầu cảm thấy cô bé này không dễ bảo như anh tưởng.

-         Tôi tên Duy. Hiện là sinh viên mới ra trường. Công việc hiện tại của tôi là làm gia sư và hơn nữa là tôi đang được giao nhiệm vụ kèm cặp em. Hết!

-         Ừm…anh không hỏi tên tôi sao ?

-         Em tên gì? – Duy nhẫn nhịn.

-         Vũ Cát Thảo My

-         Ừm

-         Anh không khen tên tôi đẹp sao?

-         Sao phải khen?

-         Vì…vì ai nghe thấy tên tôi cũng khen đẹp hết á. Con bé có vẻ thất vọng.

-         Ừ thì đẹp. Giờ chúng ta có thể học được rồi chứ cô bé

-         Chưa.

-         Lại còn gì nữa? – Duy gầm gừ.

-         Anh sinh năm bao nhiêu? Nhìn anh còn trẻ thế này, chắc chẳng hơn tôi là bao đâu nhỉ? – Thảo My lém lỉnh.

-         Tôi mấy tuổi cái đấy không quan trọng. Là gia sư thì phải gọi là Thầy hết

-         Thôi mà. Anh cứ nói đi, nói đi rồi tôi sẽ xưng anh là Thầy. – Thảo My cười híp mắt dụ dỗ.

Đến phát điên vì con bé này mất thôi. Không muốn dây dưa lòng vòng, Duy đáp gọn lỏn: Hai hai.

-         Ừm…xem nào. Thảo My xoa xoa cằm, chống tay có vẻ tính toán. Anh hai hai, còn tôi mười tám. Cũng chẳng hơn nhau là mấy! Thôi, tôi cứ gọi anh là anh nhé. Mấy ông gia sư cũ bắt gọi thầy mãi chán rồi. – Con bé chớp chớp mắt trêu ngươi.

-         Giờ em muốn HỌC hay là muốn tôi xuống nhà uống nước trà với bố mẹ em đây? – Mặt Duy đanh lại nhìn sang con bé. Mặc dù đầu đã xì khói đến nơi nhưng Hải Duy vẫn cố nén cơn tức.

-         Ừ. Thì học. Làm gì mà anh nóng tánh vậy!

Lúc này con bé mới chịu lôi sách vở ra học. Còn Duy thì mắt nhìn vào sách, giở giở lật lật nhưng trong đầu thì khuôn mặt méo mó ủ ê hiện ra.

Nghĩ đến những kí ức về Thảo My, Hải Duy lại bật cười. Một cô bé rắc rối đụng độ phải ông gia sư khó tính như Duy, thế mà hai người vẫn là thầy trò của nhau cũng được một thời gian khá dài. Dạy học rồi lâu dần thành bạn bè, anh nhận thấy ở cô sự ngây thơ, trong sáng. Trong thời gian anh vùi mình vào công việc để cố gắng quên đi người con gái kia thì Thảo My chính là người mang lại nụ cười hiếm hoi cho anh. Một thoáng ngộ nhận với những cảm xúc chênh vênh, là ý nghĩ lấy hiện tại lấp đi chỗ trống còn khuyết lẹm của quá khứ mà anh đã vô tình  gieo rắc vào tâm hồn nhỏ bé ấy những tình cảm rất mơ hồ, rồi khi cô bé tỏ tình anh đã không chần chừ mà đón nhận. Để đến khi anh nhận ra thứ cảm xúc ấy chỉ là thoáng qua, trong tim anh chỉ xem cô như một người em gái bé nhỏ, thì lúc ấy quá khó để anh có thể bước ra khỏi mối quan hệ lững lờ này mà không khiến cô bị tổn thương. Anh không thể tiếp tục mang cho cô hi vọng để rồi lại khiến cô thất vọng tràn trề. Anh trốn tránh cô như một kẻ vô dụng. Nhưng những gì anh làm đều phản tác dụng , Thảo My vẫn cố chấp, cô bé càng thể hiện tình cảm mạnh mẽ hơn. Anh đã tìm mọi cách, quen với các cô gái khác, thậm chí ngang nhiên để cho Thảo My nhìn thấy mà từ bỏ tất cả những suy nghĩ trước giờ về anh. Dù biết rằng điều đó sẽ khiến cô bé buồn và thất vọng, nhưng anh không thể làm khác. Bởi với Hải Duy, tâm hồn mỏng manh ấy, vô tư mộng mơ ấy, xứng đáng được người con trai khác nâng niu trân trọng hơn là anh. Vì anh mà cô bé đã gánh chịu nhiều thiệt thòi, anh không đủ tư cách và cũng không thể là người mang lại hạnh phúc cho cô. Hải Duy gục đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Với anh bây giờ, việc Thảo My tỉnh lại mới là điều quan trọng.

Bỗng, những ngón tay khẽ động đậy. Hải Duy giật mình, ngước lên nhìn cô, nét mặt rạng rỡ khi sau mấy tiếng đồng hồ cuối cùng thì cô bé cũng đã tỉnh.

Thảo My  buông hờ mí mắt nhìn anh nhưng không nói được điều gì. Cô bé thở một cách khó nhọc, khuôn mặt xanh xao, đôi môi khô thiếu sức sống.

-                      Em mệt lắm phải không?– Hải Duy dịu dàng nói.

Thảo My lắc nhẹ đầu, môi muốn nói nhưng mấp máy không rõ lời, chỉ biết dùng ánh mắt biểu lộ cảm xúc của cô mà thôi.

-                     Đừng nói gì cả. Em đang mệt mà.

Nhìn Thảo My, lòng Hải Duy lấy làm xót xa. Chỉ sau mấy ngày không gặp mà nhìn cô gầy đi trông thấy. Lúc này đây, anh chợt nhận ra từ trước đến giờ mình đã quá vô tâm. Để giờ đây, nhìn Thảo My trong hoàn cảnh này, thâm tâm anh thực sự cảm thấy hối hận, ray rứt. Đôi bàn tay Thảo My động đậy, cố vươn ra như muốn anh nắm lấy. Đôi mắt dõi theo từng cử chỉ của Thảo My, hiểu ý cô bé, anh nhanh chóng áp tay mình lên đôi bàn tay bé nhỏ đó. Dường như cảm nhận được tấm lòng Hải Duy dành cho cô, không kiềm được lòng mình, Thảo My khóc. Nhìn Thảo My rơi nước mắt, Hải Duy không biết làm gì hơn, chỉ biết nhẹ nhàng lấy tay lau vội giọt nước mắt nóng hổi đó.

-                     Em mệt lắm phải không? Ngoan nào, đừng khóc! – Hải Duy dỗ dành.

Thảo My mỉm cười. Đã lâu lắm rồi, cô mới được nghe từ Hải Duy những lời lẽ ngọt ngào đó. Anh không biết rằng, cơ thể có bất ổn đến mấy cũng đã bị xua tan trước sự quan tâm, lo lắng anh dành cho cô. Đúng hơn là cô đang cảm thấy hạnh phúc. Cảm xúc xoa dịu nỗi đau, thế rồi cô cứ nắm chặt tay anh cho đến khi chìm dần vào giấc ngủ.

 Hải Duy cứ ngồi như vậy, lặng im và không nói gì, bởi anh sợ chỉ một âm thanh nhỏ thôi cũng sẽ khiến Thảo My tỉnh giấc. Cũng rất lâu rồi, anh với Thảo My mới có những phút giây yên bình như vậy. Trước kia, mỗi lần gặp nhau là một lần xích mích. Anh xa cách còn cô bé cố ý gần gũi anh hơn. Chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của ai, chỉ biết làm theo ý mình khi mà đối phương không ai lấy làm vui vì điều đó. Tận sâu trong lòng anh không hề muốn mối quan hệ giữa anh và Thảo My thành ra như vậy. Đôi lúc anh ước rằng, giá như Thảo My đừng đem lòng yêu một người con trai vô tâm như anh, chắc cô bé sẽ không chịu nhiều thiệt thòi đến thế.  Xiết nhẹ đôi tay gầy gò, nhỏ nhắn đó, Hải Duy thở dài.

Có vẻ như Thảo My đã chìm sâu vào giấc ngủ, Hải Duy khe khẽ đặt tay cô bé xuống, chậm rãi đứng dậy, cố không gây ra bất cứ một tiếng động nào. Toan bước đi, anh quay lại nhìn cô một lần nữa. Ngủ ngoan em nhé! Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Khi Hải Duy đã rời đi thật sự, trong căn phòng nhỏ đó, Thảo My chầm chậm mở mắt.

            Về đến nhà trời cũng đã nhá nhem tối, thay quần áo và tắm rửa, Hải Duy quyết định lên giường nghỉ sớm vì ngày mai anh có cuộc họp quan trọng. Sực nhớ ra điều gì, anh với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn. Một tin nhắn được gửi cho Ái Vân.

-                     Ái Vân. Anh Duy đây. Khi nào cô bé tỉnh lại thì báo cho anh biết nhé?

-                     Vâng. Anh yên tâm! Có em ở đây rồi, với cả bố mẹ cái My cũng đang trên đường đến đây.

-                      Ừm.Thế thì tốt rồi.Nhờ em chăm sóc Thảo My giúp anh nhé. Em cũng đừng lo lắng quá. Có gì mai xong việc sớm rồi anh qua.

Biết tin bệnh tình Thảo My đã có tiến triển, Hải Duy nhẹ lòng đi phần nào. Bắt tay lên trán, châm cho mình điếu thuốc, rít một hơi dài thả làn khói bay nhẹ lên không trung. Nghĩ về những gì mình vừa trải qua, anh có cảm tưởng cuộc sống của mình không khác gì một cuộn len đầy vướng mắc, dù anh đã cố tìm đủ mọi cách nhưng không tài nào gỡ nó ra được. Anh cứ mãi sống trong ảo tưởng vì một người con gái không yêu anh nhưng lại cố thoát khỏi mối tình của một người con gái mà anh không yêu. Ông trời như đang đùa giỡn với anh vậy. Không phải lúc nào con người ta cũng sáng suốt xác định được những điều nên làm và không nên làm trong cuộc sống. Không phải lúc nào con người ấy cũng đều làm chủ được những thứ đến với mình. Để rồi mọi thứ đến với anh một cách nhanh chóng. Nhanh chóng đến mức anh không kịp đặt tên. Hình ảnh Nhã Thy và cô bé Thảo My cứ vây trọn lấy tâm trí anh. Trong bóng tối phủ vây, Hải Duy chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

                                                    ***

Sáng nay Hải Duy có một cuộc họp quan trọng nên anh phải đến công ty từ rất sớm. Cảm giác mỏi mệt ngày hôm qua dường như đã bị lấp đi sau giấc ngủ dài. Hôm nay, Hải Duy chọn cho mình bộ vest đen lịch lãm, kết hợp với áo sơ mi trắng đi kèm với caravat màu xám nhạt. Trông Hải Duy chín chắn và đầy lôi cuốn. Nhìn mình trong gương, anh mỉm cười. Hi vọng hôm nay là một ngày đầy may mắn với anh.

-         Hải Duy, bài phát biểu hôm nay cậu làm tốt lắm. Chúc mừng nhé!

-         Cám ơn tổng giám đốc đã tin tưởng. Tôi tin chắc rằng dự án này sẽ được hoàn thành trong thời gian sớm nhất.

        Tổng giám đốc mỉm cười hài lòng sau cái vỗ vai đầy tình cảm. Hải Duy thở phào nhẹ nhõm, trở về phòng làm việc, kết thúc một buổi sáng đầy bận rộn. Đúng như anh mong đợi, mọi thứ diễn ra thật suôn sẻ. Mọi người trong công ty tổ chức ăn uống vì hôm nay kí kết được bản hợp đồng lớn.Điều này sẽ khiến cho công ty bước lên một tầm cao mới. Từ chối cuộc vui, Hải Duy lên xe tiến về hướng bệnh viện Xanh – pôn. Biết Thảo My thích ăn nho, tiện đường anh ghé vào quầy hoa quả mua cho cô. Cầm giỏ hoa quả và đóa hoa ly trên tay, anh chầm chậm tiến tới phòng nơi Thảo My đang nằm.

Cạch…

             Nghe tiếng động, Thảo My mở mắt. Trông thấy Hải Duy, cô bé vội chống người dậy nhưng nhanh chóng đã bị anh cản lại.

-         Em nằm xuống đi. Cứ mặc anh!

             Hải Duy cẩn thận kê lại chiếc gối ngay ngắn rồi ân cần đặt đầu cô xuống một cách nhẹ nhàng. Đặt tay lên trán, Hải Duy mỉm cười khi nhiệt độ cơ thể cô bé đã hạ xuống. Thảo My nhìn anh không chớp mắt. Khóe mắt rưng rưng.

-         Em có đói không?

Cô lắc lắc đầu, phụng phịu.

-         Lúc nãy ở ngoài hành lang, Ái Vân nói em không chịu ăn cháo. Vậy thì làm sao mà có sức khỏe được?

-         Em không muốn ăn. – Thảo My thều thào.

              Nhìn đôi môi khô khốc, đôi mắt thâm quầng, cơ thể cô lọt thỏm trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình mà anh thấy xót xa. Hải Duy ngập ngừng: Vì anh đúng không?

            Câu hỏi bất chợt của Hải Duy khiến Thảo My bối rối, cô quay mặt vào phía trong tường, im lặng không nói gì.

-         Đừng vì một thằng con trai như anh mà phải hành hạ bản thân mình như vậy. Anh không xứng đáng...anh...

             Thảo My lấy tay ngăn anh lại. Giọt nước mắt chực trào, cô bặm môi dấu nhẹm tiếng nấc, nhìn anh thổn thức: Anh không có lỗi. Là vì em cố chấp, là vì em không thể chấp nhận được sự thật rằng sẽ mất anh mãi mãi, từ bỏ anh... em không thể làm được...

            Hải Duy miết nhẹ giọt nước mắt còn đọng trên má, âu yếm nhìn cô. Anh hiểu cái cảm giác chông chênh khi phải đấu tranh giữa con tim và lí trí. Hiểu được cái cảm giác muốn từ bỏ nhưng không thể. Tâm trạng Thảo My lúc này cũng chẳng khác gì mớ cảm xúc rối ren anh đã từng vướng phải bao năm qua. Trong giờ phút này, anh chỉ biết nín lặng, vỗ về, xoa dịu và làm lắng lại những nỗi buồn đang ứ đọng trong con người nhỏ bé này.

-                     Thảo My mạnh mẽ, cá tính , gan lì mà anh từng biết đâu rồi? Thảo My của anh đâu có yếu ớt, mong manh như thế này đâu chứ. Em có biết em làm như vậy mọi người sẽ rất lo lắng không?

-                     Em xin lỗi. – Thảo My thút thít.

-                     Ngoan. Nín đi nào. Từ trước đến giờ em luôn nhận mình là người lớn, mà người lớn thì đâu có hành xử như vậy. Nhớ lời anh dặn, lần sau đừng làm những việc dại dột như vậy nữa nhé. Anh không an tâm một chút nào đâu.

-                     Vâng...em biết rồi... – Thảo My lí nhí.

-         Bây giờ thì nghe anh, ăn nốt phần cháo còn lại này nhé.

-         Em không đói. – Thảo My nhăn mặt.

-         Nếu em không chịu ăn, anh sẽ không đến thăm em nữa đâu đấy. Mặc kệ em, cho em trở thành bà già xấu xí luôn. – Hải Duy vờ trêu chọc.

-         Thì vốn dĩ bây giờ trông em cũng có khác gì bà già xấu xí đâu. – Thảo My ôm mặt, mếu máo.

-         Không. Em xinh lắm. – Hải Duy cười hiền.

-         Thật không?

-         Thật. Nếu em ăn hết bát cháo này, anh nghĩ chả mấy chốc mà Thảo My trở thành hoa khôi của cái bệnh viện này mất. – Hải Duy nheo mắt.

-         Anh điêu quá! – Thảo My lè lưỡi, tủm tỉm cười.

Mặc dù nhõng nhẽo với Hải Duy như vậy nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy ăn hết bát cháo mà anh đưa. Nhìn Thảo My húp từng thìa cháo một cách ngon lành, Hải Duy mới thấy an tâm phần nào. Trò chuyện với Thảo My được một lúc thì đã hết giờ thăm nom, Hải Duy rời đi trong ánh nhìn lưu luyến của Thảo My. Cánh cửa phòng bệnh khép lại, anh vội vã trở về với những công việc còn dang dở đang chờ anh giải quyết ở công ty.

Hôm nay ngày lễ lớn, ngoài đường có vẻ đông đúc hơn mọi khi. Tranh thủ chờ đèn đỏ, vặn volume bài hát yêu thích, Hải Duy bình thản hát theo. Nhìn sang quán café bên đường, chợt một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt anh. Người đó ngồi cùng một cô gái xa lạ, họ ôm ấp, cười đùa với nhau. Bỗng nhiên khuôn mặt người con trai quay về hướng cửa kính trong suốt khiến Hải Duy dễ dàng nhận ra đó là ai. Anh sửng sốt! NGUYỄN VŨ PHONG…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro