Chương 7: Nỗi lòng Thảo My

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 ngày sau:

-                     Chúc mừng Hải Duy. Chúc anh một đêm sinh nhật thật vui vẻ, nhân tiện chúc mừng anh được lên chức Phó Giám Đốc công ty Cát Lợi!

-                     Cám ơn trưởng phòng Kim!

Hải Duy cầm ly rượu vang, lần lượt đến chỗ từng người cụng ly, khuôn mặt rạng rỡ, bởi đêm nay là một đêm ý nghĩa đối với anh. Sinh nhật lần thứ hai tám và cũng là mốc son đánh dấu bước tiến trong sự nghiệp với chức vụ mới mà anh vừa được giao. Quả thực đó là một điều may mắn.

-                     Hải Duy, chờ em với! – Thảo My xúng xính váy áo, tiến lại gần khoác tay anh, khuôn mặt hớn hở lộ rõ vẻ vui sướng.

-                     Em đi đứng cẩn thận đấy. Vừa ra viện, đừng chủ quan. – Hải Duy quay sang nhắc nhở.

-                     Vâng. Em biết rồi mà. Với cả anh đi chậm lại một tí, hôm nay em đi đôi giầy này hơi cao nên không đi được nhanh như bình thường đâu. – Thảo My nhăn nhó.

-                     Ai bảo em đi với anh đâu. Lại kia ngồi ngoan cho anh nhờ. – Hải Duy chỉ tay về phía bàn ăn.

-                     Không thích. Em thích đi với anh cơ. – Thảo My bướng bỉnh, vùng vằng tay áo anh.

Biết rằng chẳng thể nào đôi co mãi với cô bé trái tính này, Hải Duy đành để Thảo My đi bên cạnh mình. Nhìn từ xa, trông họ thật xứng đôi. Đang mải mê chúc rượu, một người bạn chỉ về phía cửa: Hải Duy – bạn cậu đến kìa.

Đưa mắt nhìn theo hướng chỉ, từ xa Vũ Phong và Nhã Thy đang tiến về phía anh. Cố giữ bình tĩnh, anh nhìn họ tươi cười: E hèm. Hai người đến chậm ba mươi phút mười lăm giây. – Hải Duy giơ đồng hồ lên xem, mặt nghiêm nghị.

-                     Thôi mà Hải Duy. Mình có tí việc ở công ty nên làm về hơi muộn, có gì thông cảm cho bọn mình nha. – Nhã Thy nheo mắt cười hiền.

-                     Mình đùa đấy. Hai người đến là vui rồi. – Hải Duy cười lớn.

-                     Chúc mừng sinh nhật! – Vũ Phong từ tốn.

-                     Cám ơn bạn tốt. – Hải Duy vỗ vai Vũ Phong như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng dường như giữa hai người không còn giữ được sự tự nhiên như trước.

-                     Còn đây là ai vậy Hải Duy? – Nhã Thy nhìn sang Thảo My.

-                     À. Mải nói chuyện, mình quên mất chưa giới thiệu. Đây là Thảo My.

-                     Bạn gái mới của mày hả? – Vũ Phong tò mò.

-                     Vâng. Em là bạn gái của anh ấy. – Không kịp để cho Hải Duy lên tiếng, Thảo My vội vã đáp trả trước con mắt ngạc nhiên của Hải Duy.

-                     Có bạn gái xinh xắn, dễ thương thế này mà giấu nha. – Nhã Thy dịu dàng nói.

-                     Ừ... thì mình... – Hải Duy bối rối.

-                     Anh Duy, giới thiệu mọi người cho em biết đi. – Thảo My háo hức.

-                     À. Đây là Vũ Phong và Nhã Thy, bạn thân từ hồi cấp ba của anh.

-                     Chị..chị là Nhã Thy ạ? – Nghe đến hai từ Nhã Thy, Thảo My chợt sững lại. Cô bé thần người nhìn Nhã Thy không chớp mắt.

-                     Hải Duy lay lay nhẹ cánh tay khiến cô bé rùng mình: Em sao vậy My?

-         Dạ..dạ..không có gì. Hóa ra chị là Nhã Thy, em cũng đã từng được nghe anh Duy kể về hai người.

-         Thế à? Chắc là toàn kể xấu thôi chứ gì. – Nhã Thy nheo mắt, tủm tỉm.

-         Thôi..mọi người ra bàn gọi đồ ăn đi. – Hải Duy ngượng ngịu, sớm chuyển sang đề tài khác.

Xoay lưng bước đi, Thảo My vẫn ngờ ngợ, một chút hụt hẫng len lỏi vào tim. Dập tắt những lo lắng, một ý nghĩ trẻ con nảy lên trong đầu, Thảo My vồn vã quay lại nói vọng về phía Vũ Phong: Anh Vũ Phong, anh và chị Nhã Thy thật đẹp đôi,nhớ giữ chặt chị Nhã Thy vào nhé! – Không quên đáp trả bằng cái nháy mắt đầy ẩn ý.

-                     Thảo My!Hải Duy nghiêm mặt nhìn sang cô bé.

Sợ Hải Duy giận không cho mình đi cùng nữa nên Thảo My không dám làm trò gì thêm. Im lặng và ngoan ngoãn đi theo anh. Câu nói ấy đơn giản chỉ để thỏa mãn cảm xúc của chính bản thân mình nhưng Thảo My không hay biết rằng, nó đã để lại cơn chấn động trong lòng Vũ Phong lẫn Hải Duy một cách gián tiếp không mong đợi.

-                     Đừng nói với tao là mày đã kể hết mọi chuyện cho con bé Thảo My ấy rồi đấy? – Vũ Phong xả nước rửa tay, nhìn Hải Duy qua tấm gương.

-                     Mày nghĩ tao nhiều chuyện đến như vậy ư? – Hải Duy nhếch môi cười.

-                     Nếu không phải tại sao lúc nãy cô ta lại thốt lên như vậy?

-                     Muốn biết? Mày có thể ra ngoài kia và hỏi trực tiếp con bé. Đừng ở trong phòng vệ sinh mà thăm dò tao như một vị chánh án như vậy. – Hải Duy dửng dưng trước sự sốt sắng của Vũ Phong.

Trong lúc đấy, mải mê lựa chọn đồ ăn, Thảo My quay sang đã không thấy bóng dáng Hải Duy đâu. Có chút lo lắng khi nhìn quanh cũng chẳng thấy Nhã Thy. Sợ rằng hai người hẹn riêng nhau nói chuyện, Thảo My lò dò đi tìm. Ngoài đại sảnh cũng không có. Đi về phía khu nhà vệ sinh, bỗng cô nghe thấy tiếng Hải Duy, khi khoảng cách đã gần đến, Thảo My bỗng chùn bước.

-                     Nếu mày vẫn còn tiếp tục lừa dối Nhã Thy như vậy, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.

-                     Mày làm được gì tao? – Vũ Phong giọng thách thức.

-                     Đến lúc đấy tự khắc mày biết tao làm gì. – Hải Duy cảnh cáo.

-                     Cùng là đàn ông, cũng đã từng là bạn thân, tại sao mày cứ phải quan trọng hóa mọi chuyện lên vậy? Tao vẫn đối xử rất tốt với Nhã Thy, vẫn yêu cô ấy cơ mà. – Vũ Phong cười khẩy.

-                     Yêu? Đó đâu phải là yêu. Hãy thử một lần đặt mình vào vị trí của cô ấy đi! Mày sẽ hiểu.

-                     Thôi. Mỗi người có một cách yêu. Tốt nhất mày đừng quá can thiệp vào chuyện tình yêu của chúng tao. Nên nhớ mày chỉ là bạn mà thôi.

-                     Dù là bạn,nhưng không có nghĩa tao không có quyền “cướp” cô ấy về bên tao. – Hải Duy nhấn mạnh từng chữ.

Vũ Phong lặng người trước câu nói táo tợn của cậu bạn thân.Ở ngoài kia, Thảo My áp người vào tường. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Đôi mắt tròn xoe mở ra hết cỡ giờ đã bị làn nước mắt che phủ. Cố lấy tay che miệng lại, kìm nén cảm xúc nhói đau đang lấn át, cả cơ thể như đang đuối dần, không còn sức để bám trụ, Thảo My khuỵu xuống.

                                                      ***

-                     Thảo My – Em sao vậy?

Vô thức ngước mắt lên, trong cơn bấn loạn, nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, cảm giác ngỡ ngàng lại càng lấn át tinh thần khiến cô hết sức bối rối.

-                     Chị…chị Nhã Thy….

Thảo My dùng hết sức đứng dậy, không để cho Nhã Thy kịp tiến về phía mình. Ánh mắt như sợ bị phát hiện một điều gì đó, cô vội vã cầm tay Nhã Thy kéo ra ngoài đại sảnh.

-                     Em..em không sao đâu. Lúc nãy đi đến đây tự nhiên em thấy hơi choáng nên... – Câu nói lấp lửng có phần hoảng hốt.

-                     Mặt em tái nhợt hết cả rồi. Em ốm à Thảo My? – Nhã Thy áp tay lên trán Thảo My, vẻ mặt lo lắng.

-                     Không sao đâu chị. Sức khỏe em hơi yếu nên thỉnh thoảng bị như vậy. Thôi chúng ta vào đi không hai người kia đợi.

-                     Ừm. Em đi chậm thôi. – Nhã Thy dè dặt.

Hòa vào bữa tiệc, Thảo My đảo mắt nhìn một lượt xung quanh. May thay, Hải Duy và Vũ Phong đã có mặt ở đó từ lúc nào. Chứng kiến cuộc nói chuyện căng thẳng đó, cô chỉ sợ Nhã Thy thấy khung cảnh giữa hai người họ. Sự xuất hiện của Nhã Thy quá đột ngột khiến Thảo My không theo dõi được hết hồi kết câu chuyện, cảm giác hoang mang, chưa rõ vấn đề khiến cho Thảo My thực sự tò mò và muốn biết rõ nguyên nhân của nó.

Tại bãi đỗ xe:

-                     Vũ Phong, sao anh có vẻ gấp gáp vậy, em chưa kịp nói chuyện nhiều với Hải Duy? – Nhã Thy dò hỏi.

-                     Cũng muộn rồi. Ngày mai anh có cuộc họp quan trọng, sau này thiếu gì thời gian để nói chuyện,

-                     Nhưng…hôm nay..

-                     À. Nhã Thy này. Hải Duy có nói chuyện gì với em không?

-                     Chuyện gì? Là sao?

-                     Ừm, mà thôi. Không có gì. Em thắt dây an toàn vào đi.

Nhã Thy cảm thấy Vũ Phong như đang che giấu cô chuyện gì đó. Những câu hỏi không đầu không cuối khiến cô có cảm giác bất an. Nhưng rồi nói chuyện với Vũ Phong một lúc, cảm giác đó dần bị cô cho vào quên lãng. Về phía Hải Duy, sau khi tiệc tan, chào mọi người ra về. Nhiệm vụ cuối cùng là đưa Thảo My về nhà. Trên đường về, cô bé có chút gì đó khác với thường ngày, bầu không khí lặng im bao trùm lấy không gian giữa hai người. My lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính ô tô, không còn sự hồ hởi nô đùa hay chọc ghẹo hoặc làm nũng anh như mọi khi.

Lấy làm lạ, Hải Duy quay sang: Em mệt à My?...Thảo My..

-                     Dạ. Sao anh? – Thảo My giật mình bối rối.

-                     Em sao vậy? Mệt à?

-                     À..vâng. Em thấy trong người không được khỏe.

-                     Chắc do em mới ra viện nên sức khỏe chưa ổn định. Cố gắng một tí, sắp về đến nhà rồi.

-                     Vâng...

Thảo My trả lời mỏi mệt. Mắt nhìn xa xăm. Tâm trạng cô bé lúc này chưa thật sự thoải mái sau sự cố lúc nãy. “Dù là bạn, nhưng không có nghĩa tao không có quyền “cướp” cô ấy về bên tao”. Câu nói nhấn nhá từng chữ của Hải Duy dường như là điều khiến Thảo My bận tâm nhất. Hải Duy chưa bao giờ tâm sự với cô rằng anh có tình cảm với Nhã Thy. Chuyện này cũng chỉ vì một lần tình cờ đến nhà Hải Duy, khi cô vô tình nhìn thấy một tấm ảnh của Nhã Thy trong ngăn kéo bàn làm việc của anh. Nó sẽ chỉ là một tấm ảnh bình thường như bao tấm ảnh khác nếu như phía sau tấm ảnh không hiện lên rõ rệt ba chữ “Anh yêu em”. Thảo My đã che dấu bí mật đó cho đến tận bây giờ. Mặc dù cô đã từng được Hải Duy cho biết Nhã Thy và Vũ Phong là bạn thân thời cấp ba của anh, nhưng bấy nhiêu thông tin đó chưa đủ sức thuyết phục sự tò mò đeo đuổi cô thời gian qua. Cho đến tối nay, sự xuất hiện của Nhã Thy đã giúp cô hiểu rõ được phần nào lí do vì sao Hải Duy thích cô gái đó. Nhã Thy thật sự xinh đẹp, vẻ đẹp không sắc sảo, mặn mà như các cô gái khác mà Thảo My đã từng gặp. Cô cảm nhận được ở Nhã Thy qua cách nói chuyện, hành động hay mọi biểu lộ trên khuôn mặt đều toát lên sự nhẹ nhàng, dịu dàng và đầy thanh khiết. Thực sự Thảo My cảm thấy cô thật nhỏ bé trước Nhã Thy. Cô cảm thấy bị lép vế, sự tự tin bấy lâu bỗng dưng biến mất khi cô giáp mặt với Nhã Thy. Chưa bao giờ cô thấy Hải Duy quả quyết và cương nghị đến như vậy khi anh ra sức bảo vệ và sẵn sàng đáp trả Vũ Phong rằng sẽ “cướp” Nhã Thy về bên mình. Lúc đấy cô biết rằng Hải Duy vẫn còn rất yêu Nhã Thy. Thảo My thực sự cảm thấy sốc khi những lời đó được thốt ra từ chính người đàn ông mà cô rất yêu. Một nỗi bất an đến cùng cực. Cô sợ sẽ mất Hải Duy.

-                     Thảo My, đến nhà rồi.Hải Duy nhẹ nhàng. Biết Thảo My đang mệt, anh chạy vội sang phía bên kia, chầm chậm mở cửa cho cô.

-                     Cám ơn anh! Thảo My dịu giọng.

-                     Ừm. Cũng khuya rồi, em vào nhà nghỉ đi. Anh về luôn đây.

-                     Anh…

Hải Duy toan quay lưng, bước lên xe, bỗng nhiên Thảo My nắm vội vạt áo, giữ anh lại. Cô rướn người lên, choàng tay ôm lấy anh.

-                     Năm phút, à không ba phút thôi. Hãy để em được ôm anh một lát, chỉ một lát thôi. – Thảo My thì thầm.

Hải Duy có chút bất ngờ, nhưng khi nghe Thảo My nói như vậy, anh cũng chỉ biết đứng im. Cánh tay gượng gạo, dần dần ôm lấy rồi vỗ vỗ nhẹ vào vai cô. Bỗng dưng toàn thân Thảo My run rẩy, hình như cô bé khóc. Hải Duy ngỡ ngàng, muốn buông ra để hỏi xem cô có chuyện gì nhưng ngược lại anh càng cử động cô lại ôm chặt anh hơn, những ngón tay bám chặt vào lưng anh, thút thít liên hồi.

-                     Ngoan nào cô bé. Lớn rồi còn khóc nhè là sao?

-                     Em có khóc đâu. – Thảo My rấm rứt.

-                     Không khóc sao áo anh bị ướt?

-                     Em không biết. – Thảo My nức nở.

Đứng im hồi lâu, Thảo My buông nhẹ, quay lưng lau vội những giọt nước mắt. Hải Duy ân cần xoay bờ vai bé nhỏ đó lại về phía mình. Anh chầm chậm  lấy tay, vuốt nhẹ những giọt nước còn đọng trên khuôn mặt bầu bĩnh ấy. Thảo My ngước đôi mắt mọng nước nhìn anh, cô từ tốn nhoẻn môi cười.

Hải Duy xoa nhẹ mái tóc của cô. Cúi thấp mình xuống, nhìn thẳng vào mắt Thảo My: Cám ơn em vì đã luôn quan tâm đến anh, nghĩ cho anh…

Chưa để Hải Duy nói hết câu, Thảo My đã rưng rưng.

- Thôi. Anh không nói nữa vậy. Nói em lại khóc nhè nữa, anh không dỗ kịp đâu. Em vào nhà nghỉ ngơi đi. Anh về đây.

-                     Vâng..anh về cẩn thận.

Đến lúc này Thảo My mới ngoan ngoãn để Hải Duy về, mặc dù trong thâm tâm, cô lại chẳng muốn xa anh một chút nào. Nhìn theo bóng anh cùng chiếc xe khuất sau màn đêm, Thảo My buông thõng hai vai, quay lưng thở dài.

Về đến nhà cũng là lúc chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm. Đã trễ rồi mà điện thoại của Hải Duy vẫn rung liên hồi. Một đêm sinh nhật với rất nhiều lời chúc. Đọc những tin nhắn của bạn bè, người thân khiến Hải Duy thực sự thấy hứng khởi và phấn chấn.

Mười hai giờ – SMS của Nhã Thy: “Kết thúc một ngày sinh nhật ý nghĩa chứ bạn của tôi? Có vẻ như cái sở thích được chờ đợi đến giây phút cuối cùng của ngày này dường như đã là thói quen khó bỏ đối với Thy mất rồi. Ngày mới sắp sang, hãy tận hưởng hết niềm vui của cái ngày đặc biệt này cho trọn vẹn nhé! Luôn hạnh phúc nhé Hải Duy! Chúc mừng sinh nhật!”

Hải Duy tỉ mẩn đọc. Như thường lệ, anh save vào hộp thư nháp, nơi lưu giữ tất cả những tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Nhã Thy dành cho anh từ trước đến nay. Anh luôn xem đó là kỉ niệm. Những kỉ niệm khó phai.

                                                   ***

Thứ bảy, ngày lộng gió.

-         Zeeeeeeeeeeeeee.....thích quá...mát quá....

Thảo My thích thú dang hai tay như đang cố gắng hết sức gom bằng hết gió trời vào lòng, hét to và tỏ ra cực kì phấn khích, ánh mắt lúng liếng, ngồi trên chiếc xe mui trần lắc lư theo điệu nhạc. Những sợi tóc phất phơ rối cuộn vào nhau, vương vãi trước mặt Thảo My nhưng điều đó không ngăn cản được sự hứng khởi đang rạo rực trong cô.

-         Em mà không giữ trật tự là anh thả em ở đây luôn đấy nhé. Tha hồ mà hét. – Hải Duy dọa dẫm.

-         Hứ. Em chả sợ.

-         Ơ. Hôm nay gan ở đâu ra mà to thế? – Hải Duy châm chọc.

-         Vì em biết, nếu có thả em ở đây thì ít phút sau anh cũng phải cuống cuồng đi tìm em thôi mà. – Thảo My cười tít mắt.

-         Em mà không ngoan là anh làm thật đấy.

-         Èo. Sợ quá. Aaaaaa...đến biển rồi kìa. – Thảo My phấn khích, hét to.

Bánh xe lún mình trên cát, đi thật chậm rồi dừng hẳn trước bãi biển. Thảo My cởi bỏ đôi giày búp bê, mở cửa, nhắm mắt hít thật sâu cho đến khi gió biển căng đầy lồng ngực. Niềm vui như vỡ òa, cô bé chạy ùa xuống biển.

-         Thảo My, em vừa ốm dậy, quậy vừa thôi.

-         Anh Duy, xuống đây đi. Nước mát và trong lắm. – Cô bé từ xa vẫy tay rối rít.

-         Em cứ chơi đi. Anh hút xong điếu thuốc này đã.

Hít hà khói thuốc, khoanh tay, tựa lưng vào cửa xe, Hải Duy ngắm nhìn Thảo My đùa nghịch dưới làn nước biển, khuôn mặt sáng ngời, mọi mệt mỏi tiêu tan khiến lòng anh bình yên đến lạ. Trước đây, mỗi lần tim cảm thấy nhức nhối, lòng bức bối, nỗi nhớ về Nhã Thy da diết đến cồn cào, anh lại vùi mình trong làn gió biển, thả hồn trong tiếng rít gào của sóng biển dội vào bờ, man mác buồn vu vơ. Cũng lâu lắm rồi anh không còn thói quen ra biển một mình, chỉ biết cố gắng đắm mình trong công việc để quên đi những điều đáng lẽ ra anh đã phải quên đi từ rất lâu rồi.

-         Anh đưa em đi biển mà đứng đây hút thuốc à? Nên nhớ hôm nay là ngày của em, em muốn gì là anh phải thực hiện điều ấy. Bây giờ anh có xuống không hay để em dùng biện pháp mạnh? – Thảo My chân xắn quần, tay chống nạnh, vẻ mặt cực kì hổ báo.

-         Em đang đe dọa anh đấy à nhóc? – Hải Duy cũng bất cần không kém.

-         Làm gì có ạ. Vì anh hứa hôm nay là ngày của riêng em mà... – Thảo My chuyển đổi trạng thái cảm xúc rất nhanh, mắt rưng rưng nhìn xuống đất.

-         Tôi chịu thua cô rồi đấy. Nào thì đi.

Hải Duy bất ngờ cởi phăng đôi giày, kéo cô bé chạy nhanh xuống bãi biển đầy cát. Thảo My nghịch ngợm té nước khiến anh ướt nhẹp từ đầu đến chân. Họ vùng vẫy, đùa nghịch, rón rén mò mẫm những con ốc lẩn trốn chui mình trong hốc cát rồi cười phì khoái trá. Thảo My giơ cao chiếc điện thoại, chĩa trước mặt Hải Duy.

-         Anh Duy, nhìn vào đây nào

-         Thôi, anh không chụp đâu. Anh chụp ảnh xấu lắm. – Hải Duy giơ tay che mặt.

-         Em nhớ chúng ta chưa có bức ảnh chụp chung nào. Chiều lòng em đi, một tấm thôi mà. – Thảo My phụng phịu.

Cứ mỗi lần Thảo My xị mặt là anh lại không thể không mủi lòng. Chần chừ một lúc, anh bỏ tay xuống.

-         Một tấm thôi đấy nhé. – Hải Duy ngượng ngùng.

-         Ok. Hihi. Cười lên nào!

-         Ơ..ơ..ơ...Em bảo một tấm thôi mà, sao lại bấm lia lịa thế kia? – Hải Duy nhăn nhó, vươn tay với lấy chiếc điện thoại.

-         Chả mấy khi được chụp cùng hot boy, phải tranh thủ chứ. Thảo My nghịch ngợm, chạy về phía đầu xa, thích thú lướt ảnh ngắm nghía.

-         Áà. Em dám lừa anh à. Em chạy được không... chạy được không...

Giữa nền cát mịn màng, họ rượt đuổi nhau. Cho đến khi đã thấm mệt, cả hai ngồi phịch xuống bãi cát, thở dốc. Biển lúc về chiều thật đẹp, bầu trời đỏ rực khiến mặt biển cũng đỏ màu. Lắng tai nghe tiếng sóng vỗ rì rào, hít hà vị mặn của biển, chợt thấy lòng thanh thản bao nhiêu. Hải Duy đưa mắt nhìn xa xăm, khuôn mặt đượm buồn như một người đang mang đầy tâm trạng.

-         Sao anh buồn vậy? Có chuyện gì à?

-         Ừm. Không có gì. Hôm nay chơi vui chứ? – Hải Duy cười hiền.

-         Vui. Chẳng muốn về. Cứ muốn lúc nào cũng được anh đưa đi chơi như thế này mãi thôi.

-         Em vui là tốt rồi. Khi nào rảnh chúng ta sẽ đi chơi tiếp.

-         Thật chứ ạ? – Thảo My mừng rỡ, quay sang nhìn anh háo hức.

Nhìn sự vui sướng của cô bé in hằn trong đôi mắt, lộ rõ trên khóe môi, chợt suy nghĩ trong anh khựng lại. Mặc dù anh không tiếc gì bỏ ra thời gian để đưa cô đi chơi, nhưng anh sợ càng làm như vậy càng khiến cô bé càng đặt hi vọng ở anh nhiều hơn.Thực lòng, rất khó xử.

-         Ừm...anh không dám hứa trước đâu. Nhưng khi nào có cơ hội, anh sẽ đưa em đi. Được chứ?

-         Vâng. Miễn là được đi cùng anh, bao lâu cũng được. –Nhìn thấy sự bối rối trong anh, ánh mắt Thảo My chùng xuống, có chút hụt hẫng, cảm giác như cô có thể đọc được hết những suy nghĩ của anh chỉ qua ánh mắt ấy.

-         Ọc..ọc... – Âm thanh phát ra từ bụng Thảo My khiến cô bé đỏ bừng mặt, ôm bụng ngó lơ về hướng khác.

-         Tiếng gì vừa phát ra đấy nhỉ?

-         Đâu...đâu em có nghe thấy tiếng gì đâu?

-         Có, anh vừa nghe thấy thật mà. Hình như nó phát ra từ... –Hải Duy ngó nghiêng rồi nhoẻn cười chỉ chỉ vào chỗ vừa phát ra âm thanh trên người Thảo My.

Cô bé luống cuống, xấu hổ bặm môi quay mặt đi hướng khác.

Hải Duy hiểu ý, từ tốn hỏi han: Em đói bụng rồi đúng không? Chúng ta về thành phố ăn cái gì nhé. Đi thôi!

Hải Duy toan đứng dậy thì Thảo My vồn vã kéo tay anh ngồi xuống, môi lắp bắp: Em chưa đói. Chả hiểu sao cái bụng nó kêu chứ em chưa đói thật mà. Em... em còn muốn ngắm biển nữa.

-         Thôi đi cô! Đói bụng mà còn giấu. Tôi còn lạ gì cô nữa. – Hải Duy dúi tay vào trán cô bé rồi bật cười.

-         Em... – Thảo My bẽn lẽn đứng dậy, rũ rũ cát ra khỏi quần, nhìn Duy ngại ngùng.

-         Chúng ta về thôi!

Trở về nhà sau một ngày đi chơi vui vẻ, Thảo My ngả người xuống giường. Nghĩ thầm không biết anh đã ngủ chưa, cô cầm lấy chiếc điện thoại nhắn tin cho anh.

SMS : Anh ngủ chưa?

Reply : Anh chưa. Em làm gì mà giờ này chưa ngủ vậy?

SMS : Em chưa buồn ngủ. Hôm nay cám ơn anh nhiều nhé!

Reply : Khách sáo quá vậy nhóc. Sức khỏe chưa ổn định nên cố gắng ngủ sớm đi. Anh làm việc đã nhé.  À, nhớ uống thuốc đầy đủ vào đấy. Em ngủ ngoan!

Đọc những dòng tin nhắn của Hải Duy, Thảo My thấy lòng ấm áp. Lâu lắm rồi cô mới có lại được cảm giác như hồi mới yêu anh. Vẫn chỉ là những câu nói ngắn gọn nhưng luôn chứa đựng sự quan tâm. Anh chỉ cần nhẹ nhàng với cô như vậy là đã đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Cô ngắm lại những bức hình cô đã kịp lưu lại ngày hôm nay rồi tủm tỉm cười một mình. Trong ánh đèn mập mờ phát ra từ căn phòng nhỏ, Thảo My lặng lẽ nhìn bức hình của Hải Duy rồi dần dần chìm sâu vào giấc ngủ, trên môi vẫn còn lấp lấp ló nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro