Chương 5: Lấp liếm sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại quán bar Blank & White

Hải Duy ngồi tại quầy bar, xoay xoay ly rượu Bloody Mary trên tay, nhâm nhi một cách chậm rãi,  ánh mắt đăm chiêu tẩn mẩn xoáy sâu vào những giọt rượu còn sóng sánh trên miệng ly. Trong đầu anh, hình ảnh tận mắt nhìn thấy sáng nay lại hiện ra. Tại sao Vũ Phong lại làm như vậy? Cô gái đó là ai? Bao nhiêu câu hỏi phủ vây lấy Hải Duy mà không có lấy một lời giải đáp. Không đôi co với lí trí nữa, bây giờ chỉ có Vũ Phong mới là người cho anh câu trả lời xác đáng nhất. Không chần chừ, Hải Duy với tay lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn, ấn số và gọi:

-                     Alo. Giờ này còn gọi cho tao có chuyện gì thế? – Giọng Vũ Phong hồ hởi.

-                     Rảnh không? Tao có chuyện muốn gặp mày. – Hải Duy nghiêm túc.

-                     Được thôi. Ở đâu? – Vũ Phong ngập ngừng.

-                     Blank & White.

-                     Ok. 15 phút nữa tao có mặt.

Kết thúc cuộc gọi, bỗng nhiên một bàn tay nhỏ nhắn từ phía sau đặt nhẹ lên vai Hải Duy khiến anh có chút giật mình. Quay lại, khuôn mặt quen thuộc, chủ nhân của bàn tay ấy nhìn anh mỉm cười : Honey, lâu ngày quá. Còn nhớ em nữa không vậy?

-                     Mới có mấy ngày không gặp, trông em dạo này khác quá. – Hải Duy có vẻ ngỡ ngàng.

-                     Gọi điện mấy lần không nghe máy. Tưởng Honey quên mất em rồi. Cô gái vờ trách móc.

-                     Dạo này anh bận việc công ty quá, cũng ít thời gian đến đây. Thôi bỏ qua cho anh đi, em uống gì cô gái xinh đẹp?

-                     Cho tôi một ly Cocktail Clover. - Quay sang Hải Duy, cô gái miết nhẹ từng ngón tay lên chiếc áo vest anh đang mặc, ánh mắt gợi tình đầy sức cuốn hút. Xoay chiếc ghế một cách nhẹ nhàng, một chân chạm đất, một chân bám trụ vào ghế. Tư thế ngồi để lộ những đường cong đầy quyến rũ, trông cô gái thực sự nổi bật giữa đám đông. Nhưng với Hải Duy, có vẻ như hôm nay tâm trạng anh không được tốt nên đáp lại sự mời chào đó chỉ là một nụ cười nhẹ hẫng, ánh mắt không mấy mặn mà cho lắm.

Cô gái có vẻ như hơi thất vọng : Hôm nay Honey làm sao vậy? Hay là do sự xuất hiện của em khiến Honey không vui? – Cô gái nũng nịu.

-                     Không phải thế. Hôm nay anh có hẹn với một người bạn, có chút chuyện quan trọng nên hơi lo lắng. Ít hôm nữa giải quyết xong công việc anh sẽ liên lạc với em. Được chứ cô gái? – Hải Duy nhìn vào mắt cô, nói với giọng ngọt ngào.

-                     Nhớ giữ lời đấy nhé! Tạm tha cho Honey đấy. – Cô ta ưỡn người, dựa sát vào người Hải Duy thầm thì.

Nói xong câu, cô uống hết ly rượu còn dở dang trên bàn rồi bình thản đứng dậy. Toan xoay lưng thì Hải Duy gọi lại. Anh nhanh chóng rút ví từ túi áo, lôi ra mấy tờ polime còn mới tinh giơ ra trước mặt cô ta: Cầm chút tiền này uống rượu. – Hải Duy nháy mắt.

Có vẻ như được Hải Duy cho tiền dường như đã quá quen thuộc với cô gái này, nên khi thấy tiền, vẻ mặt cô ta có vẻ rạng rỡ, nhận tiền từ tay anh không một câu chối từ hay ngại ngùng gì cả: Cám ơn Honey của em!

Thêm một dấu son in hằn lên má. Trước khi đi, cô gái chỉnh sửa lại chiếc váy trễ vai màu đen tuyền. Quay lưng bước đi một cách uyển chuyển như đang cố ý phô ra cho người ta thấy vẻ đẹp của mình. Và cũng không thể không phủ nhận rằng mọi ánh mắt của các chàng trai xung quanh đang đổ dồn vào cô. Hải Duy cũng vậy. Cô gái hòa vào đám đông, phủ vây dưới ánh đèn. Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của Hải Duy, cô ta nhoẻn môi cười, gửi đến anh cái nháy mắt đầy tình tứ.

Ring…ring…ring…

-                     Alo. Mày đến chưa?

-                     Tao đang ở trước quán. Ngồi đâu vậy?

-                      Chỗ quầy bar, ngay cửa ra vào.

Nhìn về phía cửa, Vũ Phong xuất hiện sau tấm rèm. Anh ta đưa mắt nhìn một lượt xung quanh rồi dừng lại ở vị trí mà Hải Duy đang ngồi.

-                     Mày ngồi đây lâu chưa? – Vũ Phong lên tiếng.

-                     Cũng được một lúc. Tao không làm phiền mày chứ?

-                     Bạn bè, sao phải khách sáo. Đang đánh dở bản báo cáo, thấy mày gọi nên qua đây luôn. Thế có chuyện gì vậy?

-                     Ừm. Tao muốn hỏi một số chuyện.

-                     Chuyện gì?

-                     Sáng nay, cậu có uống cafe ở Maroc Chino không vậy?

-                     Có. À ừm..Sao vậy? – Trả lời xong, Vũ Phong có vẻ chột dạ trước câu trả lời hơi vội của mình.

-                     Chỉ là sáng nay, trên đường đến công ty, tình cờ tao trông thấy một người rất giống mày. Đang tính không phải, nhưng mày trả lời vậy thì chắc là tao không nhìn nhầm rồi. Thế cô gái ngồi cạnh mày là ai vậy?

-                     À…ừ…bạn thôi.

-                     Bạn? – Hải Duy hỏi lại. - Bạn mà ngang nhiên cười đùa, ôm ấp thế sao?

-                     Ừ…thì…cô ta đang là đối tác lớn của công ty tao nên chiều lòng tí cũng có sao. – Vũ Phong trả lời một cách hời hợt.

Nghe xong lời giải thích khó nghe của Vũ Phong, sự tức giận trong lòng Hải Duy ngày một dâng cao. Cố gắng kiềm chế hết mức có thể, anh hỏi tiếp: Nếu trong tình huống ấy người nhìn thấy không phải là tao mà là Nhã Thy thì sao? – Hải Duy cầm chặt ly rượu trên tay.

-                     Không có chuyện đó đâu. Lúc đấy cô ấy đang ở công ty làm sao mà nhìn thấy được. Với cả tao cũng chỉ gần gũi cô ta một thời gian, xong bản hợp đồng này rồi mọi chuyện sẽ lại về như cũ thôi mà. Mày đừng có nói với Nhã Thy chuyện này đấy. – Dường như cố tình không hiểu ý Hải Duy, Vũ Phong đáp trả một cách tỉnh bơ.

-                     Mày... – Hải Duy đập mạnh tay xuống bàn.

Trước khuôn mặt ráo hoảnh không một chút phân vân của Vũ Phong, Hải Duy nghẹn lại không nói nên lời. Sự tức giận dâng lên đỉnh điểm. Vội vã đứng dậy, Hải Duy kéo mạnh tay Vũ Phong rời khỏi quán: Mày đi theo tao!

Lôi Vũ Phong ra phía sau quán bar, áp mạnh anh ta vào tường, túm lấy cổ áo Vũ Phong, Hải Duy gằn giọng: Tao đã dặn cậu bao nhiêu lần rồi, nếu mày dám lừa dối Nhã Thy, không kể bất cứ lý do nào, tao sẽ giết mày.

Bị dồn vào tường, nhìn khuôn mặt Hải Duy đỏ ửng đầy tức giận, Vũ Phong có chút lo lắng. Hất mạnh cánh tay Hải Duy ra khỏi người mình, Vũ Phong hét lớn: Tao làm thế tất cả cũng chỉ vì công ty. Công việc của tao đi lên, chắc chắn Nhã Thy sẽ thông cảm và bỏ qua cho tao. Việc gì mày phải làm lớn chuyện lên như vậy?

-                     Để người yêu mình giữa thanh thiên bạch nhật tình tứ với người con gái khác, mày nghĩ Nhã Thy sẽ vui lắm sao?

-                     Tao không nói..mày không nói, làm..làm sao cô ấy biết được?

-                     Mày nghĩ tất cả mọi người trong cái thành phố này chết hết rồi chỉ còn lại mỗi chúng ta hả? Đừng cố gắng lấp liếm sự thật nữa. Mày phải dừng mọi chuyện lại ngay lập tức.

-                     Không! - Vũ Phong tức tối.

-                     Tại sao?

-                     Mọi thứ đang rất tốt đẹp. Tao không thể nghe mày mà dừng lại được. Không thể…

 Đến lúc này, cơn thịnh nộ đã vượt quá giới hạn cho phép. Không chút đắn đo, Hải Duy vung cánh tay, đấm mạnh vào mặt Vũ Phong. Gằn giọng một lần nữa: Đồ khốn!

Choáng váng trước cú đấm nảy lửa đó, mất thăng bằng Vũ Phong ngã phịch xuống đất. Khóe môi ứa ra vài giọt máu. Lấy ngón tay cái vuốt nhẹ lên vành môi, Vũ Phong cố hết sức bình tĩnh, vẻ mặt khiêu khích: Cho tao một cú như vậy, mày vừa lòng rồi chứ? Nhưng dù mày có cấm cản thế nào, tao bắt buộc phải có được bản hợp đồng đó.

Nói xong, Vũ Phong loạng choạng đứng dậy, tiến về phía bãi đỗ xe, để lại Hải Duy đứng đấy một mình tức tối, bất lực, đan xen lẫn nhau. Đấm mạnh vào tường, máu bắt đầu rịn ra từ bàn tay nhưng điều đó không làm anh cảm thấy đau đớn bằng cảm giác hiện tại mà anh đang có.

                                              ***

Trở về nhà trong tình trạng thất thần đầy mỏi mệt, Vũ Phong bước thẳng vào phòng tắm. Xả nước thật mạnh, anh để thân mình tưới đẫm dưới dòng nước mát. Cứ nghĩ đến bộ mặt bất cần của Vũ Phong, lòng Hải Duy lại nóng như lửa đốt. Cảm thấy thật sự khó chịu trước sự ương ngạnh của con người đó. Một chút âu lo, một chút thông cảm dành cho Nhã Thy khi anh nghĩ về cô. Cái cách cô quan tâm lo lắng, từ ánh mắt cho đến cử chỉ từ trước đến giờ dành cho Vũ Phong khiến Hải Duy cảm nhận được rằng cô yêu cậu ta rất nhiều. Một cô gái với trái tim mong manh, yếu đuối liệu sẽ ra sao nếu phút chốc vô tình nhìn thấy Vũ Phong âu yếm bên cạnh ai không phải là cô? Thực sự, Hải Duy không hề muốn người con gái mình yêu phải rơi vào hoàn cảnh đó một chút nào. Vuốt từng giọt nước còn bám víu trên khuôn mặt ngổn ngang suy nghĩ. Có những thứ, vẫn biết là mỏng manh và không nằm trong quyền hạn của chính mình, vẫn biết thật khó giữ cho tròn hai chữ “vẹn nguyên”, nhưng một khi đã yêu, được yêu hay không được yêu, anh vẫn luôn sẵn sàng thầm lặng làm bất cứ điều gì để người con gái đó được hạnh phúc. Bởi vốn dĩ với anh, mong muốn người mình yêu được hạnh phúc, đó cũng là một cách yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro